Solo: Loli666
=================================
Một con bạch tuộc khổng lồ xuất hiện từ hư không, rõ ràng nó không nên tồn tại ở thế giới này.
Dù có rất nhiều thứ để nói, nhưng trước tiên…đây là thứ gì thế?
Tôi quay lại nhìn đồng đội thì thấy các sư muội đang sợ hãi.
Họ đều rút kiếm theo bản năng nhưng tay thì không ngừng run rẩy.
Trong khi đó, Ellen thì nằm bất động mà chẳng còn ý chí chiến đấu.
Thật không xứng làm đồ đệ của ta! —là điều tôi sẽ không nói.
Kukuri bỗng xuất hiện từ bóng của tôi.
“Liam-sama, xin hãy rút lui.”
Chẳng có gì lạ khi bảo tôi bỏ chạy nhưng câu trả lời vẫn là không.
“Bảo thuộc cấp của anh lui lại đi.”
Một người luôn điềm tĩnh như Kukuri bỗng trở nên hoảng loạn.
“Chúa tể!”
“Lui xuống!”
Cuối cùng, anh ta cũng tuân lệnh và rút lui.
Sau đó, tôi qua về phía Sư phụ, người đang quan sát con bạch tuộc khổng lồ.
“Sư phụ?”
Người chỉ nhìn mà không có vẻ gì là tức giận hay sợ hãi.
Rồi người quay sang hỏi tôi.
“Lima-dono, ngài nghĩ mình có thể thắng không?”
Sư phụ sẽ không ra tay ư?
Hmm, lẽ nào đây là một bài kiểm tra?
Con bạch tuộc lao về phía chúng tôi, nhưng Avid từ phía sau đã kích hoạt khiên chắn và bọc lấy cả nhóm.
Thứ đó là một tồn tội khủng khiếp, mọi nơi trong dinh thự mà nó chạm vào đều bị ăn mòn.
Làn khói đen phun ra từ miệng nó dường như cũng là kịch độc.
“—Sẽ khá là khó nhằn đấy ạ.”
Tồn tại trước mặt chúng tôi nguy hiểm hơn nhiều so với với lũ Nguyên nhất trảm.
Chính xác thì tôi không chắc Nhất trảm của mình có đủ để đối phó không. Linh cảm mách bảo tôi rằng bản thân đang ở thế yếu.
“Vậy thì hãy chiến đấu đi,” Sư nói. “Tôi đã không còn thể chiến đấu nữa.”
“Eh?”
Sư phụ không thể chiến đấu nữa sao?
***
Yasushi cố giữ vẻ bình tĩnh trong lúc giao phó tính mạng cho đệ tử.
(Một con quái vật bỗng xuất hiện nhưng bọn chúng cũng khủng không kém nên chắc là sẽ cơ hội chiến thắng nhỉ?)
Ông nhìn về Rinho và Fuuka đầy mong đợi.
Tuy nhiên, họ lại đang sợ hãi và nhìn ngược lại Yasushi để cầu xin giúp đỡ.
(Lũ ngu này! Tao yếu hơn các người đấy! Mong
thằng già này sẽ đánh bại thứ mà hai đứa còn dè chừng à!)
Trái lại, Liam lại bối bối với dáng vẻ bình thản
làm Yasushi không khỏi khó hiểu.
Avid, trước đó còn mang sức mạnh áp đảo giờ lại phải gồng mình duy trì khiên chắn cho cả nhóm.
Lớp phòng thủ đang dần bị đẩy lùi, còn con bạch tuộc lại càng phồng ra và trở nên lớn hơn trước.
“NHẤT TRẢM PHẢI BỊ TIỂU DIỆT!!!”
Vì lý do nào đấy mà sát khí của ‘thứ đó’ lại dày đặc vô cùng.
(Tao đã làm cái quái gì đâu!? Tuy không trong sạch gì nhưng ta chưa làm gì để bị căm ghét đến vậy!)
Yasushi, trước đó đã nói bản thân không thể chiến đấu được nữa như một lời biện minh hòng giữ lại cái mạng.
Sẽ là tai hoạ nếu nhóm Liam nghĩ rằng ông đang giấu nghề rồi bị đẩy vào trận chiến với con quái vật đó.
Chính vì thế, Yasushi đã nói dối.
“Liam-dono, xin hãy cho tôi thấy ngài đã mạnh tới nhường nào.”
Hiện giờ, kế hoạch của ông là dựa dẫm vào Liam và thoát khỏi hiểm cảnh này.
Mắt cậu mở lớn vì kinh ngạc, nhưng cậu nhanh chóng gật đầu và bước về phía trước.
Yasushi đang cầu nguyện bằng cả con tim.
(Thưa thần linh, xin hãy ban cho Liam sức mạnh!!! Nếu sống sót qua chuyện này, con sẽ tìm đường chạy trốn mà không phiền tới ai cả!)
Yasushi vẫn nghĩ tới chuyện chạy trốn kẻ cả khi
đang phải đối đầu với một tồn tại nằm ngoài lẽ thường.
***
Người hướng dẫn quan sát từ trên cao trong lúc Gudwar đang lộ diện bản thể thật của mình.
“Phải thế chứ, Gudwar! Mi đúng là nhất!!!”
Sau khi xuất hiện trước mặt nhóm Liam, Gudwar đã ngay lập tức ra tay.
Dù bên ngoài thì khiên chắn của Avid đang cản bước Gudwar nhưng thực chất là nhờ sức mạnh từ Liam.
Những lời cầu nguyện từ người dân trong lãnh địa, rồi lòng biết ơn từ những hành tinh mà cậu đã cứu giúp.
Liam đang được bảo vệ bởi sức mạnh của Thần thụ lẫn thiện ý của con người rồi lại khuếch đại nhờ Avid, một kỹ sĩ cơ giới được chế tạo từ kim loại hiếm.
Lớp khiên nhờ thế mà chứa đầy thần lực. Trong mắt Người hướng dẫn, hành động của Gudwar không khác gì nhảy vào chảo dầu.
Nếu được chọn thì Người hướng dẫn không đời nào làm vậy.
Kể cả có đánh bại được Liam thì Gudwar cũng chẳng thể hồi phục lại như ban đầu nữa.
Trong trường hợp tệ nhất, hắn sẽ phải chịu những thương tổn vĩnh viễn.
Tuy nhiên, Gudwar cũng có lý do để giết chết Liam.
“Fuuu…Đằng nào hắn cũng chẳng thể chạm tới cảnh giới của chúng ta. Đúng là có tỷ lệ cực nhỏ nhưng ta sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu!”
Tỷ lệ cực nhỏ…
Ngay khi Người hướng dẫn vừa dứt lời, Liam thực sự đã đạt tới ranh giới ngang hàng với hắn và Gudwar.
Nhờ những hiểu lầm chất chồng, cậu đã vươn tay được tới tầm cao mới. Một phần cũng từ khao khát được trở nên mạnh mẽ hơn của cậu.
“Ngươi đã mạnh lên nhờ mấy trò rẻ tiền nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi! Giờ thì Gudwar, ta sẽ hỗ trợ ngươi. Hãy giành lấy chiến thắng!”
Khói đen toả ra từ Người hướng dẫn bay tới tăng thêm sức mạnh cho Gudwar.
Khi cơ thể bạch tuộc lần nữa trở nên lớn hơn và sắp nuốt chửng nhóm Liam—
“—Cái gì!?”
Người hướng dẫn thấy ánh sáng tụ lại đằng sau Liam rồi có hình dáng nửa thân trên của con người.
Kích cỡ của thứ đó còn to hơn cả Avid với đường nét cường tráng đến mức sánh ngang với Thần Chiến Tranh (God of War).
Dù cho loã thể, hiện thân ấy lại đeo mặt nạ samurai và cầm theo một thanh kiếm.
Hiện thân bắt đầu tích tụ ánh sáng và nhắm thẳng vào Người hướng dẫn.
“L-làm thế nào mà nó biết—hiii!?”
Tồn tại ấy vung kiếm, và Liam đứng bên dưới cũng nhìn về phía Người hướng dẫn.
“Bị phát hiện rồi!!!”
Người hướng dẫn hoảng loạn chạy trốn mà bỏ lại Gudwar ở phía sau.
***
Khi nhìn lên cao, tôi bắt gặp Người hướng dẫn vừa rời đi.
“—Thắng chắc rồi.”
Có vẻ anh ấy đã thầm can thiệp và giúp đỡ tôi trong tình cảnh này, chắc hẳn cả những lần trước cũng vậy.
Dịch vụ hậu mãi đó tốt đến nỗi làm tôi bắt đầu thấy có lỗi.
Miễn là có Người hướng dẫn thì kể cả gặp Nguyên nhất trảm hay hạm đội địch đang phục
sẵn ngoài kia, chiến thắng vẫn sẽ thuộc về tôi thôi!
Tự tin rằng kết quả đã an bài, tôi đưa kiếm của mình cho Ellen.
Cô bé vẫn chưa thể đứng dậy.
“S-sư phụ?”
‘Chúng ta phải làm gì đây?’ Mắt con bé dường như muốn nói vậy.
Tôi không trả lời mà chỉ nhìn lên Avid.
“Avid, đưa ta kiếm.”
Một thanh katana được phóng ra từ buồng lái của Kỵ sĩ, theo đó, tôi đưa tay trái lên và bắt lấy.
Đây chính là vũ khí yêu thích của tôi.
Bạch tuộc khổng lồ lao tới với đôi mắt mở lớn vì kinh ngạc.
“Thanh kiếm đó!”
Từ dáng vẻ hoảng loạn đó, có vẻ hắn biết thanh kiếm này.
Tôi đã nghĩ nó có thể hạ được con bạch tuộc này và có vẻ suy đoán ấy là đúng.
Chính xác thì nó là chiến lợi phẩm mà tôi cướp được từ Goaz.
Mà chuyện đó cũng là nhờ ơn Người hướng dẫn luôn.
“Đây là thanh kiếm tốt nhất của ta. Với nó, ta có thể hạ ngươi.”
Tôi đặt tay lên đầu của đệ tử.
“Ellen, cho tới giờ ta vẫn chưa thể cho con thấy Nhất Trảm đích thực.”
“Eh?”
“Với tư cách Sư phụ, cuối cùng ta cũng đã khai sáng.”
Tôi bước tới và dùng cả hai tay nâng kiếm lên ngang tầm mắt.
Tiếp đó, tôi rút kiếm khỏi vỏ tầm 30 cm, phần lưỡi phản chiếu đôi mắt tím đang toả sáng của tôi.
“Ta vẫn chưa đạt tới trình không cần dùng kiếm.”
Sốt ruột, bạch tuộc bỗng phình ra nhằm cố nuốt chửng toàn bộ lớp khiên của Avid.
“Quả nhiên, thanh kiếm đó chính là [Thần Chiến T—”
Thời gian đâu mà đi nghe một con bạch tuộc.
“Nhất trảm.”
Thay vì rút kiếm, tôi tra nó lại vào vỏ và tạo ra một tiếng kịch.
Nhất trảm được tung ra, bổ con bạch tuộc thành hai nửa.
Khói đen tràn ra từ vết thương và nó cũng xẹp dần.
“IGYAAAAAAA!!!”
Thứ đó gào lên đau đớn.
“Nếu—biết trước—thì ta đã—nhanh—”
Cuối cùng, cơ thể khổng lồ ấy biến mất vào hư vô.
Đám khói đen cũng dần tan đi và thay vào đó là
ánh sáng vàng kim lấp lánh trên đầu chúng tôi.
—Hiện tượng phi thực gì đây? Mà cũng không
tệ.
Chính xác thì tôi khá thích nó.
Tôi hạ kiếm xuống, vắt nó bên hông rồi nhìn lại.
Rinho có vẻ kinh ngạc.
“S-sư huynh…vừa rồi là…”
Fuuka buông kiếm và ngồi thụp xuống nức nở.
“Đáng sợ quá~ Thứ đó là gì vậy? Em chưa từng gặp gì đó tương tự. Sư huynh đúng là phi thường thật đấy. Thật không chịu nổi nữa…”
Còn Ellen thì vỗ tay, vừa nhìn tôi vừa khóc.
“S-sư phụ, chúc mừng người. Dù không thể thấy
đòn Nhất trảm đó nhưng chắc chắn con sẽ khắc cốt ghi tâm.”
Một cú chém vô hình.
Bí mật không nằm ở tốc độ vung kiếm.
Cũng không phải tạo lưỡi kiếm từ ma pháp.
Gọi đó là một hiện tượng siêu nhiên cũng không
sai, nhưng đây là kỹ thuật mà ta không thể học
nếu thiếu những điều kiện tiên quyết.
Nhất trảm chỉ có thể đạt được một khi đã thông thạo mọi thứ rồi vượt qua giới hạn.
“Sư phụ—Con cuối cùng cũng biết được bí mật của Nhất trảm.”
Giờ trận chiến đã kết thúc nên tôi cúi đầu trước Sư phụ.
Rõ ràng, bí kỹ là thứ không thể diễn đạt bằng lời.
Nếu không có Sư phụ chỉ bảo và sự giúp đỡ từ Người hướng dẫn, tôi đã mãi chôn chân ở Nhất trảm giả tạo giống như lũ Nguyên nhất trảm rồi.
Chính vì vậy, tôi không thể cười nhạo các Kiếm thánh được nữa.
Vốn dĩ, chính tôi đã rèn luyện sai cách cơ mà.
Sư phụ dịu dàng đáp lại.
“Quả là một đòn tráng lệ, Liam-dono. Từ giờ, ngài đã vượt qua tôi. Người thầy này đã không còn gì để dạy nữa.”
“K-không đâu ạ. Con vẫn còn kém xa Sư phụ.”
Tôi còn nhớ rõ khung cảnh người tung Nhất trảm khi còn bé.
Đó mới là hàng thật giá thật.
“Không, Liam-dono là mạnh nhất rồi!”
“Không đâu, con còn kém xa người.”
“Không không không, Liam-dono là số một!”
“Sư phụ vẫn giỏi hơn!”
“Liam-dono là nhất!”
“Người mới là…”
Một cửa sổ hiện lên trước mặt tôi làm cắt ngang cuộc trò chuyện. Nó đến từ Marie.
[Liam-sama, có chuyện rồi ạ!]
“Là gì? Nếu cô gặp khó khăn thì ta sẽ tới và—”
“K-không phải ạ. Có vẻ kẻ địch đã xảy ra xích mích.”
“Là nội chiến à?”
[Vâng. Dường như đám lính đánh thuê bên địch đã phản bội.]
Tôi không khỏi thích thú trước vẻ mặt bối rối của Marie.
Với sự giúp đỡ thầm lặng của Người hướng dẫn, không đời nào tôi thua được!
“Hmm, những lúc thế này, ta nên nói là… Nữ thần may mắn đã mỉm cười… hay gì nhỉ? Dù sao thì không cần phải ngạc nhiên thế. Ta thắng là lẽ thường tình. Cứ tập trung vào nhiệm vụ của cô đi.”
[T-tuân lệnh!]
Cuộc gọi cũng kết thúc tại đó.
“Chà, tuy còn nhiều điều con muốn nói nhưng ưu tiên tẩu thoát trước đã. Sư phụ, con sẽ hộ tống người về không mẫu hạm.”
“Không cần vậy đâu. Ta còn có gia đình ở hành tinh này.”
Ellen xác nhận lại.
“Gia đình của Yasushi-sama đã được bảo vệ dưới lệnh của Sư phụ rồi ạ.”
“—Huh?”
Tôi đã đưa quý bà và Yasuyuki về không mẫu hạm trước để họ không gặp nguy hiểm nếu có
chiến sự nổ ra.
“Xin cứ yên tâm đi ạ, Sư phụ!”
Không hiểu vì lý do gì mà khi nghe xong, Sư phụ lại hướng ánh mắt về phía xa xăm.
“Đ-được rồi.”
***
Cùng lúc đó, biệt đội của Liam đang chiến đấu ngoài không gian dưới trướng Marie.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Giọng của cô vang từ buồng lái nhưng chẳng có thuyền viên nào biết câu trả lời.
Điều khiển viên báo cáo.
“Một bộ phận địch đã nổi loạn, nhưng phần còn lại thì chúng ta chưa có thông tin gì cả.”
Ba nghìn tàu của lính đánh thuê đang tấn công đồng minh và gây ra hỗn loạn.
Đến cả hạm đội dưới quyền bố của Thống đốc cũng rối ren vì cuộc nổi loạn.
Marie không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
(Thần may mắn đã mỉm cười… Đúng như lời Liam-sama nói.)
Bất kể tình thế có bất lợi ra sao, Liam vẫn luôn tìm được cơ hội chiến thắng. Cứ như thể cậu luôn có một thế lực phi nhân loại dõi theo vậy.
Điều khiển viên nói lớn.
“Avid đã quay về! Chúng ta có thể rút lui bất kỳ lúc nào!”
“Xuyên thủng tiền tuyến! Ưu tiên hàng đầu là đưa mẫu hạm rút lui an toàn! Chúng ta phải bảo vệ Chúa tể cho dù có phải bỏ mạng!”
Họ nguyện hi sinh mình để băng qua trận địa và bỏ chạy.
Chắc chắn sẽ có nhiều thương vong nhưng đó là cái giá quá rẻ để bảo vệ Liam.
“Kẻ địch đang sụp đổ từ bên trong! Mau triển khai đội hình đột kích!”
Khi Marie đang ra lệnh, Liam bỗng xuất hiện trên màn hình điều khiển.
[Đưa mẫu hạm lên phía trước. Ta cũng sẽ tham chiến.]
Liam dù vẫn còn bị thương vẫn nở nụ cười can trường, nhưng Marie không thể tuân theo.
“Kể cả là lệnh của Chúa tể thì chúng thần vẫn phải bất tuân. Để người được sống sót thì dù có hi sinh cũng cam lòng.”
[—Cô nghĩ ta là ai thế hả?]
Giọng nói lạnh lùng vang khắp buồng lái nhưng Marie vẫn nguyện trung thành và tiếp tục can ngăn.
“Miễn là Liam-sama còn sống, gia tộc Banfield sẽ có thể phục hưng. Nếu mất người ở đây, chúng thần sẽ mãi ngụp lặn dưới đáy sâu. Thần sẽ không nhượng bộ đâu ạ.”
Liam mỉm cười, hài lòng với câu trả lời ấy.
[Ta thấy được lòng trung thành của cô, nhưng hình như cô hiểu lầm một điều rồi. Ai mới là kẻ
bất lợi cơ? Ta là người luôn luôn chiến thắng.]
Chengshi là người cầm đầu lũ lính đánh thuê, đã cắt ngang lời khẳng định đầy tự tin của cậu.
[Đã lâu không gặp, Liam-sama.]
Marie nhìn vào Chengshi, người vẫn còn mặc bộ trang phục mang phong cách Trung hoa.
“N-ngươi là…”
“Chúng tôi đã tham chiến dưới vỏ bọc lính đánh thuê. Tôi đang định loại bớt số lượng địch…nhưng chẳng phải đây là cơ hội tốt để được đấu với Liam-sama sao?”
Khuôn mặt của Marie nhăn lại.
(Giờ mà phải đánh với con điên này…)
Marie cũng có thể liệt vào dạng cuồng chiến nhưng trong số các tinh anh thì chỉ có Chengshi nguyện sống chết vì chiến đấu.
Với khuynh hướng thích đối đầu với kẻ mạnh, rõ ràng họ sẽ thích đánh với Liam hơn là phục tùng.
Mắt Liam híp lại trước lời nói của Chengshi.
[Ta không cần thứ ngu xuẩn không biết điều. Cứ tới đây, ta sẽ nghiền nát hết.]
Liam không có vẻ gì là sẽ nhún nhường.
Nghe vậy, hai má của Chengshi liền ửng đỏ.
[Người không nhờ tôi giúp đỡ sao?]
“Ta vẫn sẽ thắng dù không có ngươi.”
Chengshi run nhẹ trước sự tự tin không chút lay chuyển ấy.
[Vì thế nên người mới thật thú vị—chúng tôi sẵn sàng chờ lệnh.”
Với ba nghìn đơn vị vừa gia nhập phe Liam, điều khiển viên lên tiếng.
“Dù được nguỵ trang nhưng tất cả các tàu của họ
đều có trang bị ngang ngửa mặt bằng trung của gia tộc Banfield.”
Nghe vậy, Marie dần nắm được tình hình hiện tại.
(Quân địch đã giảm còn đồng minh thì tăng. Nhưng kể cả vậy thì chênh lệch lực lượng vẫn—)
Đúng lúc đó, một đội quân quý tộc khác bỗng
xuất hiện.
Đó là một đại đội gồm 20,000 chiến hạm với gia huy hoàn toàn khác với nhà Banfield.
Liam cho tới giờ vẫn ung dung, cũng phải mở to
mắt kinh ngạc.
[—S-sao lại?]
Đến cả cậu cũng không lường trước được việc này.
Một tin nhắn liền được gửi tới.
‘Em tới giúp anh đây, Darling!’