- “Sao ngươi dám mách lẻo trước mặt Sư Phụ ! Hãy nhận lấy cái này và cái này~”
-
"Đau đấy! Làm ơn, dừng lại đi!”
Tôi, [Liam Sera Banfield], đã gọi một cô gái vào văn phòng của mình.
Với bàn tay siết chặt, tôi đã khóa đầu Ciel và đang cốc vào đầu cô ta. Đó là hình phạt cho tội ác của cô ta khi mách lẻo với Sư phụ Yasushi - Kiếm thần đáng kính rằng tôi không muốn kết hôn với Rosetta.
Tôi đã tránh né vấn đề kết hôn với Rosetta - hôn thê của tôi nhưng tôi đã không còn đường thoát khi Ciel mách lẻo với Sư phụ.
Nói cách khác, cô ta đã lợi dụng Sư phụ để dồn tôi vào chân tường.
“Huh…. Huh… Lần này cô
thực sự làm ta toát mồ hôi đấy. Thật không ngờ cô lại thông minh hơn ta nghĩ.”
Ciel - người đã được thả ra đang ôm đầu và nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.
“Tôi cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc theo cách này!”
Cô không nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc theo cách này? Cô thực sự nghĩ ta sẽ không cưới Rosetta à?
Nếu vậy thì cô đã hoàn toàn sai lầm.
“Hừm! Ngay từ đầu, động cơ cưới Rosetta của ta đã là vì danh hiệu của cô ta. Ngay cả khi không có sự can thiệp của Sư phụ ta vẫn sẽ cưới cô ta trong một thập kỷ… à không … trong một thế kỷ.”
Chúng tôi được coi là chính thức kết hôn ngay khi quá trình đào tạo quý tộc kết thúc. Những người xung quanh thúc giục tôi kết hôn và để Rosetta sinh con.
Nghe có vẻ hài hước khi trong thời đại ngày nay, nơi con người có thể sống ngoài vũ trụ, xã hội này vẫn coi trọng những mối quan hệ gia đình.
Đó là cách nó diễn ra ở thế giới này. Tôi là người chiến thắng trong thế giới này và tôi dự định sẽ tận dụng tối đa vị trí của mình để sống một cuộc đời vui vẻ và trọn vẹn.
Ở kiếp thứ hai này tôi thề sẽ sống tự do không bị ai ràng buộc.
Việc kết hôn với Rosetta là một bước quan trọng để đạt được sự tự do đó. Bằng cách nhận được danh hiệu Công tước từ Rosetta, tôi sẽ có thể trở thành một trong những quý tộc vĩ đại nhất của Đế quốc, cả trên danh nghĩa lẫn thực tế.
Tôi đang nghĩ đến việc nhanh chóng kết hôn, nhưng Rosetta đã nhanh chóng bị khuất phục trước tôi, phá hỏng kế hoạch ép cưới cô ấy trong khi cô ấy vẫn còn ghét tôi.
Trong khi ôm đầu trong tay, Ciel nhìn chằm chằm vào tôi với quyết tâm không lay chuyển.
“Tôi sẽ không để anh làm theo ý mình đâu.”
Không giống như Rosetta nhanh chóng gục ngã, Ciel vẫn tiếp tục chống cự lại tôi cho đến lúc này.
Tôi sẽ bỏ qua hành vi của cô ta lần này vì tôn trọng thái độ đó của cô ta. Mặc dù cô ta đã lợi dụng Sư phụ. Đó là một hành động không thể tha thứ và nó không có trong từ điển của tôi nhưng cô ta vẫn là người được giao phó cho tôi.
Là con gái yêu quý của một quý tộc, người có quan hệ mật thiết với tôi, tôi không thể trừng phạt cô ta một cách bừa bãi được.
Hơn nữa, mức độ phản kháng này chính là điều khiến cô ta trở nên thú vị. Cuối cùng thì cô ta cũng chỉ có khả năng nghịch ngợm ở mức độ này.
“Nhưng cô có đủ khả năng để ngăn ta lại không?”
“Tôi sẽ mở rộng tầm mắt cho mọi người và chứng minh cho cả thế giới thấy anh là kẻ xấu xa!”
"Thật đáng mong đợi. Ta thực sự hy vọng lời nói của cô sẽ đến được tai họ.”
“Đ-Đừng giễu cợt tôi! Tôi chắc chắn sẽ lột bỏ vẻ ngoài đó của anh!”
Cái này! Đây chính là điều tôi đang nói đến! Một cuộc đối đầu giữa cái ác và công lý! Nói là như vậy nhưng mọi người sẽ có xu hướng tin vào lời nói của tôi hơn lời nói của cô ta vì độ tin cậy của tôi cao hơn Ciel.
Vì vậy, dù biết sự thật về tính cách của tôi, cô ta cũng không thể qua mặt được tôi.
Về chuyện xảy ra lần này, hãy cứ gọi nó là một sự cố xảy ra vì có sự tham gia của Sư phụ.
“Cho dù cô có cố gắng chống cự thế nào đi chăng nữa… Hmm?”
Sự chú ý của tôi chuyển từ Ciel sang cửa sổ văn phòng. Tôi có thể thấy khói đen bốc lên từ xa. Mặt đất cũng rung chuyển một chút. Có xảy ra vụ nổ nào không?
“Một tai nạn? Không, đó là thứ khác.”
"Huh? Chuyện gì vậy?"
Ciel dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Điều này chỉ để chứng tỏ rằng cô ta sẽ không phải là mối đe dọa đối với tôi.
Ánh mắt tôi hướng xuống sàn, và tôi quyết định nói với người bảo vệ của mình.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Thấy tôi nói chuyện với sàn nhà, Ciel nhìn tôi như thể tôi bị điên.
“Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Đôi mắt cô ta dường như muốn nói điều gì đó. Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, một bóng đen xuất hiện trên sàn và một bóng người xuất hiện từ bên trong.
Kunai, một trong những cấp dưới đeo mặt nạ của Kukuri xuất hiện.
“Kẻ trộm đã xâm nhập nhưng chúng tôi đã bảo vệ được khu vực xung quanh.”
“—Những kẻ xâm nhập?”
Mắt tôi nheo lại khi nhìn chằm chằm vào Kunai, người đang quỳ gối và cúi đầu.
Kukuri và cấp dưới của anh ta tuy có số lượng ít nhưng bù lại họ rất có năng lực. Tuy nhiên, thất bại là thất bại.
“Kukuri đâu?”
“Ngài ấy đang nắm quyền và chỉ huy ở hiện trường.”
“Gọi anh ta lại khi anh ta xong việc. Không ngờ anh ta lại cho phép kẻ trộm vào dinh thự của ta.”
Thất vọng, một chút ý định giết chóc của tôi vô tình lóe lên và Ciel bắt đầu run rẩy.
Nhận thấy điều này, tôi vội vàng rút lại ý định giết chóc của mình. Tôi lo lắng trong giây lát rằng cô ta sẽ ngừng chống cự tôi vì sợ hãi, nhưng cô ta lại tỏ ra dũng cảm và hành động như không có chuyện gì xảy ra.
Cô gái ngoan. Đó là lý do tại sao bạn là người tuyệt nhất!
“Kunai, bọn trộm đã bị xử lý rồi phải không?”
Tôi quay lại nhìn Kunai, mong đợi một câu trả lời nhanh chóng, nhưng cô ta dừng lại trước khi mở miệng.
Nghe được tin xấu, tôi lại càng bực mình hơn trước.
“Chúng tôi cầu xin sự tha thứ của người thưa chúa tể. —Tất cả bọn chúng đã trốn thoát. Chúng tôi hiện đang làm việc với quân đội để xác định vị trí và chặn các lối thoát mà bọn trộm được cho là đã sử dụng.”
“Chúng có tài giỏi đến thế không?”
Tôi đề cao cảnh giác sau khi nghe rằng những kẻ đột nhập đủ kỹ năng để qua mặt Kukuri và người của hắn nhưng Kunai lại đưa ra một câu trả lời bất ngờ.
“C-Chúng tôi cũng không thể xác nhận điều đó.”
“Ngươi không thể xác nhận kỹ năng của chúng? Những tên trộm đang nhắm tới điều gì? Amagi và Rose— có phải chúng đang nhắm vào ai đó không? Hay chúng
đang theo đuổi kho báu của ta?”
Trong tích tắc, tôi trở nên lo lắng cho sự an toàn của Rosetta, nhưng tôi đã kìm lại.
“May mắn là không có ai bị thương. Tuy nhiên… bọn trộm đã đánh cắp gen của chúa tể Liam.”
“—Lại nữa à?”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng không có ai bị thương, nhưng tôi không nói nên lời sau khi biết rằng những tên trộm đang nhắm tới ADN của tôi.
Mặc dù thông minh hơn Kukuri và người của hắn, chúng vẫn nhắm tới ADN của tôi thay vì nhắm đến mạng sống và kho báu của tôi?
Đây có phải là một mối đe dọa thầm lặng?
---------------------------------------
Hạm đội đặc nhiệm bí mật của Đế quốc đang bay lượn gần hành tinh quê hương của Gia tộc Banfield. Bên trong khoang chứa máy bay, một số người bao gồm cả các thành viên của lực lượng đặc biệt và nhân viên của Black Ops được lựa chọn cẩn thận, đã tập trung lại.
Người chỉ huy đang cầm một chiếc hộp trông giống như ống nghiệm bên trong chứa gen của Liam.
“Nó dễ dàng hơn mong đợi.”
Hầu hết những người xung quanh anh ta đều tỏ ra nhẹ nhõm, nhưng một số người trong số họ có vẻ bất an và choáng ngợp trước kết quả bất ngờ.
“Chúng tôi không gặp bất cứ ai từ Shadow Clan.”
“Tôi nghe nói là họ có số lượng ít ỏi, nhưng nó vẫn hơi sai sai.”
“Chúng chỉ là những con thú khát máu trong quá khứ không có khả năng làm gì khác ngoài ám sát.”
Họ đã cực kỳ cảnh giác với Black Ops của Gia tộc Banfield dưới sự chỉ huy của Kukuri, nhưng họ không chạm trán với bất kỳ thành viên nào cả. Điều này đã làm giảm đánh giá của họ về nhóm của Kukuri.
Rốt cuộc, Kukuri đã thất bại trong việc bảo vệ dinh thự nơi chủ nhân của họ đang ở. Tuy nhiên, có một lý do khiến họ có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách an toàn.
“C-Các người nghĩ ai đã giúp đỡ các người trong suốt chặng đường này? Nếu các các người giỏi hơn thì ta đã không phải nhận nhiều thương tổn như thế này.”
Người hướng dẫn nằm sõng soài trên sàn, trở lại trạng thái chỉ còn mỗi chiếc mũ. Từ việc hắn ta rách rưới và cháy sém, rõ ràng là hắn ta đã phải nỗ lực rất nhiều để bảo vệ họ.
Hắn ta đã phải hy sinh cơ thể mà hắn ta đã phục hồi được cho “Chiến dịch thu hồi gen của Liam”.
Tất cả là nhờ Người hướng dẫn đã can thiệp vào mà cả nhóm đã có thể vượt qua được Kukuri và người của anh ta mà không bị phát hiện. Cũng nhờ Người hứng dẫn mà chúng mới có thể rút lui an toàn cùng với ADN của Liam.
Người Hướng dẫn rơi nước mắt trong trạng thái chỉ còn cái mũ.
“Nếu không có ta, các người đã bị tiêu diệt không biết bao lần rồi!”
Người hướng dẫn đã một lần nữa trở lại làm một chiếc mũ sau khi giúp đỡ chúng. Người hướng dẫn lau nước mắt và xem xét gen của Liam.
"Nhưng tất cả đều đáng giá. Liam—kẻ thù tồi tệ nhất của ngươi sẽ là chính ngươi!”
------------------------------
“'Ngươi đã thất bại, Kukuri !”
Chúng tôi đang tổ chức một cuộc họp bên trong một căn phòng hình mái vòm được chuẩn bị đặc biệt.
Tia, người đang ở biên giới của Đế chế đang tham gia cuộc họp bằng hình chiếu 3D
Tia hướng ánh mắt lạnh lùng về phía Kukuri. Những người khác cũng có phản ứng tương tự.
Marie khoanh tay khó chịu, và có vẻ như cô đang cố chịu đựng sự thôi thúc việc dùng kiếm chém về phía trước.
“Thật vô dụng. Ngươi không chỉ để cho bọn trộm vào mà còn để cho chúng trốn thoát. Vậy mà ngươi vẫn tự gọi mình là thành viên của Black Ops?
Mặc dù bị cả hai chỉ trích dữ dội, Kukuri không nói lại điều gì mà chỉ tập trung vào việc xin lỗi tôi.
“Xin hãy cho phép chúng tôi sửa chữa sai lầm này bằng cách lấy đi mạng sống của tôi và tất cả cấp dưới của tôi có liên quan. Tuy nhiên, lòng trung thành của gia tộc chúng tôi vẫn dành cho Gia tộc Banfield, vì vậy hãy cho họ một cơ hội khác.”
Tôi khịt mũi đáp lại Kukuri rằng họ sẽ chịu trách nhiệm bằng mạng sống của mình.
Klaus, người đứng bên cạnh tôi, bước tới để bảo vệ Kukuri và người của anh ta.
“Chúa tể Liam, Gia tộc Banfield không có ai có thể thay thế họ. Nếu người trừng phạt họ quá nặng, nó có thể cản trở các hoạt động trong tương lai của chúng ta.”
Cho đến giờ, tôi vẫn đặt niềm tin vào Kukuri và người của anh ta. Tôi đã giao gần như hết tất cả mọi việc cho họ. Và có vẻ như việc đó đang làm khó tôi lúc này.
Những điều mà Klaus nói cũng có lý nên tôi đã quyết định bỏ qua những sai lầm của Kukuri.
“Xét đến tất cả công trạng của ngươi từ trước đến nay, lần này ta sẽ tha cho ngươi và người của ngươi —Hãy tìm kiếm những tên trộm và đảm bảo tiêu diệt sạch bọn chúng.”
“Đã hiểu ! Thưa chúa tể !”
Cả Tia và Marie đều có vẻ muốn nói điều gì đó về quyết định của tôi.
Nếu tôi là loại người giết Kukuri vì những vấn đề như thế này thì hai người đã bị giết từ lâu rồi. Klaus nhận ra rằng không khí xung quanh chúng tôi đã thay đổi liền chuyển sang chủ đề tiếp theo.
“Chúa tể Liam, người tiếp theo trong danh sách—”
“—Có phải là về việc Cleo bị tấn công không?”
"Vâng ! Điện hạ Cleo đã bị tấn công bởi một nhóm không rõ danh tính và tất cả lính canh mà chúng tôi phái đi đều bị giết. Không chỉ các hiệp sĩ và binh lính đã chết, mà cả ba thuộc hạ của Kukuri-dono cũng vậy.”
“Nói cách khác, chúng đã bị tiêu diệt,” Tôi lẩm bẩm thành tiếng.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Kukuri. Mặc dù bên ngoài giả vờ bình tĩnh nhưng tôi chắc chắn rằng bên trong anh ta đang rất sôi máu.
“Thật là đáng xấu hổ. Ngươi còn gì để nói không?”
Tia hỏi.
Kukuri vẫn im lặng khiến bầu không khí trở nên cứng ngắc và lạnh lẽo.
Klaus, người đang thực hiện công việc của mình một cách bình thường, là người duy nhất đứng lên nói đỡ cho Kukuri.
“Tất cả các hiệp sĩ và binh lính đều bị giết, có nghĩa là thủ phạm có kĩ năng khá tốt. Kukuri-dono không phải là người duy nhất phải chịu trách nhiệm về việc này.”
Đúng như anh ấy nói. Chúng ta không thể để chuyện này tiếp diễn mãi được. Tôi sẽ phải giải quyết vấn đề trước mắt.
“Klaus, gửi một nhóm hộ tống mới để bảo vệ Điện hạ Cleo.”
“Vấn đề nằm ở chỗ Điện hạ Cleo đã từ chối sự hộ tống của Gia tộc Banfield.”
"Cái gì?"
“Rõ ràng là vì anh ta cảm thấy chúng ta phải có trách nhiệm về việc này, nhưng có lẽ là vì anh ta không còn tin tưởng chúng ta nữa. Tôi nghe nói anh ta đã chuẩn bị sẵn vệ sĩ cho riêng mình.”
Gia tộc Banfield được giao nhiệm vụ bảo vệ Cleo, nhưng chúng ta đã thất bại và Cleo đã bị thương.
Marie cau mày.
“Hắn không còn tin tưởng chúng ta nữa? Hắn có biết chúng ta đã đổ vào hắn bao nhiêu nhân lực, nguồn lực và tiền không? Nếu không có sự hỗ trợ của Chúa tể Liam, tên khốn đó sẽ không thể leo lên được như hiện tại, vậy mà hắn lại làm ra như vậy!
Tia cũng không thèm che giấu sự bất mãn của mình. Chỉ có điều, cô ấy ngầu hơn Marie về chuyện đó.
“Các hiệp sĩ và binh lính được gửi đến chỗ của Cleo là những người ưu tú của chúng ta. Kẻ thù chắc hẳn phải rất mạnh. Chúa tể Liam, chúng ta có nên cử ai đó ở đây đến Thủ đô không?'
Những người có mặt trong cuộc họp này là những thành viên cốt lõi của chúng tôi. Bỏ qua tính cách của họ, Tia và Marie đều có năng lực trong công việc của mình và mặc dù thất bại lần này, Kukuri đã chứng tỏ được bản thân hết lần này đến lần khác. Sau đó là Klaus, người đáng tin cậy nhất trong số họ.
“Gửi Klaus đến là tốt nhất nhưng … .Tia thì không thể di chuyển, Marie thì được giao nhiệm vụ bảo vệ hành tinh chính. Kukuri, có vẻ như ngươi là người duy nhất rảnh rỗi.”
Tôi cười toe toét với Kukuri. Hiểu được ý định sâu xa của tôi Kukuri đứng dậy.
“Xin hãy để chúng tôi chuộc lại lỗi lầm !”
"Tốt. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi."
"Đã hiểu !"
“Klaus, cung cấp cho Kukuri nhân lực cần thiết. Ta sẽ để lại mọi thứ cho anh.”
Tôi đã quyết định cử Kukuri đến Thủ đô, nhưng không phải là tôi chỉ cử các thành viên của Black Ops tới. Các hiệp sĩ và binh lính cũng cần được bổ sung thêm nên tôi giao việc lựa chọn nhân sự cho Klaus.
“Theo ý người !” Klaus bình tĩnh trả lời.
Đây là những gì tôi mong muốn ở một Hiệp sĩ trưởng. Về phần Tia và Marie ngay cả khi họ xinh đẹp nhưng họ lại có tính cách rắc rối, điều đó cũng không tốt.
Kukuri đi về phía Klaus.
“Klaus-dono, có một điều tôi mong anh chuẩn bị cho tôi. Anh có phiền khi ra ngoài không?”
Klaus nhìn tôi. Thấy tôi gật đầu, anh ấy cùng Kukuri rời khỏi phòng.
---------------------------------
Klaus và Kukuri cùng nhau rời khỏi phòng nhưng ở bên trong thâm tâm Klaus đang hoảng sợ.
(Tại sao tôi lại đi cạnh người của Black Ops? Họ thật đáng sợ!).
Vì lý do nào đó, Liam đặt rất nhiều niềm tin vào anh và giao cho anh nhiều nhiệm vụ khác nhau. Tuy nhiên, bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại được đối xử như vậy, chưa kể đến anh còn là Hiệp sĩ trưởng của Gia tộc Banfield.
Trong khi Klaus đang cố gắng che giấu nỗi sợ hãi của mình bằng cách tỏ ra vô cảm thì Kukuri đã gọi anh. Vì Kukuri khá cao nên khi nói chuyện với Klaus thì anh ta phải hơi cúi xuống.
“Klaus-dono, tôi sẽ coi đây là một món nợ cần phải trả.”
“Một món nợ?”
"Đúng. Mạng sống của chúng tôi đã được cứu nhờ Klaus-dono đã nói những lời tốt đẹp cho chúng tôi. Điều này không đổi lấy bất cứ điều gì, nhưng nếu anh muốn loại bỏ ai đó, vui lòng cho chúng tôi biết. Dù là Christina hay Marie, chúng tôi sẵn sàng xóa bỏ mọi trở ngại cho anh.”
Kukuri nói với một nụ cười khúc khích.
(Anh ta có ác cảm với hai người đó không? Không, mặc dù vậy giữa chúng ta không nên có bất kỳ đấu đá nội bộ nào!)
“—Tôi không cần ám sát bất cứ ai, cảm ơn ý tốt của anh. Xin hãy giúp tôi nếu tôi gặp rắc rối !”
“Hai người đó đang để mắt đến vị trí của anh. Khoảnh khắc họ nhìn thấy được cơ hội, chắc chắn họ sẽ đến để lấy mạng anh, Klaus-dono.”
(Tôi chắc chắn có thể thấy họ đang nhòm ngó mạng sống của tôi để cướp lấy vị trí Hiệp sĩ trưởng của tôi. Tôi rất sẵn lòng đổi chỗ cho họ, nhưng tôi nghi ngờ Chúa Liam sẽ không đồng ý-)
Mặc dù được Kukuri nói rằng Tia và Marie đang muốn giết anh, Klaus không hề có ý định giết họ. Anh biết rằng gia đình Banfield sẽ gặp rắc rối nếu một trong hai người mất tích trong tình hình hiện tại. Dù Klaus quý trọng mạng sống của mình nhưng Liam đã đối xử tử tế với anh nên anh không muốn làm như vậy. Đồng thời, anh cũng không mong muốn bị cuốn vào cuộc chiến khốc liệt giữa các phe phái khác nhau.
"Không cần. Việc loại bỏ họ sẽ gây bất lợi cho Gia tộc Banfield. Đổi lại, tôi có thể yêu cầu tôi được bảo vệ khỏi hai người đó không?”
“—Việc đó sẽ được sắp xếp.”
Bằng cách đứng ra bảo vệ họ, Klaus đã hình thành được mối liên hệ với Black Ops.