An Tưởng phát hiện Mặc Mặc thờ ơ với cô hơn rất nhiều. Dù cô xin lỗi chân thành nhưng cậu cũng không chịu tha thứ cho cô. Cô nghi ngờ, không biết có phải mình làm chưa tròn bổn phận nên mới làm cậu thất vọng hay không. Vì thế mấy ngày sau đó, cô học hành chăm chỉ một cách bất ngờ.
Nhưng mà…
An Tử Mặc vẫn thờ ơ như cũ.
An Tưởng không khỏi nản lòng. Cô cố ý lên mạng mua nhiều món đồ chơi mà mấy bé trai thích tặng cho cậu nhóc, muốn mượn đó để làm cậu nhóc vui hơn.
Kết quả bạn nhỏ về đến nhà chỉ bình tĩnh liếc nhìn qua đống đồ chơi, sau đó nói: “Không cần. Mẹ tự giữ lại cho mình chơi đi.”
“??”
Nhìn bóng dáng nho nhỏ đang rời đi của An Tử Mặc, An Tưởng lập tức cụp đuôi xuống.
“Ông không thích nhưng chúng cháu thích. Cụ Tưởng Tưởng ơi, cho chúng cháu chơi được không?”
Hai anh em sinh đôi đứng cạnh sáng mắt lên nhìn chỗ đồ chơi, Bùi Nặc đã gấp đến độ muốn xông lên để chọn đồ. An Tưởng gật gật đầu, đang lúc cô xoay người rời đi thì nảy ra một ý. Người ta thường nói trẻ bằng tuổi sẽ hiểu nhau nhất, nói không chừng hai đứa Bùi Ngôn, Bùi Nặc biết An Tử Mặc muốn gì.
An Tưởng hắng giọng đi tới trước mặt hai bạn nhỏ, “Nặc Nặc à ~”
Các cô gái thường tinh tế hơn, vì thế An Tưởng quyết định hỏi Bùi Nặc trước.
“Sao vậy ạ?” Bùi Nặc nghịch món đồ chơi xếp gỗ trên tay, mềm mại đáp lời. Giọng cô bé ngọt ngào làm trái tim An Tưởng mềm nhũn.
Cô ngồi khoanh chân xuống bên cạnh cô bé, nhỏ giọng hỏi: “Ở nhà trẻ Mặc Mặc như nào?”
Bùi Nặc chưa kịp trả lời, Bùi Ngôn đã cướp lời trước: “Vẫn giống như bình thường, lúc nào cũng giữ gương mặt đen sì thúi hoắc ạ!”
An Tưởng: “……”
Quả nhiên Mặc Mặc không vui.
Sau đó cô nắm được trọng điểm, vẻ mặt nghi ngờ: “Cháu bảo là giống như bình thường?”
Bùi Ngôn nhíu mày, đột nhiên cậu nhớ ra An Tưởng mất ký ức cũ. Vì thế cậu kiên nhẫn giải thích: “Mặc Mặc lạnh lùng với tất cả mọi người, trước kia còn luôn chọc cho cụ không vui. Cụ Tưởng Tưởng à, chắc cụ không nhớ ngày trước ông ấy còn bỏ nhà ra đi, bảo không muốn ở với cụ.”
An Tưởng bất ngờ mở to hai mắt, còn có cả chuyện này nữa hả?
Nói như vậy, Mặc Mặc đã không thích cô từ bao giờ? Nhưng nhớ tới khung cảnh ở chung của hai người nhiều ngày nay, rõ ràng Mặc Mặc vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, làm gì có giống như trong lời đứa nhỏ này nói đâu?
An Tưởng hoang mang hỏi tiếp: “Ngoài ra còn gì nữa không?”
Hai bạn nhỏ lập tức phát hiện ra có chuyện gì đó sai sai, cả hai mở to hai mắt: “Cụ à, có phải cụ chọc cho Mặc Mặc không vui không?”
An Tưởng bị vạch trần lộ vẻ khó xử, sau đó cô gật đầu: “… Đột nhiên Mặc Mặc không để ý tới cụ, cụ cũng không biết đã chọc giận nó lúc nào. Nói không chừng nó giống như hai đứa bảo, đã không thích cụ từ lâu rồi.”
Bùi Nặc nhíu mày, giọng điệu cô bé nghiêm túc hẳn lên: “Cụ Tưởng Tưởng à, cụ không được nói Mặc Mặc như vậy. Mặc Mặc chính là người thích cụ nhất trên thế giới này, còn thích hơn cả chồng cụ nữa!”
Bùi Ngôn cũng tiếp lời: “Đúng! Mặc Mặc thích cụ Tưởng Tưởng nhất!”
Bùi Nặc cắn ngón tay, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đột nhiên Mặc Mặc không để ý đến cụ, chắc chắn là do cụ sai.”
“?”
Ông trời làm chứng, cô ngoan ngoãn nghe lời, chẳng bao giờ làm chuyện có lỗi với cậu nhóc cả.
Bùi Nặc hỏi: “Cụ làm gì hay nói gì làm ông ấy không vui sao?”
An Tưởng cau mày suy nghĩ một lát: “… Làm gì có đâu?”
“Hoặc là cụ bảo với ông ấy rằng cụ muốn cho ông ấy thêm em gái.” Bùi Nặc nói, “Lớp chúng cháu có một bạn được ba mẹ mình sinh thêm cho một em gái. Từ sau ấy người trong nhà liền không quan tâm tới cậu ấy nhiều như trước nữa, ngày nào cậu ấy cũng ủ rũ không vui. Vì thế chắc chắn ông ấy lo rằng cụ sinh cho ông một em gái sau đó sẽ hết thương ông.”
Bùi Nặc nói chắc như đinh đóng cột.
Rất nhiều các bạn nhỏ cô bé biết có em trai hoặc em gái, ngày nào mấy bạn đó cũng cau có, buồn vì người lớn không thích mấy bạn ấy. Tuy rằng Bùi Nặc không hiểu cảm giác ấy nhưng cô nhóc nghĩ rằng An Tử Mặc cũng sẽ sợ như vậy. Dù sao bạn nhỏ nào cũng muốn làm đứa con duy nhất của ba mẹ mình.
Nói xong những lời này, cô bé không nhìn sắc mặt An Tưởng mà tiếp tục chơi xếp gỗ với anh mình.
Những lời này của Bùi Nặc đã đánh thức An Tưởng.
Đúng là ngày đó cô đã có suy nghĩ như vậy, nếu An Tử Mặc có thuật đọc tâm, biết vậy nhất định cậu nhóc sẽ đau lòng. Cô không có ký ức, đổi cơ thể nhưng cậu nhóc vẫn nhớ kỹ những ký ức đã qua, ngày nào cũng cố gắng làm cô vui vẻ. Nói không chừng đúng là cậu nhóc sợ mình có thêm một cô em gái, sợ em bé ấy cướp hết lực chú ý của ba mẹ dành cho mình.
Giống như An Tưởng khi còn nhỏ.
Nghĩ như vậy, trái tim An Tưởng cảm thấy đau đớn, cảm xúc khó chịu từ từ lan tràn trong cơ thể cô.
An Tưởng không tiếp tục quấy rầy hai bạn nhỏ chơi đồ chơi. Cô đi một mình lên tầng gõ cửa phòng ngủ của An Tử Mặc.
“Mời vào.”
An Tưởng đẩy cửa đi vào.
Đây là lần đầu tiên cô tới phòng của An Tử Mặc. So với căn phòng thiếu nhi của hai anh em sinh đôi thì phòng của Mặc Mặc trông đơn giản hơn rất nhiều. Cậu dùng khăn trải giường màu xám trắng, tấm rèm màu xám trắng, trên kệ sách chất đầy những quyển sách dày cộp. Phong cách trang trí vừa đơn điệu vừa thiếu hơi người. Chỉ có con rô bốt đồ chơi đặt đầu giường mới làm căn phòng này có thêm hơi người một chút. An Tưởng liếc mắt một cái là nhận ra đó là món quà cô mua tặng cậu hôm đi trung tâm thương mại. Cậu nhóc bảo vệ và giữ gìn nó vô cùng cẩn thận.
An Tưởng dời ánh mắt lên người An Tử Mặc.
Cậu nhóc ngồi ngay ngắn ở bàn đọc sách, cầm sách y học lên đọc vô cùng nghiêm túc. Thấy An Tưởng đi vào, vẻ mặt cậu hơi ngơ ngác.
“Mẹ có chuyện gì à?”
An Tưởng nhẹ nhàng đóng cửa lại, “Mẹ có thể tâm sự với con không?”
An Tưởng mở cuốn sổ trước mặt ra, trên đó ghi rõ những việc cậu phải làm trong một giờ. Cậu gật đầu: “Mẹ chỉ có 10 phút.”
“……”
Thằng nhóc này bận thật.
An Tưởng ngồi xuống, liếc mắt nhìn sách trên bàn, thuận miệng hỏi: “Mai sau Mặc Mặc muốn làm bác sĩ hả?”
“Không.” An Tử Mặc trả lời, “Con muốn làm một nhà chế thuốc, cái này khác hoàn toàn với bác sĩ.”
An Tưởng chẳng hiểu gì căng thẳng đáp lời: “Ồ, ví dụ như?”
“Con muốn nghiên cứu, phát minh thuốc chữa bệnh cùng vắc-xin phòng bệnh, cái mà có hiệu quả với các tế bào ung thư.”
Đột nhiên An Tưởng cảm thấy tò mò, cô chủ động bắt chuyện với cậu: “Còn gì nữa không? Con nói kỹ hơn xem nào?”
An Tử Mặc nhíu mày: “Mẹ nghe không hiểu.”
An Tưởng: “Con chưa nói làm sao con biết mẹ nghe không hiểu được?”
An Tử Mặc bĩu môi, kiên nhẫn nói từng chữ từng chữ một về kế hoạch tương lai của mình cho An Tưởng nghe. Cậu nói một cách rất nghiêm túc, có trật tự và logic rõ ràng. Lúc mới bắt đầu An Tưởng còn có thể cố gắng tập trung nghe một chút, nhưng càng nghe, đầu An Tưởng càng xuất hiện nhiều dấu chấm hỏi.
[Cái đó là cái gì?]
[Cái này lại là cái gì nữa?]
[Nhưng mà nghe siêu thật đó, quả nhiên Mặc Mặc là thần đồng!]
[Trời, đây thật sự là đứa nhỏ mình sinh ra sao? Sao thằng bé có thể giỏi như vậy được nhỉ?]
[Ừm sắp xếp tốt thật đấy, cái này di truyền từ Bùi Dĩ Chu hả??]
Tâm hồn của An Tưởng đã thả lên chín tầng mây, trong lòng cô liên tục khen ngợi cậu nhóc, khen hết câu nọ lại đến câu kia.
Giọng An Tử Mặc dần nhỏ đi, hai tai cậu từ từ đỏ lên.
Đột nhiên cô khen làm cậu… hơi ngượng một chút.
“Sao con lại không nói nữa rồi?”
An Tử Mặc rũ mắt giấu đi sự thẹn thùng nơi đáy mắt. Giọng cậu không nhịn được mà dịu dàng hơn trước nhiều: “Nhàm chán lắm, con không nói nữa.”
“Làm gì có đâu? Nghe rất thú vị mà!”
An Tưởng không nói dối.
Tuy rằng cô không nghe hiểu nhưng dáng vẻ cố gắng vì tương lai của cậu nhóc vô cùng tuyệt vời, tuyệt vời hơn bất cứ người lớn nào. An Tưởng có thể nhìn ra được cậu nhóc đang mong chờ mình lớn lên, chờ tới cái ngày bản thân có thể hoàn thành được ước mơ.
Đột nhiên cô cảm thấy hổ thẹn.
Một bạn nhỏ chưa tới năm tuổi đã dự tính xong cho tương lai của mình, nhưng chỉ vì một vài câu toán mà cô lại mặt ủ mày chau, thậm chí còn lười biếng.
“Mặc Mặc, mẹ xin lỗi.”
“Sao?”
Ánh mắt An Tưởng chân thành: “Từ giờ trở đi mẹ sẽ cố gắng học tập, chăm chỉ đọc sách, con đừng giận nữa được không?” Lúc cô nói câu cuối cùng, hai mắt cô không giấu nổi sự thấp thỏm, đến cả nhịp tim cô cũng đập nhanh hơn, hồi hộp chờ câu trả lời của cậu nhóc.
Đầu tiên An Tử Mặc sửng sốt, sau đó cậu phì cười.
Cậu quay đầu đi: “Mẹ là mẹ con, cần gì phải xin lỗi một đứa nhỏ như con cơ chứ?”
“Vì mẹ là mẹ con nên mẹ mới càng phải xin lỗi con.” An Tưởng không nhịn được duỗi tay ra xoa xoa mái tóc đen bồng bềnh mềm mại của cậu nhóc, “Ba mẹ phải làm gương cho con cái, con cái cũng chính là tấm gương cho ba mẹ. Mặc Mặc vừa thông minh vừa cố gắng, mẹ phải học hỏi con nhiều hơn.”
Lời này của cô làm người nghe vô cùng thoải mái.
An Tử Mặc lấy tay chống cằm, cây bút chì trong tay quay hết vòng nọ đến vòng kia, nhưng khóe môi cong lên đã bất cẩn để lộ ra tâm trạng thật sự lúc này của cậu.
“Với cả bây giờ mẹ cũng sẽ không sinh em bé nữa.”
Bàn tay An Tử Mặc đang xoay bút cứng lại, vẻ mặt cậu mất tự nhiên, “Mẹ, mẹ nói cái này làm gì? Con làm gì quan tâm mẹ có sinh em bé nữa hay không đâu.”
An Tưởng nghiêm túc nói: “Mẹ còn chưa nhớ được những ký ức ngày trước, vì thế mẹ sẽ không sinh cho con em trai hay em gái gì đâu. Dù cho nhớ ra mẹ cũng sẽ không sinh, nhà mình nhiều trẻ con lắm rồi, Mặc Mặc không phải chăm sóc thêm em gái nữa đâu!”
An Tử Mặc nhướng mày: “Thế thì tiếc quá, con còn thấy có một cô em gái trắng trẻo mập mạp trông cũng khá đáng yêu cơ.”
“Hả?” An Tưởng mở to hai mắt, “Thế con cảm thấy Nặc Nặc không trắng trẻo mập mạp đáng yêu sao?”
Bùi Nặc vừa ôm đồ chơi đi vào cửa, nghe được những lời này cô bé kêu “Á” một tiếng rồi chạy ra xa.
An Tử Mặc: “……”
An Tưởng thở dài, nhìn theo hướng Bùi Nặc rời đi: “Con xem con kìa, dọa cháu gái mình khóc luôn rồi.”
An Tử Mặc: “……”
Đó cũng chỉ là một câu chuyện nhỏ chạy thoáng qua thôi. An Tưởng không để ý đến nó nữa, tiếp tục nói với An Tử Mặc: “Đột nhiên lên chức mẹ nên mẹ vẫn còn chưa quen. Nếu có chỗ nào mẹ làm chưa tốt con phải nói với mẹ, đừng giữ ở trong lòng.”
An Tử Mặc không nói lời nào.
An Tưởng xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng: “Mẹ biết mẹ đã quên mất một số chuyện quan trọng, điều này cũng làm con không có cảm giác an toàn. Nhưng con đừng lo, sớm muộn gì mẹ cũng sẽ nhớ ra. Dù sao ngày trước, mẹ cũng yêu con đến vậy cơ mà!”
An Tưởng có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng.
Mỗi lần nhìn thấy An Tử Mặc, trái tim cô đều cảm thấy ngọt ngào và ấm áp. Cô nghĩ chắc chắn mình rất thích, rất yêu bạn nhỏ này, nếu không cô cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ khi được cậu chăm sóc và quan tâm đ ến vậy.
An Tử Mặc nghe được tiếng lòng của An Tưởng, hàng mi cậu run lên, từ từ ngẩng đầu nhìn An Tưởng.
Hai mẹ con trải lòng với nhau xong thì quay lại cuộc sống như bình thường.
An Tưởng bắt đầu chủ động cố gắng khôi phục lại ký ức cũ. Truyện tranh vốn đang tạm ngừng tiếp tục được sáng tác. Truyện vẫn vẽ về cuộc sống hàng ngày của hai mẹ con. Điểm khác biệt duy nhất là có thêm ba con hổ và hai chú thỏ con sinh đôi.
Truyện tranh tiếp tục được sáng tác, điều này làm các vị độc giả rất vui mừng và chào đón. Mỗi lần An Tưởng đăng chương mới đều có hơn 10000 bình luận, có nhiều người muốn cô đăng ảnh chồng cùng con mình lên cho mọi người cùng xem và chúc mừng. Nhưng An Tưởng không để cho họ có cơ hội chúc mừng, hơn nữa kỳ thi của cô đang ngày một tới gần, vì thế số lần cô đăng Weibo cũng dần giảm đi.
Chớp mắt một cái đã tới tháng chín, cuối cùng cũng tới ngày thi đại học.
Sáng sớm An Tưởng đã bị hai ba con đánh thức, An Tử Mặc còn đích thân kiểm tra đồ dùng trước khi đi thi cho An Tưởng. Sau khi chắc chắn không còn quên gì thì cậu lải nhải với cô một đống điều cần lưu ý. An Tưởng ngoan ngoãn đồng ý, cuối cùng cũng đến trường thi. Cô đeo ba lô xuống xe.
Nhìn cổng lớn của trường học, An Tưởng vẫn còn sống bình thản không lâu trước đây đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng. Bước đi của cô cũng chậm dần.
Bùi Dĩ Chu cùng An Tử Mặc theo cô xuống dưới.
Giá trị nhan sắc của ba người rất cao, hơn nữa khí chất của hai ba con Bùi Dĩ Chu và An Tử Mặc cũng hơn người nên họ nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý ở chỗ đó. Có không ít người tới đó vây xem.
“Mẹ ơi, phải đi vào rồi.”
An Tưởng nắm chặt lấy quai ba lô của mình, nhìn người lớn lại nhìn người nhỏ đứng đối diện. Cuối cùng cô che mặt nói với Bùi Dĩ Chu: “Anh, anh hôn em một chút đi, coi như là truyền cho em chút sự thông minh của anh.”
Bùi Dĩ Chu cảm thấy buồn cười, nhưng anh vẫn khom lưng chạm môi An Tưởng.
Sau đó An Tưởng lại ngồi xổm xuống trước mặt con mình, “Con thông minh hơn ba con, vì thế con hôn mẹ hai cái đi!”
An Tử Mặc không quen với việc làm những hành động thân mật nơi công cộng này. Nhưng mà đúng là An Tưởng căng thẳng thật. Vì thế cậu mím môi lại, lấy đôi bàn tay trắng trẻo của mình ôm lấy khuôn mặt An Tưởng, sau đó chủ động nhẹ nhàng đặt môi lên má cô để cổ vũ cho cô.
An Tưởng sờ sờ đầu mình, cô cảm giác cả người mình như được chiếu thêm ánh sáng của tri thức, vì thế cô tràn đầy sức sống đi tới phòng thi.
Bùi Dĩ Chu bảo trợ lý tới cửa hàng KFC bên cạnh mua hai phần đồ ăn vặt, sau đó ngồi trong xe chờ với con mình.
An Tử Mặc rất tin tưởng An Tưởng, cậu chẳng hoảng hốt chút nào. Cậu dùng TV trong xe ô tô để xem phim điện ảnh nước Pháp. Đang xem thì điện thoại cá nhân của Bùi Dĩ Chu có thông báo, là tin nhắn tag anh trong nhóm phụ huynh ở WeChat.
[Cô Tô: @ Ba An Tử Mặc, thời gian báo danh sắp hết rồi, ba An Tử Mặc có muốn tham gia không?]
Thỉnh thoảng Bùi Dĩ Chu mới vào trong nhóm phụ huynh, hơn nữa An Tử Mặc vừa trưởng thành vừa tự lập, không làm người ta phải lo lắng nên gần như anh chẳng vào đó bao giờ. Nội dung tin nhắn làm Bùi Dĩ Chu chẳng hiểu gì.
[Ba An Tử Mặc: Báo danh cái gì?]
Cô giáo ngạc nhiên: [Mặc Mặc không nói với phụ huynh mình sao? Năm nay mấy đứa nhóc phải tốt nghiệp rồi, vì thế chúng tôi muốn tổ chức một buổi dã ngoại đi cắm trại vào dịp quốc khánh này. Vì thế tôi muốn hỏi gia đình anh có muốn báo danh đăng ký tham gia không, dù sao hoạt động này cũng không phải hoạt động bắt buộc.]
Bùi Dĩ Chu bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía An Tử Mặc: “Lớp con chuẩn bị tổ chức đi dã ngoại à?”
An Tử Mặc đang cầm Coca uống say sưa, nghe anh hỏi thì cậu dừng một chút, “Hình như vậy.”
“Con muốn đi không?”
“Nhàm chán.”
“……”
Quả nhiên thái độ của thằng nhóc này là vậy.
Bùi Dĩ Chu không từ chối luôn. Bình thường anh rất bận làm việc, mấy ngày gần đây An Tưởng cũng đều dành hết thời gian lên việc học, An Tử Mặc cũng không quá hứng thú với mấy hoạt động bên ngoài như này, vì thế gần như gia đình anh chưa từng cùng nhau ra ngoài chơi. Thật ra nghĩ kỹ thì cùng nhau ra ngoài cắm trại cũng là một việc không tồi. Anh tin mấy đứa Bùi Nặc, Bùi Ngôn cũng thích.
[Ba An Tử Mặc: Chúng tôi đăng ký.]
[Cô Tô: Hai người lớn cùng ba bạn nhỏ đúng không ạ?]
[Ba An Tử Mặc: Đúng thế.]
[Cô Tô: Được. Những việc cần chú ý, những đồ dùng cần mang đi tôi ghi chú hết trong tài liệu trong nhóm rồi, Bùi tiên sinh có thể mở ra xem. Vì lộ trình đi khá xa nên các bạn nhỏ cần chuẩn bị tiết mục biểu diễn trên xe, chuyện này cũng cần phải chuẩn bị trước.]
Bùi Dĩ Chu li3m môi, nhẹ huých khuỷu tay về phía An Tử Mặc, nở một nụ cười đầy ý xấu: “Con hư, con biết biểu diễn tiết mục gì?”
An Tử Mặc lập tức nhíu mày: “Con sẽ không biểu diễn tiết mục gì đâu, tự dưng ba hỏi cái này làm gì?” Nói rồi cậu mở to hai mắt, “Không phải là ba đăng ký cái kia rồi đó chứ?”
Bùi Dĩ Chu không bảo đúng mà cũng chẳng bảo sai.
Vẻ mặt An Tử Mặc mất kiên nhẫn: “Con đã bảo là không đi rồi, sao ba lại…”
“Đưa mẹ con đi.”
“……”
“Mẹ con chưa từng đi dã ngoại với cắm trại bao giờ, ba tin mẹ con sẽ rất thích.”
“…………”
Có lẽ An Tưởng sẽ thích thật.
Nghĩ đến dáng vẻ vui vẻ của mẹ mình, An Tử Mặc lập tức thu đống gai nhím quanh người mình lại, ngược lại cậu bắt đầu tính thầm trong lòng ngày đó nên chơi cái gì. Nghĩ nghĩ, trên mặt cậu cũng từ từ xuất hiện một nụ cười.
Mang mẹ ra ngoài dã ngoại, đó cũng là chuyện tốt.
**
Kỳ thi kết thúc rất nhanh, An Tưởng mang vẻ mặt tự tin đi ra ngoài.
Trong những năm gần đây, kỳ thi đại học trở thành tiêu điểm chú ý của giới truyền thông. An Tưởng nhảy nhót đi giữa đám người. Dáng người cô nho nhỏ, làn da trắng nõn, trông rất xinh xắn. Dáng vẻ cười lên của cô vô cùng động lòng người, lập tức hấp dẫn sự chú ý của các phóng viên. Có phóng viên gấp gáp kéo cameraman tới ngăn trước mặt An Tưởng.
“Chào cô. Chúng tôi là người ở đài Giang Thành. Cho hỏi cô có tiện phỏng vấn không?”
Đột nhiên An Tưởng bị ngăn lại. Đầu tiên cô sửng sốt, sau đó gật đầu: “Có.”
Phóng viên vô cùng vui mừng, đưa microphone về phía cô: “Cô có cảm thấy vừa lòng với lần thi đại học này của mình không? Nghe nói năm nay đề có sự thay đổi, cô có gặp khó khăn gì không?”
An Tưởng nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó lắc đầu: “Không có khó khăn, bởi con tôi đã đoán trước được những đề đó rồi.”
Con, con sao?
Phóng viên nhìn An Tưởng từ trên xuống dưới vài lần. Nhìn qua cùng lắm cô 23 tuổi, mái tóc xoăn một cách tự nhiên, gương mặt trái xoan, cách ăn mặc của cô cũng vô cùng trẻ trung. Nhìn qua ai cũng nghĩ cô là một thiếu nữ xinh đẹp, dù có con thì nó cũng chỉ tầm 1, 2 tuổi, làm sao có thể đoán trước được đề được?
Phóng viên cười gượng hai tiếng: “Cô thí sinh này nói đùa nghe hài hước quá…”
“Tôi không nói đùa.” Vẻ mặt An Tưởng nghiêm túc nói với camera, “Con tôi rất thông minh và tài giỏi. Thật ra từ nhỏ đến lớn tôi chưa học bao giờ, lần này thi được cũng đều là nhờ thằng bé dạy kèm cho tôi, ra đề cho tôi luyện tập. Thật ra lần này có vài câu có mấy câu giống như đề thằng bé ra cho tôi, vì thế tôi mới không gặp quá nhiều khó khăn.”
An Tưởng không chút khiêm tốn khoe khoang sự tài giỏi của con mình với camera, cô chẳng khiêm tốn chút nào cả.
Mí mắt phóng viên giật giật: “Con cô bao nhiêu tuổi?”
An Tưởng hất cằm, tự hào giơ tay lên: “4 tuổi rưỡi!”
“……”
“…………”
Phóng viên cạn lời không biết nên nói gì cho phải. Người đó đang định nói thêm câu gì thì phát hiện hai mắt An Tưởng sáng lấp lánh nhìn về phía sau họ.
“Con tôi tới đón tôi rồi, không nói chuyện với mọi người nữa.” Cô xua xua tay sau đó không chút do dự chạy về phía hai ba con An Tử Mặc.
Phóng viên vội quay đầu thì phát hiện ven đường có một chiếc siêu xe bản giới hạn có trị giá tám con số. Người đứng trước siêu xe đó chính là người giàu bậc nhất Giang Thành, Bùi Dĩ Chu. Phóng viên còn chưa kịp khiếp sợ thì đã thấy An Tưởng bế một bé trai lên, hơn nữa còn thò đầu mình qua cho bé trai kia sờ, như cô đang khoe khoang, muốn được cậu bé kia khen ngợi vậy.
“!!!”
Tin lớn đó!!!
Dường như phóng viên quên luôn mình đang đi một đôi giày cao gót cao 5 cm, cô ấy cầm microphone chạy như bay tới sau đó giơ microphone vào chỗ An Tưởng: “Cô ơi cô nói thêm hai câu nữa đi. Đúng là con cô dạy kèm cho cô thật sao?”
An Tưởng ôm chặt An Tưởng, tiếp tục gật đầu.
“Đây là con cô sao?”
Phóng viên dời lực chú ý lên vai An Tưởng.
Cậu nhóc mặc rất hợp mốt, cậu khoác một chiếc áo hoodie rộng thùng thình lên người. Mái tóc cậu xõa tung, gương mặt có sự kết hợp giữa sự xinh đẹp của mẹ mình và sự lạnh lùng của người ba, liếc mắt một cái đã có thể biết được cậu không giống như những đứa trẻ khác.
“Đúng vậy.” An Tưởng tự hào ưỡn ngực, “Đây là con tôi.”
Dáng vẻ cô như đang khoe món bảo vật của mình ra vậy.
Nếu là trước kia, chắc chắn An Tử Mặc sẽ tức giận. Nhưng hiện tại, chẳng những cậu không tức giận mà cậu còn vô cùng vui vẻ. Cậu cảm thấy may mắn khi được trở thành niềm kiêu ngạo của mẹ, được mẹ khoe ra.
“Thế tôi có thể phỏng vấn con cô một chút được không?”
“Cái này thì phải hỏi thằng bé.” Khoe thì khoe nhưng An Tưởng vẫn để ý tới cảm xúc của con mình hơn. Cô tuyệt đối sẽ không vì sự hãnh diện của bản thân mà làm con mình không vui.
Ban đầu cô nghĩ, với tính cách bình thường của An Tử Mặc, chắc chắn cậu sẽ từ chối. Ai ngờ An Tử Mặc lại gật đầu đồng ý: “Được.”
Bùi Dĩ Chu đứng ngoài camera thấy vậy thì hơi bất ngờ nhướng mày lên, nhưng anh không nói câu nào.
Phóng viên cảm thấy mình đã nắm được cơ hội rồi, nhanh chóng hỏi: “Mẹ cháu nói cháu rất thông minh.”
“Cũng tàm tạm thôi.” An Tử Mặc vô cảm trả lời, giọng nói non nớt của cậu bình tĩnh không chút thay đổi. Nhìn qua cậu chẳng căng thẳng hay sợ hãi chút nào cả. Tuy rằng cậu trưởng thành, trên thực tế đúng là cậu trưởng thành thật, nhưng vì cậu còn nhỏ, gương mặt rất đáng yêu, không hiểu sao nhìn dáng vẻ này của cậu lại làm cho người ta cảm thấy đáng yêu, chính là cái sự đáng yêu toát lên từ vẻ trưởng thành trước tuổi của cậu đấy!
Nói đơn giản là quá đáng yêu!!
Phóng viên nhịn sự xúc động muốn xoa mặt cậu, hỏi tiếp, “Thế cháu đã đoán đề cho mẹ mình sao?”
Lúc này, vẻ mặt An Tử Mặc lộ ra một chút sự mất kiên nhẫn: “Loại đề này không cần cháu cố ý đoán.”
“Là sao?”
An Tử Mặc: “Thử hỏi xem có ai cố ý đoán bài kiểm tra cuối kỳ cho mấy đứa đi nhà trẻ không?”
“…….”
“!!!”
Câu nói này của cậu nhóc gợi đòn thật đấy!
Tay cầm microphone của phóng viên suýt rơi, vì đạo đức nghề nghiệp nên cô phải nói: “Nhìn qua cháu đúng là một bạn nhỏ thông minh. Mong về sau cháu thi đại học cũng sẽ lấy được kết quả tốt!”
An Tử Mặc quay đầu đi trợn mắt nhìn lên trời. Tuy rằng cậu làm động tác này một cách rất kín đáo nhưng vẫn bị camera quay lại được. Vẻ mặt An Tử Mặc vô cảm nhưng vô cùng kiêu ngạo và ngông cuồng. Cậu nói: “Chắc hy vọng của cô sẽ không thành sự thật đâu, về sau cháu sẽ không thi đại học.”
“……”
“Năm sau cháu sẽ học thẳng lên đại học.”
“??”
“???”
Nói xong mấy câu này, ba người nhà An Tưởng xoay người lên xe, nghênh ngang rời đi, chỉ để lại phóng viên và nhiếp ảnh gia ngơ ngác nhìn nhau.
**
Đoạn phỏng vấn này được chiếu lên nhà đài của địa phương rất nhanh. Những cư dân mạng tinh mắt đã phát hiện ra đoạn phỏng vấn thần kỳ này rất nhanh. Đúng theo quan điểm một người vui không bằng nhà nhà cùng vui, cư dân mạng up video phỏng vấn này lên mạng, đồng thời đặt tiêu đề là “Năm sau cháu sẽ học thẳng lên đại học”.
Đầu tiên trong video xuất hiện nhan sắc đẹp đến quá đáng của An Tưởng, nó đã thành công hấp dẫn một lượng lớn cư dân mạng. Đoạn phỏng vấn sau đó làm vẻ mặt người xem đầy dấu chấm hỏi.
[??????]
[Tui nghĩ cô ấy không được tỉnh táo cho lắm.]
[Tui chuẩn bị xong rồi, bây giờ đi nhận đứa con như cô ấy bảo ở chỗ nào vậy?]
[Dừng đã, chỉ có mình tui cảm thấy cô ấy khá quen mắt sao?]
Người xem đang ngơ ngác thì màn hình hiện lên cảnh An Tưởng đột nhiên hưng phấn chạy về phía trước. Ngay sau đó, An Tử Mặc xuất hiện trước mắt người xem.
Nhìn qua cậu nhóc rất kiêu ngạo, động tác xoa đầu mẹ mình của cậu vừa dịu dàng vừa yêu chiều. Không cần nghĩ cũng biết cư dân mạng lại hét chói tai lên rồi.
[Ngọt quá, ngọt quá trời quá đất! Tui đăng xuất khỏi thế giới đây!!]
[A a a a! Đây là chú hổ con của tui mà!!]
[Mẹ chồng ơi!!!]
[Lầu trên im đi, đó là mẹ chồng tui!!]
Đang lúc người xem đắm chìm trong nhan sắc của An Tử Mặc thì thấy cậu liên tiếp nói mấy câu.
“Cũng tàm tạm thôi.”
“Loại đề này không cần cháu cố ý đoán trước.”
“Năm sau cháu sẽ học thẳng lên đại học.”
“???”
Bạn nhỏ à, cháu cũng kiêu ngạo quá rồi đó!!
Dù trong video An Tử Mặc nói thật hay nói đùa thì đoạn phỏng vấn đó cũng trở nên vô cùng hot. Nó cứ ngày càng hot lên, cuối cùng trực tiếp thay thế tin tức về mấy diễn viên nổi tiếng chiếm top đầu trên các phương tiện truyền thông. Không lâu sau, các cư dân mạng phát hiện chiếc xe đỗ ven đường hơi quen mắt. Nhìn kỹ thì thấy nó không phải là quá xa lạ, chiếc siêu xe có kiểu dáng này, Trung Quốc chỉ có đúng ba chiếc, trong đó có hai chiếc là của Bùi Dĩ Chu!
Sau đó có cư dân mạng tinh mắt phóng to màn hình ra thì thấy Bùi Dĩ Chu đang đứng ở một góc.
—— Hóa ra phu nhân nhà giàu cũng thi kỳ thi đại học…
—— Cả nhà ba người này đều là quỷ hút máu, vì thế tôi tin bạn nhỏ kia có thể học thẳng lên đại học được đấy.
—— Marketing hả? Muốn nổi tiếng sao??
—— Lầu trên tỉnh táo lại chút đi. Hơn nửa nền kinh tế ở Giang Thành này đều thuộc Bùi gia và An gia, họ cần gì dùng marketing để mình nổi tiếng hơn nữa?
—— Bùi tổng là người xấu nhất trong nhà ba người này!
—— A a a a, tui không thể tin được mình có thể thấy chú hổ con của mình trên TV. Hổ con đáng yêu thật đó! Tui thấy thì mọi người cũng phải thấy, là truyện “Nhặt nuôi một bé mãnh thú” nha!
—— Chị gái được phỏng vấn trong video chính là @ Tưởng Tưởng Niêm Cá Nheo đó, chị ấy vẽ truyện tranh đẹp lắm luôn! Chị ấy hay vẽ và đăng cuộc sống hàng ngày của gia mình lên, nhưng tui không biết vụ chị ấy tham gia thi đại học.
“……”
Hot search đột nhiên nổ ra làm Weibo An Tưởng hot hơn nhiều, nhưng cũng mang lại cho cô không ít phiền phức.
Ví dụ như có không ít người bảo cô muốn hot nên mới cố ý nhận phỏng vấn ở cổng trường thi, thậm chí có người còn bảo cô cố ý diễn với con mình. Qua lời nói của họ, An Tưởng đã biến thành cô gái không từ thủ đoạn chỉ vì muốn nổi tiếng.
Những từ ngữ đó rất cay mắt, hôm sau có một video tên là “Vợ con của Bùi Dĩ Chu” nhanh chóng nổi tiếng.
An Tưởng không quan tâm tới cái nhìn của người ngoài về mình, nhưng cô rất ghét mấy vị anh hùng bàn phím cứ tự cho những suy nghĩ của mình là đúng, dùng những từ ngữ bẩn thỉu nói về một đứa trẻ.
Mặc Mặc là con cô, bọn họ là cái thá gì mà dám nói như vậy?!
An Tưởng cảm thấy khó thở, cô tìm một video trong máy ra sau đó đăng lên Weibo cá nhân của mình.
[Tưởng Tưởng Niêm Cá Nheo V: Hổ con thông minh dạy mèo mẹ ngốc nghếch học bài. Mặc Mặc là bảo bối nhỏ đáng yêu và thông minh nhất! (Video)]
Lúc ấy An Tưởng đang làm một đề, An Tử Mặc giảng như nào cô cũng không hiểu. Đúng lúc đó Bùi Thần tới chơi, cậu cảm thấy thú vị nên quay lại hết cả quá trình. Sau khi quay xong An Tưởng cảm thấy khá thú vị, vì thế cô bảo Bùi Thần gửi cho mình, không ngờ lúc này nó lại có tác dụng.
Trong video, An Tưởng lười biếng ngồi bên bàn học, khuôn mặt đang không trang điểm của cô không giấu nổi sự đau khổ. An Tử Mặc ngồi cạnh cô vô cùng kiên nhẫn, dùng bốn năm cách khác nhau để giải thích cho cô, nhưng mà…
“Thầy giáo nhỏ à, mẹ không hiểu.”
“Thầy giáo nhỏ à, mình có thể đi ngủ không?”
Vẻ mặt An Tử Mặc lạnh lùng: “Không được, không thể, không cho.”
An Tưởng thấy chiêu tỏ ra đáng thương này của mình vô dụng nên bùng nổ, đập thật mạnh vào bàn: “Mẹ là mẹ con đó!”
“Ồ.”
“……”
Video này dài đến 15 phút, hơn nữa trong đó còn có tiếng cười của Bùi Thần nữa. Trung bình cứ mỗi phút cậu lại cười một lúc nữa.
—— Logic của cậu nhóc tuyệt vời quá! Chú hổ con của chúng ta là thần đồng thật hả?
—— A a a, công thức mà cậu nhóc dùng chính là kết quả của một đề của tui luôn đó. Đó là cái cậu nhóc tự nghĩ ra sao?
—— Không thể, không được, không cho. Haha bé hổ con lạnh lùng từ chối hẳn ba lần luôn kìa!
—— Mặc Mặc ác thật nha!
—— Cười chết tui rồi, vì thế trong nhà mẹ Tưởng Tưởng mới là em bé sao?
……
Không lâu sau đó, Weibo của An Tưởng được một nick chia sẻ lại.
[Ai nói tôi không phải con người chia sẻ: Mẹ cũng là bảo bối nhỏ đáng yêu và thông minh nhất của con!]
An Tưởng cảm thấy ID này hơi quen mắt một xíu, dường như cô thấy nó nhiều chỗ rồi. Cô nhíu mày, lần theo ký ức mơ hồ của mình tìm đến bài đăng đầu tiên của mình trên Weibo. Giữa vô vàn bình luận, cô thành công tìm được bình luận của nick có ID kia.
[Ai nói tôi không phải con người: Không tồi QWQ.]
Cô mở bài đăng thứ hai.
[Ai nói tôi không phải con người: Cố lên QWQ.]
Bài thứ ba.
[Ai nói tôi không phải con người: Tuyệt vời quá!]
Dường như bình luận đầu tiên trong tất cả các bài đăng của cô đều được ID này đăng lên.
Nói cách khác.
Từ khi bắt đầu Mặc Mặc đã để ý tới cô rồi.
Đột nhiên An Tưởng cảm thấy cảm động, không hiểu sao cảm xúc đau đớn xâm chiếm trái tim cô. Cô chớp mắt một cái, nước mắt lập tức trào ra.
Cô lấy tay lau nước mắt đi, đứng dậy gõ cửa phòng An Tử Mặc.
Bây giờ còn chưa đến 9 giờ, lúc này An Tử Mặc vẫn đang đọc sách.
“Mời vào.”
An Tưởng đẩy cửa đi vào.
Cậu bé mặc chiếc áo ngủ in hình hoa xinh đẹp nằm trên ghế sô pha, trên đầu gối cậu đặt một quyển sách dày cộp. Cậu ngẩng đầu nhìn An Tưởng, lập tức thấy cặp mắt đang đỏ hồng của cô. Cậu nhăn cặp mày xinh đẹp của mình lại: “Mẹ khóc?”
An Tưởng ồm ồm trả lời: “Mẹ không khóc.”
An Tử Mặc vô cùng thông minh. Cậu lập tức nghĩ tới vấn đề bắt đầu từ nơi nào, không chút do dự nói: “Nếu mẹ ghét mấy bình luận đó thì con sẽ hack máy tính của họ.”
Nghe cậu nói vậy, An Tưởng lập tức bật cười, dụi mắt nói: “Con giỏi vậy luôn cơ hả?”
“Chuyện nhỏ thôi.” An Tử Mặc vừa nói vừa hack vào máy tính của một ID nào đó. Cậu bình tĩnh làm việc, sau đó khép máy tính lại, nhìn vào An Tưởng: “Con không biết an ủi mẹ, nhưng con có thể thử một chút.”
An Tưởng dịch người ngồi sát vào chỗ An Tử Mặc, duỗi tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu vào trong lòng ngực mình.
An Tử Mặc cảm thấy không quen lắm nhưng cậu không từ chối.
“Mặc Mặc.”
“Dạ?”
“Mấy đứa Nặc Nặc bảo ngày trước con rất ghét mẹ.”
Cơ thể An Tử Mặc cứng đờ, vẻ mặt cậu đông cứng lại.
An Tử Mặc không bỏ qua sự hoảng loạn chợt lóe qua trong mắt cậu nhóc. Cô cong môi lên, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu. Tay cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc, nhỏ giọng nói: “Nhưng mẹ biết đó không phải là sự thật.”
An Tử Mặc hơi bất ngờ.
Cô nói: “Ngày trước chắc chắn Mặc Mặc cũng rất thích mẹ.”
Vì thích cô nên lúc nào cũng chú ý đến cô.
Vì thích cô nên cậu nhóc tranh thủ từng giây từng phút để bình luận đầu tiên dưới các bài viết của cô.
Vì thích cô nên cậu nhóc mới bao dung sự ngốc nghếch và thiếu trưởng thành của cô.
An Tưởng rũ lông mi xuống, vừa áy náy vừa đau lòng: “Xin lỗi Mặc Mặc vì mẹ đã bất cẩn bỏ quên con cùng những ký ức đó.”
Mũi An Tử Mặc cay cay, đột nhiên cậu muốn khóc.