Trần Lương sánh bước cùng Tuyết Phi trên đường, để lại không biết bao ánh mắt ngưỡng mộ cùng ghen ghét.
Ngạo Thiên lại có nhiệm vụ mới, chính là gằm ghè đe dọa bất cứ kẻ nào có ý định tiến tới làm phiền người. Tuyết Phi cũng thoải mái với điều này, giúp nàng tránh đi nhiều phiền phức.
người vừa đi vừa trò chuyện, cũng không có gì riêng tư, chỉ là những câu hỏi xã giao.
Quang cảnh đường đi rất thư thái. Trong Hoàng Lam Môn, đâu đâu cũng là cây cao bóng cả, không khí mát mẻ, sinh khí dồi dào.
Có điều bọn hắn đang đi qua một hồ dung nham nóng bỏng, hỏa khí phả ra ập vào mặt không hề dễ chịu, cước bộ của bọn hắn cũng nhanh lên đôi phần.
Bỗng Trần Lương dừng lại, nhìn về phía thác dung nham đang chảy từ trên cao xuống hồ.
“Có chuyện gì?” Tuyết Phi hỏi
“Ngạo Thiên bảo phía sau thác dung nham kia là một huyệt động”
“Ngươi định vào sao?”
“Nếu đã được che giấu kỹ càng ắt có bảo vật”
“Quá nguy hiểm” Tuyết Phi lắc đầu nói.
Nàng lấy ra một thanh kiếm phi về phía thác dung nham. Vừa chạm vào dòng dung nham, thanh kiếm liền bị chuyển thành dạng lỏng ngay lập tức, hòa vào dòng dung nham.
Trần Lương liền tháo ra bảo giáp nhúng vào hồ dung nham một lúc, bảo giáp vẫn hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Ta có thể vào được. Ngươi giúp ta tăng gấp đôi tốc độ, trả ngươi tinh thạch cấp ”
“không cần, cái này miễn phí đi” Tuyết Phi có phần ngạc nhiên, tinh thạch cấp mà Trần Lương nói như không.
“Không biết tiến vào mất bao lâu, ngươi có thể đi trước” Trần Lương nói
“Được, ta sẽ đứng ngoài này một lúc rồi đi” Tuyết Phi gật đầu.
Trần Lương thu Ngạo Thiên vào Tiểu Cửu Giới. Hồ dung nham khá nhỏ, Trần Lương dậm mạnh chân lao về phía thác.
Tiến sát tới dòng dung nham, hắn lấy bảo giáp che lên đầu. Nhưng không thể tránh khỏi hoàn toàn. Những chỗ bị dung nham bắn vào khiến da hắn cháy đen.
Có điều dung nham cũng chỉ có thể đốt cháy phần da và lớp thịt ngoài không thể tiến sâu vào trong.
Trong tích tắc Trần Lương đã xuyên qua được dòng dung nham tiến vào bên trong. Trước mắt hắn là một huyệt động khá bé, chỉ rộng khoảng trượng.
Đứng một lúc để cơ thể tự chữa lành các vết thương, Trần Lương cẩn trọng tiến lên.
bước di chuyển chầm chậm và không có gì bất ngờ xảy ra, Trần Lương đã đi tới điểm cuối chỉ có một cái bàn duy nhất. Không có gì trên mặt bàn, hẳn là đồ vật trên đó đã bị người tới trước lấy đi.
Trần Lương tỏa ra tinh thần lực cường đại kiểm tra lại tứ phía xung quanh, cũng xem xét lại vách hang từ ngoài tiến vào nhưng đều không có phát hiện ra điều gì bất thường.
Đang định rời đi, hắn nhìn thấy một tia linh khí bất thường phía dưới chân bàn. Bỏ chiếc bàn sang một bên, Trần Lương lấy Địa Long Thương chầm chậm đào ra một hộp gỗ nằm sâu dưới tấc đất.
Phía trên hộp gỗ có trận pháp che giấu khiến cho tinh thần lực của Trần Lương không phát hiện được điều gì.
Hộp gỗ chỉ là loại bình thường, dễ dàng được mở ra. Bên trong là một chiếc chìa khóa. Ngoài ra không có bất kỳ hướng dẫn hay gợi ý nào khác để sử dụng chìa khóa.
Trần Lương cầm lên ngắm nghía một hồi không tìm được dấu vết nào, liền thu vào rồi rời đi.
Tương tự như lúc nào, hắn cũng sử dụng bảo giáp che chắn để nhảy ra ngoài. Có điều tốc độ giảm một nửa nên cơ thể thụ thương nhiều hơn.
Bên ngoài lúc này Tuyết Phi vẫn đang đứng đợi hắn, nhưng ngoài nàng còn xuất hiện thêm thân ảnh khác, chính là Hoàng Chưng Bảo cùng đồng bạn ít nói của hắn, Yến huynh.
“Chúng ta thật là hữu duyên, lại gặp Tuyết Phi cô nương ở đây. Nàng có muốn cùng bọn ta thu thập bảo vật trong Hoàng Lam Môn không?” Hoàng Chưng Bảo cười nói
“Ta đã có người đồng hành, không tiện có thêm người” Tuyết Phi lạnh nhạt nói
“ người định đi đâu?”
“Hỏa Diệm Tử Sơn”
“Mà người đó đâu rồi, xung quanh đây đâu thấy có ai”
“Hắn đang ở trong kia” Tuyết Phi nhìn về phía thác dung nham
“Ở đâu?” Hoàng Chưng Bảo nhìn theo mắt Tuyết Phi ngơ ngác hỏi
“Hắn ra rồi ngươi sẽ biết”
Tuyết Phi vừa nói xong, Hoàng Chưng Bảo liền thấy một người phi thân từ trong núi, xuyên qua nham thạch nhảy về phía xa.
Vừa tiếp đất, Trần Lương nhìn xuống cơ thể kiểm tra thương thế đang từ từ lành lại.
Ngẩng đầu lên nhận ra kẻ thù khiến hắn từng phải bỏ chạy bán sống bán chết, Trần Lương liền mặc vào bảo giáp, lấy ra Địa Long Thương, nói:
“Tốt lắm, ta đang muốn tìm, ngươi lại tự dẫn xác tới”
“Tìm ta!? Ha ha, bại tướng chạy như chó nhà có tang lại muốn thể hiện trước mặt người đẹp sao” Hoàng Chưng Bảo cười xong nói tiếp “Ngươi làm ta ngạc nhiên đấy, có thể sống sót đi ra huyễn trận của Thiên Đạo Chi Khu. Nhưng vận may của ngươi chấm dứt tại đây”
Hoàng Chưng Bảo rút ra Ngự Sát Đao cùng thi triển Tinh linh hóa hình hắc hùng.
Tuyết Phi lùi ra xa quan chiến. Nàng với Trần Lương cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không có lí do gì nàng phải giúp đỡ hắn.
bên đã thăm dò nhau từ trước nên lúc này đều đánh ra các chiêu thức hàng đầu của mình.
thân hắc hùng khổng lồ, là dung nhập của cả Tinh linh hóa hình và đao khí của Hoàng Chưng Bảo gầm rú táp vào con hắc long lúc nhúc lao đến. Hấp thu tinh hoa tại Trọng Tu Tháp giúp tu vi Trần Lương đột biến tăng cao. Sử dụng Thiên Thánh Khí, Trần Lương đã có thể đánh ra hắc long cuồng mãnh.
Từng đợt, từng đợt hắc long bị hắc hùng phá hủy nhưng cũng khiến hắc hùng suy giảm không ngớt. Cuối cùng là còn hắc long xuyên qua thân ảnh hắc hùng lao đến tấn công Hoàng Chưng Bảo.
So với lúc tại Chép Long Hồ, số lượng hắc long đã tăng lên gấp đôi. Tuy lực lượng không có mạnh tương ứng, nhưng cũng là hơn rất nhiều.
“Sao lại có thể mạnh vậy” Hoàng Chưng Bảo thốt lên. Mới chỉ có mấy ngày, số lượng hắc long đã tăng lên quá nhiều, hạ gục được đòn tấn công mạnh nhất của hắn.
Thập hắc long cuồn cuộn bay tới, Hoàng Chưng Bảo một đao đỡ đòn không nổi nhận trọng kích bay người ra sau. Còn may hắn mặc bảo giáp Thập thánh khí nên thương thế không quá nặng
Chống đao đứng dậy, Hoàng Chưng Bảo vẫn không tin nổi Trần Lương đứng trước mình và Trần Lương ở Chép Long Hồ là một. Mới qua đi mới mấy ngày, sao có thể mạnh lên quá nhiều như thế được. Cho dù đột phá tu vi đáng lý cũng chỉ ngang hắn là cùng, sao có thể áp đảo như thế được.
Hoàng Chưng Bảo còn đang điên cuồng suy nghĩ, Yến huynh đã tiến tới trước hắn bảo hộ.
“Ngươi trước tiên trị thương, để ta đối phó hắn”
“Ngươi không phải đối thủ của hắn” Hoàng Chưng Bảo vừa nói vừa nuốt vào đan dược chữa thương “Hai chúng ta liên thủ có thể khắc chế được hắn nhưng hắn vẫn còn một Tam Nhãn Lang chưa lấy ra. chúng ta đánh không lại bọn hắn.”
“Vậy giờ nên làm sao?” Yến huynh hỏi
“Tạm thời rút lui rồi tính kế sau”
Yến huynh nghĩ một lúc rồi gật đầu. Hoàng Chưng Bảo nhìn chằm chằm vào Trần Lương nói:
“Chúng ta sẽ còn gặp lại”
bọn hắn rời đi, Trần Lương cũng không ngăn cản. Bởi muốn ngăn cản cũng không được, chiến lực tổng hợp của người kia chưa chắc kém hắn, thậm chí là cao hơn.
Tuyết Phi còn đang bàng hoàng sau trận chiến. Nàng tưởng rằng Trần Lương thua không thể nghi ngờ. Dù sao Hoàng Chưng Bảo tiếng tăm lừng lẫy, chiến lực vô địch cùng cảnh giới, thậm chí vượt cấp chiến thắng không ít cao thủ.
Còn Trần Lương trông rất trẻ, có thể còn nhỏ tuổi hơn nàng. Hiển nhiên nàng không cho rằng một kẻ vô danh, nhãn quang có chút sắc bén lại có thể chống đỡ qua được Hoàng Chưng Bảo chứ chưa nói đến là chiến thắng áp đảo.
Tuyết Phi tiến lại gần Trần Lương hỏi:
“Tu vi của ngươi là gì?”
“Tu vi của ngươi là gì?” Trần Lương không trả lời mà hỏi lại
Tuyết Phi lúng túng nhận ra câu hỏi của nàng rất không đúng. Tu vi mỗi người không phải có thể dễ dàng tiết lộ cho người khác. Chỉ là nàng quá tò mò nên quên mất điều này.
“Ta là Giáp Linh cảnh sơ kỳ” Biết mình không đúng, Tuyết Phi trả lời câu hỏi của Trần Lương
“Ta là Giáp Linh cảnh sơ kỳ” Đối phương đã mở miệng, Trần Lương cũng không hẹp hòi cung cấp thông tin.
“Giáp Linh cảnh sơ kỳ!” Tuyết Phi thốt lên “Giáp Linh cảnh sơ kỳ sao có thể chiến thắng được Hoàng Chưng Bảo. Nửa năm trước hắn từng đánh bại vị Cự Linh cảnh, từ đó nổi danh khắp Lý Đế Vực”
Ánh mắt ngạc nhiên có phần không tin vào câu trả lời của Trần Lương, nhưng nàng cũng không có để trong lòng. Tu vi gì không quan trọng, đánh bại Hoàng Chưng Bảo lại là sự thực không thể chối cãi
Tuyết Phi mở lời “Chúng ta tiếp tục đi tới Hỏa Diệm Tử Sơn chứ?”
“Đi tiếp” Trần Lương lấy ra Ngạo Thiên cất bước đi. Trừ khi bất đắc dĩ, còn Trần Lương không muốn để Ngạo Thiên trong Tiểu Cửu Giới.
“Vừa rồi trong kia ngươi thu hoạch được gì?” Tuyết Phi tò mò hỏi
“Không có gì, chỉ là một chiếc chìa khóa”
“Chìa khóa mở cái gì?”
“Ta cũng không biết, trong đó không có manh mối nào”
Trần Lương trả lời thật, nhưng Tuyết Phi không tin lắm. Nhưng không quan trọng, dù là bảo vật hay gì thì cũng thuộc sở hữu của Trần Lương, hắn muốn giữ bí mật cũng là điều phải vậy, Tuyết Phi thầm nghĩ.
Đường đến Hỏa Diệm Tử Sơn cũng không gần, đi tới dưới một gốc cây to, Trần Lương nói:
“Nghỉ ngơi một chút lại đi”
Tuyết Phi gật đầu ngồi gần đó.
Trần Lương lấy ra dụng cụ nấu Chép Long Cá. Nhìn thấy Chép Long Cá, Tuyết Phi nói:
“Thật may mắn, ngươi lại có thể câu được con Chép Long Cá”
Trước giờ mọi người câu Chép Long Cá đều là may mắn mà được, không dễ gì mà tìm ra được phương pháp câu như của Trần Lương.
Trần Lương không nói gì, tiếp tục nấu nồi canh.
Mùi thơm tỏa ra khiến một người lạnh lùng như Tuyết Phi cũng không chịu nổi mà nuốt nước miếng lấy ực một cái. Nhưng lòng tự trọng không cho phép nàng tiến tới xin ăn.
Trần Lương lấy ra bát, bát cho hắn, bát đưa về phía Tuyết Phi:
“Đây là cảm tạ ngươi giúp ta bay qua thác dung nham”
Nghe rất hợp tình hợp lý, Tuyết Phi đã không thể kiềm chế bát canh có mùi vị hấp dẫn đến khó cưỡng lại được trang trí rất đẹp mắt.
Sau thìa đầu tiên, nàng đã không thể kiềm chế được mà ăn liên tục, có điều vẫn là giữ nét tao nhã nhất định.
Nàng vừa ăn xong bát thứ nhất, Trần Lương đã ăn hết bát đầy, Ngạo Thiên càng là ăn thùng uống vại đến nửa nồi lớn.
Ăn hết bát thứ , Trần Lương mới để ý thấy Tuyết Phi đang nhìn mình, rời miệng khỏi bát hỏi:
“Ngươi có muốn ăn nữa không? Đây là con Chép Long Cá cuối cùng của ta rồi”
“Ngươi câu được bao nhiêu con?” Tuyết Phi thốt lên hỏi
“. Nhưng ta với Ngạo Thiên ăn hết rồi. Mấy hôm nữa trở về Chép Long Hồ câu tiếp”
“Ngươi có bí quyết câu Chép Long Cá sao?”
“Đúng vậy, ngươi muốn biết sao?”
“Có, ngươi muốn điều kiện gì?”
“Một trái Diệp Không Quả” Trần Lương thẳng thừng đưa ra đề nghị với mỹ nhân
“Được” Tuyết Phi đưa cho Trần Lương trái Diệp Không Quả.
Dù sao mỗi người cũng chỉ có phục trái Diệp Không Quả, luyện hóa trái thứ là không có tác dụng. Nàng chỉ có thân mình, định bán đi Diệp Không Quả kiếm lấy tinh thạch. Diệp Không Quả thứ vốn là của Trần Lương, trả lại cũng không sao.
Trần Lương thì lại còn cả một lượng lớn người cần lo, thu được càng nhiều Diệp Không Quả càng tốt.
Trần Lương lấy ra Thổ Bảo Trùng nói:
“Ngươi chỉ cần dùng Thổ Bảo Trùng là dễ dàng câu được Chép Long Cá. Bí quyết đấy, cho ngươi con”
“Ngươi có Thổ Bảo Trùng!” Tuyết Phi lại thốt lên. Trần Lương khiến nàng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Tuyết Phi cầm Thổ Bảo Trùng quan sát. Nàng cũng là lần đầu nhìn thấy Thổ Bảo Trùng.
Ăn xong hai người tiếp tục khởi hành. Tuyết Phi lúc này đã cởi mở hơn, nói chuyện với Trần Lương nhiều hơn. Càng nói, nàng càng thấy được sự uyên bác của Trần Lương về cả kiến thức và suy luận.
Cuối cùng cũng tới Hỏa Diệm Tử Sơn, Tuyết Phi nói:
“Trận pháp cấp này cần đến Hoàng cấp võ giả mới có thể phá được. Ta có một huyết phù có thể đi qua nhưng chỉ sử dụng được cho người. Ngươi định đi vào như nào?”
“Chỉ là một Thất sinh ngũ trận pháp mà thôi, còn chưa đủ làm khó ta. Ngươi không cần như vậy tốn mất huyết phù, chờ ta một chút là được”
Bao năm đi qua, có không ít lần trận pháp cấp bị phá hủy, nhưng lại được tái tạo trở lại. Đó là bởi bản thân trận pháp chính là cấp . Trận pháp cấp này tự sinh ra trận pháp cấp . Khi trận pháp cấp bị hủy hoại thì trận pháp cấp tự sử dụng thiên địa linh khí tái tạo lại trận pháp cấp . Muốn loại bỏ hoàn toàn thì phải hủy đi trận pháp cấp
Thực ra trận pháp cấp hay những trận pháp khác tại Hoàng Lam Môn đều có thể bị hủy đi. Có điều nếu làm như thế, những tài nguyên, bảo vật trong Hoàng Lam Môn sẽ nhanh chóng bị cạn kiệt, không thể sinh sôi trở lại.
Vì vậy các cường giả đều chung một suy nghĩ để lại các loại phòng hộ trong Hoàng Lam Môn. Bậc tiểu bối ai có thể thu được bảo vật là do thực lực cùng cơ duyên của người đó.
Trần Lương tỏa ra tinh thần lực dò xét từng phân từng góc của trận pháp. Chỉ sau nửa canh giờ, hắn đã mở ra được lối đi vừa đủ cho người đi vào.
Trần Lương quay qua Tuyết Phi nói:
“Nhanh vào, nó sắp tự hồi phục đấy”
Tuyết Phi mắt tròn xoe vừa ngạc nhiên vừa vội vã chạy theo Trần Lương. Vào được bên trong, nàng liền hỏi:
“Ngươi là Phá Trận Sư hay Trận Pháp Sư?”
“Trận Pháp Sư”
“Ngươi là Trận Pháp Sư cấp mấy?”
“Cấp ”
Tuyết Phi đã không thể nén được sự tò mò, nàng tiếp tục:
“Ta năm nay tuổi, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“”
“ tuổi Trận Pháp Sư cấp , lại ở Giáp Linh cảnh đánh bại Hoàng Chưng Bảo. Ngươi không lừa ta đấy chứ?”
Trần Lương không trả lời, chỉ mỉm cười đi tiếp. Thực sự thì hắn cũng hơn ngàn tuổi rồi đấy.
Phá Trận Sư là một dạng đặc thù nghề nghiệp, có thể phá trận pháp mà không biết thiết lập trận pháp như Trận Pháp Sư.
Phá Trận Sư thường là các võ giả học tập cách phá trận để nâng cao năng lực tìm kiếm bảo vật.
Ngắn ngủi thời gian, người đã tiếp cận được trung tâm của Hỏa Diệm Tử Sơn, một miệng núi lửa. Nhiệt lượng tỏa ra khiến Tuyết Phi phải thả ra nguyên khí che chở. Trần Lương cùng Ngạo Thiên thì vẫn dửng dưng như không.
Nhìn thấy rất đông Diệm Tử Linh Hỏa, Trần Lương cảm thán nói:
“Cái gì gọi là nội tình, đây chính là nội tình, Chép Long Cá chính là nội tình, Thiên Đạo Mộc chính là nội tình, Trọng Tu Tháp chính là nội tình a. Không hổ là môn phái từng đứng đầu Cửu Giới, chỉ một góc băng sơn thôi cũng để cho các thế lực hiện nay thèm khát có được”
Diệm Tử Linh Hỏa là hỏa tinh linh được sinh ra từ một loại địa hỏa. Tác dụng của Diệm Tử Linh Hỏa là mở rộng không gian đan điền của võ giả, từ đó giúp võ giả có thể đi xa hơn tại mỗi cảnh giới. Lượng nguyên khí chứa được cũng gia tăng nhiều, giúp võ giả chiến đấu lâu bền hơn, sử dụng được những võ kỹ cao cấp, yêu cầu nhiều nguyên khí.
Diệm Tử Linh Hỏa cũng phân ra mạnh yếu, từ đó mang lại tác dụng cho võ giả cũng khác nhau.
Bắt Diệm Tử Linh Hỏa không dễ dàng, tốc độ của bọn nó rất nhanh. Diệm Tử Linh Hỏa càng mạnh, tốc độ càng cao.
Muốn bắt Diệm Tử Linh Hỏa cần nhảy vào miệng núi lửa, dựa vào nhãn quang mỗi người để tìm cho được Diệm Tử Linh Hỏa phù hợp. Mỗi người chỉ có thể luyện hóa duy nhất Diệm Tử Linh Hỏa do chính mình bắt được. Luyện hóa loại yếu quá thì lãng phí mà bắt loại nhanh quá thì không bắt được, tốn thời gian, gây nguy hiểm cho bản thân.
Trong quá trình bắt Diệm Tử Linh Hỏa, chỉ cần sơ sẩy một chút, phát lực hơi thiếu một chút, địa điểm đặt chân hơi sai một chút là có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Tìm bắt Diệm Tử Linh Hỏa phù hợp, ngoài lựa chọn mạnh yếu, còn phải bắt chính xác loại Diệm Tử Linh Hỏa có cùng thuộc tính với bản thân. Trong miệng núi lửa có rất nhiều Diệm Tử Linh Hỏa với các loại thuộc tính khác nhau cùng sức mạnh khác nhau, khiến cho võ giả cực kỳ rối mắt. Cộng thêm nhiệt lượng cực cao, việc bắt lấy Diệm Tử Linh Hỏa tương đối khó khăn và nguy hiểm.
Thời gian võ kỹ của Tuyết Phi hiện nay có thể tác động lên đối tượng trong khoảng cách trượng, vì vậy nàng vừa khiến bản thân tăng gấp đôi tốc độ, vừa giảm một nửa tốc độ của Diệm Tử Linh Hỏa mục tiêu. Lợi ích của thời gian võ kỹ là không cần phải bàn.
Thời gian trôi qua, Tuyết Phi vẫn đứng trên miệng núi lửa quan sát. Nàng muốn chắc chắn về mục tiêu của nàng trước khi ra tay.
Trần Lương cũng không vội, hắn muốn chờ Tuyết Phi bắt được Diệm Tử Linh Hỏa của nàng để còn giúp hắn.
Ngạo Thiên thì nằm uể oải phía xa xa.
Yêu thú không có phức tạp như nhân loại, nào là Phôi tinh linh, tinh linh, nào là tụ linh tán, nào là Nhân Sinh. Yêu thú chỉ cần liên tục ăn và ăn là cứ thế lớn mạnh, giống như huyết mạch đã định sẵn.