Tiếng kèn harmonica vô cùng dễ nghe vang lên trong xe. An Tử Mặc nghiêm túc thổi, trong mắt cậu bừng lên sức sống.
An Tưởng hoảng hốt nhìn cậu. Đột nhiên cô nhớ tới một ký ức nào đó, nó chỉ hiện lên một cách mơ hồ trong lòng cô nhưng làm cô cảm thấy đau đớn.
Sau khi thổi xong, An Tử Mặc buông kèn harmonica ra, ngồi về chỗ mình. Thấy An Tưởng còn nhìn chằm chằm mình, cậu hơi ngượng ngùng dời ánh mắt mình ra ngoài cửa sổ. An Tưởng không vạch trần sự xấu hổ của cậu. Sau khi cô cười với cậu xong thì vươn tay ra ôm cậu vào trong ngực, nói:
“Nếu con buồn ngủ thì dựa vào người mẹ ngủ đi.”
An Tưởng phát hiện càng ngày mình càng nói chữ “mẹ” thuận mồm rồi. An Tử Mặc không từ chối, cậu dựa vào trong lòng An Tưởng, từ từ nhắm hai mắt lại.
Xe buýt chạy trên đường một cách rất êm. Các tòa nhà cao tầng hai bên đường dần bị thay thế bởi cây cối, ngày càng ít người dân sinh sống ở xung quanh hơn. Một giờ sau, xe buýt từ từ dừng ở điểm đến. Phụ huynh dắt tay các con mình xuống xe.
Khung cảnh xung quanh vô cùng yên tĩnh, núi sông trải dài. Các bạn nhỏ sống trong thành phố hiếm khi được hòa mình vào với thiên nhiên như này. Vừa thấy cây cối hoa cỏ xung quanh, tất cả đều sướng đến điên lên, chạy chạy nhảy nhảy không ngừng.
Mấy bạn nhỏ Bùi gia khá trưởng thành, tuy rằng tò mò nhưng chẳng trực tiếp lao ra như mấy bạn nhỏ kia. Tất cả đều ngoan ngoãn đứng bên cạnh người nhà mình. Dáng vẻ hiểu chuyện đó của các bạn nhỏ nhận được ánh mắt hâm mộ của mấy vị phụ huynh xung quanh.
Mục đích chủ yếu của lần dã ngoại này là giúp gắn kết mối quan hệ giữa ba mẹ và con cái. Vì thế vừa tới nơi, cô giáo đã cho tất cả mọi người hoạt động tự do. Đồng thời, để đảm bảo an toàn cho mọi người, nhà trẻ còn cố ý sắp xếp một xe cứu thương và xe bảo vệ.
Rất nhanh đã tới buổi trưa. Có không ít vị phụ huynh đã bắt đầu xắn tay lên dựng lều. An Tưởng kéo ống tay áo Bùi Dĩ Chu, đề nghị: “Anh với Bùi Thần đi dựng lều, em đi nấu đồ ăn cùng mấy bà mẹ khác.”
Nhà trẻ đã chuẩn bị sẵn cho các vị phụ huynh hai vỉ nướng. Lớp này cũng chỉ có bảy tám bạn học sinh, vì thế hai cái vỉ nướng là đủ dùng.
Bùi Dĩ Chu gật đầu sau đó dặn thêm: “Em cẩn thận một chút.”
“Em biết rồi.”
An Tưởng nói xong thì chạy chậm tới chỗ những người khác.
Thân phận của cô khá đặc biệt, ban đầu nhóm mấy bà mẹ kia còn rụt rè không dám tới gần. Nhưng thấy An Tưởng giản dị gần gũi, cô không vì mình là quỷ hút máu thuần chủng mà tỏ ra lạnh lùng và cao quý với những người khác, vì vậy họ cũng bắt đầu làm quen, nói chuyện với An Tưởng. Tay nghề nấu nướng của An Tưởng vô cùng tốt, thịt nướng trên vỉ cứ xèo xèo không ngừng. Không lâu sau, mùi thịt nướng bắt đầu tỏa ra trong không khí.
“Mẹ.”
Đang lúc An Tưởng bận rộn nấu nướng thì bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.
Cô không ngẩng đầu mà kẹp mấy miếng thịt nướng đặt lên đ ĩa dùng một lần rồi đưa qua: “Con với mấy đứa Nặc Nặc ăn đi.”
An Tử Mặc nhận lấy đ ĩa sau đó rời đi. Cậu quay lại rất nhanh, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn An Tưởng: “Mẹ cần con giúp không?”
Dầu trên vỉ nướng bắn tung tóe khắp nơi. Tuy rằng An Tưởng cẩn thận nhưng cô vẫn bị bắn hai giọt vào tay. Vì thế cô từ chối thẳng: “Chỗ này nguy hiểm lắm, Mặc Mặc đi chơi với các bạn đi. Mẹ làm nhanh lắm, sắp xong rồi.”
An Tử Mặc chú ý tới vết đỏ trên tay An Tưởng, ánh mắt cậu lóe lên, sau đó lấy thuốc bỏng mình để trong ba lô ra, tiếp đó cậu kéo tay An Tưởng, nhẹ nhàng bôi lên tay cô. Động tác của cậu tuy không được mượt mà nhưng cậu bôi một cách vô cùng tỉ mỉ và cẩn thận. Khuôn mặt nhỏ tập trung nhìn tay An Tưởng.
Bà mẹ đứng cạnh không nhịn được trêu ghẹo: “Người ta hay bảo con gái là áo bông nhỏ của mẹ, tôi thấy Mặc Mặc cũng có kém gì đâu?”
Nói đến con gái, An Tử Mặc lại nhíu mày.
An Tưởng cảm thấy buồn cười. Cô sờ sờ đầu cậu nhóc, nói: “Tính cách có từ khi sinh ra, chẳng có quan hệ gì với nam nữ đâu.”
Đối phương hơi xấu hổ dời ánh mắt đi, không tiếp tục đáp lời.
“Được rồi.” An Tử Mặc cất thuốc đi, nghiêm túc dặn, “Mẹ cẩn thận hơn chút.”
An Tưởng hạnh phúc xoa xoa gương mặt cậu, “Biết rồi.”
“Con sẽ đứng đây nhìn chằm chằm mẹ.”
Ý cười trong mắt An Tưởng càng đậm hơn. Cô không đuổi cậu đi nữa mà tập trung nướng thịt. Chờ sau khi cô nướng thịt xong, Bùi Dĩ Chu cũng dựng xong hai cái lều. An Tưởng không định ăn cùng các gia đình khác, cô bưng cơm tới một chỗ yên tĩnh gần hồ, trải thảm ra, vừa ăn vừa ngắm cảnh.
Sức ăn của cô không lớn, ăn được mấy miếng là cô buông đũa rồi. An Tưởng lấy sổ vẽ của mình ra vẽ một bức tranh nhà mấy miệng ăn, sau đó đăng lên Weibo cá nhân của mình.
[Tưởng Tưởng Niêm Cá Nheo V: Ăn cơm dã ngoại (hình ảnh)]
—— Trời ơi đáng yêu quá, tui mang cái này làm avatar được không vậy?
—— Không ngờ Bùi tổng có thể đáng yêu như này cơ đấy!
—— Mong tôi có thể xem được bức tranh này đến chết.
—— Lầu trên, cậu có thể làm được!
“……”
An Tưởng chọn trả lời vài bình luận, sau đó chụp Bùi Dĩ Chu vài tấm, vui vẻ lấy đó đặt làm ảnh nền điện thoại. Tiếp đó cô lại nảy sinh ý tưởng với An Tử Mặc.
Ánh mắt cô quá nóng làm An Tử Mặc phải chú ý. Cậu lấy khăn tay nhỏ của mình lau miệng, sau đó bình tĩnh nói: “Mẹ muốn gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Mặc Mặc, con xem, cảnh đẹp như này cơ mà. Có muốn mẹ vẽ một bức chân dung cho con không?” Nói rồi cô lại dùng ánh mắt chờ mong nhìn cậu.
An Tử Mặc không trả lời.
Trong ký ức, cậu nhớ mẹ mình chỉ biết vẽ mấy hình chibi, sau khi kết hôn với Bùi Dĩ Chu thì thỉnh thoảng vẽ mấy bức tranh tĩnh vật. Nhưng mà chân dung… Mẹ cậu biết vẽ cái này à?
Dù vậy, An Tử Mặc cũng không từ chối cô. Cậu gật đầu đồng ý: “Được.”
Hai mắt An Tưởng sáng lên, cô kéo An Tử Mặc đến ngồi xuống một cái cây, sau đó cô ngồi xuống đất vẽ.
Vẽ là một việc rất tốn thời gian, chưa nói đến đây là vẽ chân dung người thật.
An Tưởng dùng bút phác họa qua qua. Nhìn cũng ra hình rồi.
Bùi Dĩ Chu không nhịn được cảm thấy tò mò, lặng lẽ tiến đến đằng sau An Tưởng. Chờ sau khi thấy bức tranh kia của cô thì anh phì cười: “Đây hả?”
Trên tờ giấy vẽ đường cong của một vật thể đen đen nào đó, có vài nét bút mờ mờ xung quanh như bối cảnh, nhưng nó chẳng có chút hơi thở mỹ thuật nào.
An Tưởng bị khinh bỉ. Cô rầu rĩ đẩy Bùi Dĩ Chu ra, tiếp tục tập trung vẽ tranh.
5 phút trôi qua.
15 phút trôi qua.
An Tử Mặc vẫn ngồi im không đổi tư thế. Dù cho đỉnh đầu cậu được bóng cây che nhưng vẫn không che nổi ánh nắng nóng rực của mặt trời ban trưa.
An Tưởng thở dài, không đành lòng để con mình đứng nắng như vậy nữa. Vì thế cô thu tranh lại, nghiêm túc nói ra lời hứa hẹn: “Mặc Mặc, con yên tâm đi. Chờ mẹ mua vài quyển sách, sau đó học hành chăm chỉ, nhất định mẹ có thể vẽ được chân dung của con!”
An Tử Mặc: “……” Thật ra cũng không cần đâu.
An Tưởng đứng dậy bế con mình về lều. Trong lều có quạt, làn gió mát lạnh của quạt lập tức thổi bay cơn nóng trong người. Ánh mắt An Tưởng rũ xuống, đập vào một mảnh giấy vẽ. Giấy này nhìn khá quen, hình như được xé từ sổ vẽ của Bùi Nặc.
Cô đi qua nhặt tờ giấy vẽ đó lên.
Trên tờ giấy đó có những đường cong tinh tế lại đơn giản, trong tranh là một cô gái với mái tóc dài tung bay trong gió. Dáng người người đó uyển chuyển rất đẹp. Tuy rằng chỉ là một bức phác họa bằng bút chì nhưng nó đã miêu tả dáng vẻ dịu dàng động lòng người của chủ thể trong tranh một cách chính xác. Bên dưới có dòng chữ cứng cáp của người nào đó.
[Cùng em đi qua quãng đời còn lại.]
An Tưởng nắm lấy một góc giấy, hai tai ửng hồng. Tim cô lỡ nhịp.
[Em cũng vậy.]
Cô yên lặng đáp dưới đáy lòng, sau đó cẩn thận cất bức tranh kia vào trong ba lô của mình. Sau khi làm xong hết cô mới lặng lẽ nở nụ cười, không nhịn được cảm thấy hạnh phúc trong lòng.