Solo: Loli666
=================================
Tại một thị trấn hiu hắt ở hành tinh xa xôi, một gã râu lởm chởm mặc kimono đang nghênh ngang bước giữa đường với thanh kiếm bên hông.
Đằng sau ông là những đồ đệ, và mọi người xung quanh đều sợ hãi mà tránh xa.
Một trong các môn đồ lên tiếng gọi gã râu ria, Yasushi.
“Ngài Kiếm Thần thấy cửa tiệm đằng kia thế nào? Tôi nghe có một cô nàng xinh xắn ở đó.”
“Hou~ thế chúng ta phải xem qua mới được.”
Đó là nhà hàng của một cặp vợ chồng nổi tiếng với những món ăn nhà làm.
Dù chỉ mới mở nhưng nơi đây đã nhanh chóng thịnh hành nhờ có con gái phụ giúp.
Khi đám người bước vào, họ liền bắt gặp cô gái, người dường như là một nữ sinh với chiếc tạp dề khoác bên ngoài bộ đồng phục.
Ánh mắt lũ đàn ông găm vào cô đầy dâm tục.
Cô rất xinh đẹp. À không, phải nói là thậm chí còn đẹp hơn cả lời đồn.
“Chào…quý khách.”
Cô phụ giúp gia đình sau giờ học với nụ cười trên môi nhưng giờ lại sợ hãi trước Yasushi và đồng bọn.
Cặp vợ chồng nhận thấy sự tình liền vội bước ra và đứng trước Yasushi để bảo vệ cô.
“N-ngài Kiếm Thần! Thật là vinh dự khi được ngài ghé qua!”
Yasushi thoải mái đáp lại khi nhìn ông chủ tiệm đang cúi thấp đầu.
“Cho bọn ta đồ ăn và rượu. Oh, và để con gái ngươi rót rượu nữa.”
Những vị khách trong tiệm định lên tiếng, nhưng họ liền đảo mắt đi trước cái lườm từ đám đệ tử
của Yasuhsi.
Không một ai dám chống lại họ.
Với khuôn mặt sắp bật khóc, ông chủ quay sang cô con gái.
“Xin lỗi. Cha thực sự xin lỗi.”
“Không sao đâu ạ. C-chỉ là rót rượu thôi mà.”
Yasushi và đồ đệ nghênh ngang ngồi xuống bàn, và bắt đầu thưởng thức đồ ăn và rượu trong khi ôm vai cô gái.
Những vị khách còn lại đều rời đi, để lại người chủ và gia đình đối phó với đám người.
Bọn họ ăn uống suốt hai giờ và chuẩn bị ra về sau khi vét sạch cửa tiệm.
“Đồ ăn khá ngon. Chà, đến lúc đi rồi.”
Với những lời từ Yasushi, đám đồ đệ đứng lên.
Rõ ràng là chẳng ai thèm trả tiền cả, nhưng chủ tiệm vội lên tiếng gọi.
“Ngài Kiếm Thần, x-xin hãy để con gái tôi lại!”
Ông cố lên tiếng thay cho nữ sinh đang bị một trong các đệ tử của Yasushi kéo đi.
Song, Yasushi mỉm cười thô thiển.
“Ta khá thích con bé nên sẽ mang đi. Ta sẽ trả lại cho ông sau khi thấy chán. Hay ông định chống lại Kiếm Thần Yasushi này đây?”
Yasushi bước tới mặt đối mặt với chủ tiệm.
Biểu cảm của cô con gái đang cầu xin sự trợ giúp, nhưng chủ tiệm chỉ run rẩy cúi đầu.
“T-tất nhiên là không ạ.”
Và rồi, ông khuỵu người xuống với hai tay siết chặt trong ấm ức.
Dù vậy ông chẳng thể làm gì.
Nói gì thì đối phương cũng là Kiếm Thần Yasushi.
“Hmpm. Khôn ngoan đấy. Nếu chống cự, môn đồ ưu tú, Bá tước Banfield của ta sẽ không để yên đâu. GAHAHA!”
Cứ thế, Yasushi cùng với đồng bọn rời khỏi tiệm.
Bá tước Banfield, môn đồ ưu tú của Yasushi là một lãnh chúa liêm khiết được khen ngợi là văn
võ song toàn.
Một cái tên mà ai ai tại Đế Quốc đều biết tới.
Dù tuổi đời còn trẻ, cậu đã là một thế lực đang quản lý và lãnh đạo một trong những phe phái lớn nhất.
Thật quá xa vời để một thường dân vùng ngoại có thể đối mặt.
Khi chủ tiệm đang ấm ức khóc, Yasushi bước ra ngoài cửa và đụng phải ai đó.
“Mắt mũi để đâu thế hả?”
Chàng trai trẻ liếc nhìn Yasushi rồi bước vào. Cậu khịt mũi và lầm bầm, “Mùi miso cá thu hẳn bắt nguồn từ đây!”
Chàng trai đó mặc một bộ kimono với thanh kiếm vắt bên hông.
Người đi cạnh đang nắm tay cậu là một cô bé tóc đỏ, cũng mặc kimono cùng thanh kiếm có phần quá cỡ so với cơ thể.
“Sư phụ, bên trong cửa tiệm bẩn quá ạ.”
“Ta xin lỗi, nhưng cái dạ dày này đã quyết phải ăn miso cá thu rồi. Này chủ tiệm. Dọn dẹp nơi này nhanh lên.” Chàng trai hống hách ra lệnh.
Nếu là bình thường, chủ tiệm sẽ liền xin lỗi vì tình trạng của cửa tiệm nhưng giờ ông chẳng còn tâm trí đâu mà làm thế nữa.
Cùng với chàng trai, hai cô gái khác cũng tiến vào, đẩy đám đệ tử của Yasushi sang bên.
“Sư huynh, em muốn suất ăn lớn.”
“Đây cũng vậy.”
Nghe vậy, chàng trai tỏ ra hào phóng và nói, “Ba suất cá thu miso lớn hửm? Thế còn con?”
“Con cũng muốn giống của Sư phụ.”
Bộ tứ tiến vào tiệm như chẳng có gì xảy ra mà ngồi xuống ghế và xem thực đơn.
Trong khí đó, Yasushi cùng đám đệ đã sôi máu tới mức bốc cả khói.
“Khách du lịch hử? Có vẻ bọn mày không biết gì về hành tinh này rồi.”
Đệ tử to con và hung tợn nhất tiến lại gần và đặt tay lên chuôi kiếm.
Tên kia ngạo mạn tiếp cận, song chàng trai lẫn ba cô gái dường như chẳng để tâm tới.
Thay vào đó, cậu nhìn Yasushi với thái độ khiêu khích mà chẳng thèm liếc mắt đám đệ của ông.
Yasushi thấy vậy cũng bước tới.
“Có vẻ ngươi không biết danh ta. Ta chính là Kiếm Thần Yasushi. Oh, hay các ngươi là lũ tự tin vào trình độ của mình?”
Đám đệ tử trong tiệm rút kiếm ra.
Bọn họ sẵn sàng giết mà chẳng bận tâm đối phương có là phụ nữ hay trẻ em.
Họ chẳng chút sợ sệt, đơn giản là bởi có quan hệ với Nhất Trảm và gia tộc Banfield. Cứ thế, đám ngươi này giết bất kỳ ai chống đối không chút nhân từ.
Chưa kể, Yasushi còn là người dạy kiếm cho lãnh chúa của hành tinh xa xôi này, nghĩa là rất ít ai ở đây dám chống lại ông.
“Nhóc con, tốt nhất ngươi nên xin lỗi khi còn có thể. Ta rất thân với lãnh chúa của hành tinh này đấy. Ngươi nghĩ có thể đấu với ta sao?”
Chàng trai đáp lại ngay tức khắc.
“Thiểu năng hả? Ta đến đây chính là để đánh với ngươi. À không, nên nói là vì ngươi đã khiêu khích ta. Lấy làm biết ơn đi.”
Vừa dứt lại, tất cả ngoại trừ Yasushi và tên đệ đang bắt giữ con gái chủ tiệm đều bị thổi bay.
Cửa vào và tường của cửa tiệm cũng bị phá hủy cùng với đám đệ tử.
Yasushi, tên đệ còn lại, chủ tiệm cùng gia đình đều ngớ người trước diễn biến bất chợt trên.
Chàng trai đứng dậy và nói với chủ tiệm.
“Mang cho ta bốn suất miso cá thu. Làm cho nhiều vào.”
(Miso cá thu? Nó là cái gì vậy?)
***
Có một thằng ngu giả mạo Sư phụ.
Hắn hẳn đã phải nỗ lực phẩu thuật thẩm mỹ để trông giống như người. Nhưng rốt cuộc, đây chỉ là thứ kiếm sĩ hạng ba rẻ tiền. [note43230]
Dù tôi đang đứng trước mặt, hắn vẫn không biết mình đang nói chuyện với ai.
Bên cạnh đó, tôi thổi bay đám đệ kia như một lời chào hỏi nhẹ nhàng nhưng biểu cảm cho thấy hắn chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Này, sao thế? Là người dạy Nhất Trảm phái thì đừng có bất ngờ chỉ với chừng đó chứ. Ta biết ngươi là hàng giả rồi nhưng chí ít có thể ra vẻ một chút được không?”
Tôi cười nhăn nhở, tiếp cận cặp thầy trò khiến chúng lo sợ.
Tên đệ liền ném cô gái đi rồi bỏ chạy.
Dường như gã còn tài giỏi hơn sư phụ của mình.
Song, Fuuka nhảy vọt ra sau lưng gã và ghì chặt xuống ngay tức khắc. Cô rút kiếm và đặt lên gáy đối phương.
“Đừng có chạy! Môn đồ của Nhất Trảm sẽ không làm thế! Nếu đã đánh thì chỉ có giết hoặc bị giết!”
“K-không! Tôi chỉ được thuê thôi! Tôi là giả!”
Khi tên đệ tử đã thừa nhận, Fuuka thu kiếm lại. Cô phóng ánh mắt băng lạnh xuống kẻ giả mạo.
“Lại nữa à? Đây đã là lần thứ năm rồi đấy.”
Ngay khi tên đệ ngẩng mặt lên, nghĩ rằng đã thoát chết thì bị sút bay đi bởi Fuuka.
Tên giả mạo Sư phụ cuối cùng cũng hiểu ra.
“L-lẽ nào ngươi là—”
“Rất vui được gặp mặt, thằng khốn giả mạo. —Liam Sera Banfield đây sẵn sàng phục vụ.”
Mặt tên giả mạo trở nên trắng bệch, người thì run rẩy dữ dội và khuỵu gối xuống.
Tôi ra lệnh cho hắn gọi lãnh chúa của hành tinh này tới.
“Vác tên lãnh chúa thiểu năng đã thuê ngươi tới đây.”
“Eh? N-nhưng ngài ấy bận lắm.”
“Hử, một tên lãnh chúa vùng quê không có thời gian để gặp ta? Một Bá tước đây? Thế thì chết đi.”
Điểm hay của việc có quyền thế và địa vị cao chính là có thể trèo lên đầu lên cổ người khác.
Tôi sẽ nịnh bợ người trên mình và đàn áp kẻ đứng dưới.
Giờ thì nên xử lý tên lãnh chúa nhỏ bé, không những không xử lý kẻ giả mạo mà còn làm bẩn cái tên Nhất Trảm thế nào đây?
Tôi quay về chỗ ngồi và nhận ra chủ tiệm đang bồn chồn.
“Mấy suất miso cá thu của ta đâu?”
“U-um, chính xác thì miso cá thu là gì ạ?”
Dường như mùi miso cá thu kia đến từ một món ăn khác rồi.
***
Mười lăm phút sau…
Tôi nếm chỗ đồ ăn được mang ra, và cũng là lần đầu từ lúc chuyển sinh, tôi mới được hưởng thức vị của miso cá thu.
“Chính là nó!”
Suốt khoảng thời kinh khủng ở kiếp trước, tôi đã phải ngửi mùi thơm của miso cá hồi mỗi khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi.
Tôi không thể vào ăn vì tiền ăn thiếu thốn. Nhưng dù đã được chuyển sinh thì tôi lại không tìm được chúng.
Vài món ăn khá tương đồng nhưng không thực sự giống.
Dù đã nghĩ tới việc tự làm nhưng tôi lại quá bận với khóa rèn luyện để có thể thử nghiệm.
Thậm chí tôi đã cố giải thích cho đầu bếp của mình nhưng họ không thể tái hiện lại một cách hoàn hảo.
Đúng là món họ làm không tồi, song chỉ càng khiến tôi bực hơn.
Và rồi, tại hành tinh xa xôi này, tôi cuối cùng cũng gặp được miso cá thu.
Cảm giác như vừa tìm được kho báu vậy.
Bên cạnh đó, lãnh chúa của hành tinh này đang quỳ gối dưới đất khi chúng tôi liên tục ăn.
“Xin hãy nhận lời xin lỗi chân thành nhất vì đã không biết ngài tới thăm! Tôi đã phạm sai lầm khi không nhận ra tên kia là giả mạo và thuê hắn làm người dạy kiếm. Tôi sẽ đồng loạt xử tử công khai bọn chúng!”
Bên ngoài cửa tiệm, lũ giả mạo đã bị hiệp sĩ của lãnh chúa trấn áp và bắt phải quỳ cùng cái mặt bị đánh tới tím ngắt.
“Im lặng. Ta đang ăn.”
“T-thứ lỗi cho tôi! Thay vì ăn ở cửa tiệm bẩn thỉu này, tôi đã chuẩn bị tiệc tại dinh thự rồi ạ. Vậy nên sẽ thật vinh dự nếu được Bá tước tới dự.”
‘Đừng ăn ở đây, đến nhà tôi đi!’ Đó là những gì ông ta đang nói.
Bình thường thì tôi sẽ chấp nhận yêu cầu nhưng hiện tại, miso cá thu đây quan trọng hơn.
Với cả, cái tội đi thuê kẻ giả mạo Nhất Trảm phái là không thể tha thứ.
“Câm miệng. Nói thêm lần nữa thì ta giết.”
Tên lãnh chúa liền im lặng.
Và rồi, Rinho lên tiếng trong lúc ăn bát miso cá thu trước mặt.
“Sư huynh, giờ thì chúng ta làm gì đây?”
“Chúng ta sẽ đến hành tinh tiếp theo và tận hưởng chuyến du hành.”
Nếu đã có thể tìm được miso cá thu ở đây thì hẳn tôi sẽ gặp được nhiều kho báu hơn ở những hành tinh khác.
Tuy nhiên, Rinho dường như không thích điều đó.
“Thế chúng ta cứ lảng vảng quanh vùng quê thôi à? Sẽ thật tuyệt nếu gặp được ai đó mạnh nhưng lũ giả mạo trước giờ toàn là rác rưởi. Chán chết đi được.”
“Vậy thế này thì sao? Chúng ta sẽ đi tìm kẻ mạnh ở các hành tinh và thách đấu chúng. Nghe giống hành trinh của một chiến binh đấy.”
Hãy nghiền nát vài võ đường trên đường đi nào.
Điều đó có vẻ giống việc làm của chúa tể độc ác đấy!
Fuuka ăn xong và đứng dậy.
“Nghe hay đấy! Em sẽ là người đầu tiên!”
“Huh? Thế còn tôi? Lượt xem của tôi dạo gần đây đang giảm bởi chẳng có cảnh chặt chém nào.”
Idol underground khát máu nhất vũ trụ nhỉ?
Bởi vì là một streamer nên Rinho có vẻ muốn được nổi bật.
“Em sẽ có lượt. Ellen, con cũng phải tham gia đấy.”
“V-vâng.”
Ellen trông không hăng hái như mọi khi.
Đúng như tôi nghĩ, con bé không tham gì việc chém giết.
Tôi thực sự hối hận vì đã bảo bọc Ellen quá mức.
Khi tất cả đã ăn xong, chúng tôi thấy chủ tiệm cùng gia đình đang lo lắng.
“Này chủ quán, trả tiền.”
“Đ-đến ngay ạ!”
Tôi lấy thẻ ra và tiến hành thanh toán điện tử.
Chủ tiệm mở to mắt vì bất ngờ.
“N-ngài trả chúng tôi nhiều vậy sao?”
“Đó là cho thiệt hại của cửa tiệm. Với cả, ta muốn gia đình ông tới lãnh địa của ta.”
“Vâng?”
Lệnh của tôi khiến gia đình ba người kinh ngạc.
Không giống như lũ phản diện cùi bắp trước đó, tôi đây muốn cả nhà họ luôn chứ không riêng gì cô con gái.
“Đã lâu rồi, ta rất thèm thứ này.”
Có lẽ bởi tôi không được ăn nó ở kiếp trước.
Vì vài lý do, đôi khi tôi sẽ bỗng muốn ăn miso cá thu. Song, hành tinh này lại quá xa lãnh địa của tôi nên sẽ khá thốn nếu cứ phải đến đây mỗi lần muốn ăn,
Chính vì thế, tôi nảy ý tưởng kéo cả gia đình họ đến lãnh địa của mình.
Đây chính là việc mà một chúa tể độc ác sẽ làm.
“Vâng, nhưng mà…”
Chủ tiệm e dè nhìn qua tên lãnh chúa đang quỳ dưới đất.
Tôi lên tiếng với ông ta.
“Ý kiến gì không?”
“Không ạ!”
“Thấy chưa? Giờ thì thu xếp hành lý đi. Đây là lệnh, gia đình ngươi không có quyền từ chối.”
Khá là bi thảm đấy nhỉ.
Sau cùng thì cuộc sống của họ sẽ bị ảnh hưởng bởi sự ích kỷ từ tôi mà.
À mà, tôi muốn nói chuyện với cô gái có vẻ đang phụ giúp cửa tiệm kia.
“Cô là con gái của họ?”
“Vâng.”
Một nữ sinh mộc mạc và giản dị, nhưng rõ ràng cô sẽ thành mỹ nhân nếu được trang điểm đôi chút.
“Dường như cô đang phụ giúp nơi đây. Hẳn là việc kiếm tiền tiêu vặt khá khó khăn.”
“Không ạ, tôi không nhận đồng nào cả. Dựng lên cửa tiệm luôn là mơ ước của cha mẹ nên tôi nghĩ mình nên giúp họ thôi.”
Hẳn cô gái đã phụ giúp gia đình sau giờ học.
Quả là một người con hiếu thảo.
Thật lòng thì tôi bắt đầu thấy tội lỗi khi kéo họ tới lãnh địa, nhưng nếu giờ mà rút lại lời đã nói thì danh tiếng chúa tể độc ác của tôi sẽ bị tổn hại mất.
Và rồi, tôi nảy ra một ý tưởng khi nghĩ về cách bù đắp cho họ.
“Giúp đỡ cha mẹ như vậy thật đáng ngưỡng mộ, ta thích điều đó. Khi cô tới lãnh địa, hãy nói tên ta với phòng hành chính. Ta sẽ thu xếp học phí và học bổng cho cô.”
“Eh?”
Tôi tận hưởng việc một chúa tể độc ác vung tiền cho mỹ nhân, nhờ thế mà cảm giác tội lỗi cũng vơi bớt.
Mắt tôi tiếp đó nhìn xuống tên lãnh chúa đang quỳ dưới đất.
Suýt nữa thì tôi quên bén mất.
“Tốt hơn hết đừng để bị lừa thế nữa. Nếu còn tái diễn, ta sẽ giết cả nhà ngươi.”
Với tôi, công nhận và thuê kẻ giả mạo môn đồ Nhất trảm phái là việc không thể tha thứ.
Tên lãnh chúa liền đáp lại trước lời cảnh báo kèm thêm đe dọa từ tôi.
“Tôi sẽ cải thiện từ giờ!”
“Nên là vậy.”
Ừ thì, tôi không có thời gian để ở đây mãi được nên chúng tôi vội rời khỏi đi để tiếp tục tìm kiếm Sư phụ.