Khai thác mỏ đã không còn được mấy, võ giả Cự Linh cảnh lần lượt đi ra thách đấu Trần Lương. Đáng tiếc, không có ai khốn đốn được hắn như nam nhân xinh đẹp, chỉ có thể ngậm ngùi nhận thua cuộc.
Sáng tháng thứ , ngày liên tiếp không có được một viên Không Thạch nào, Trần Lương quyết định chấm dứt khai thác.
Các mỏ Không Thạch thường không có sản lượng lớn, đó là lí do vì sao Trần Lương thông báo trước thời gian khai thác là trong năm.
Hải Thượng Trung cũng từng sở hữu mỏ Không Thạch, người khai thác trong tháng, mang lại cho hắn một bút tài phú lớn.
Thời gian khai thác tăng nhanh rất nhiều nhờ vào tù nhân với Cự Linh và Hoàng cấp. Bọn hắn đều đã khai thác được sản lượng tối thiểu theo yêu cầu, ngoài ra có dư lên viên Không Thạch, vì vậy Trần Lương cũng trả cho bọn hắn tinh thạch cấp như đã thỏa thuận.
Người vui mừng nhất là một tu sĩ Cự Linh cảnh trong nhóm. Hắn rất sợ chết, nên là nhiệt tình lao động để mong Trần Lương có nuốt lời cũng nể tình hắn thu hoạch nhiều Không Thạch mà để lại cho hắn mạng.
Nhờ thế tổng Không Thạch hắn thu về là viên, trừ đi viên tù nhân thì hắn còn được thưởng tinh thạch cấp , tương đương với mấy năm làm việc của hắn.
Cả đoàn người chờ đợi đến tối để rời đi, tâm trạng là vui mừng xen lẫn cảnh giác. Nếu lúc này Trần Lương dở trò diệt sát toàn bộ bọn hắn, hoặc đơn thuần là bỏ chạy thì thật quá mức uất ức rồi.
Trước khi đồng ý đi lao động cách biệt một năm, bọn hắn mỗi người đều là suy đi tính lại rất nhiều. Bản thân chỉ là kiến hôi nhỏ bé, hoàn toàn là không có sức phản kháng.
Vì thế bọn hắn đều đã trao đổi thống nhất đồng lòng với nhau đối phó với các tình huống bất thường.
Thêm một bảo hiểm chính là lương trả trước nửa năm. Nửa năm lương này còn bằng cả , năm lao động bình thường của bọn hắn, nên nếu Trần Lương có quỵt nợ nửa năm thì cũng coi như đen đủi, nhưng cũng còn có thể chịu đựng, nên bọn hắn mới đồng ý làm việc cho Trần Lương.
Trần Lương thì đang không để ý không khí yên ắng xung quanh, chỉ tập trung chế tạo nốt mẻ Không Vật.
Gần một năm nay, công việc chiếm nhiều thời gian nhất của hắn là chế tạo Không Vật. Tổng số lượng Không Vật hiện giờ hắn sở hữu là viên, bao gồm tất cả các cấp.
Để có thể bán ra thị trường thì chỉ cần thuê luyện khí sư chế tạo nhẫn, vòng tay, vòng cổ… rồi đặt Không Vật vào đó là được.
Trời gần tối, Trần Lương đang ngồi nói chuyện với Tuyết Hoa, bàn xem nên đi ăn một bữa linh đình ở đâu.
Chu Minh tiến về phía Trần Lương. Hắn vừa rồi đã nhận được tới tinh thạch cấp nhờ vào cố gắng trong suốt một năm qua. Với số tiền này, hắn đã có thể trang bị cho mình một Thập Thánh Khí, nâng cao sức chiến đấu của bản thân. Chu Minh hỏi:
“Sắp tới ngươi hẳn sẽ kinh doanh Không Vật, không biết ngươi sẽ kinh doanh ở đâu?”
Vu Cát, Trưởng môn Trường Bàn Phái nghe được liền vểnh tai lên hóng, hắn cũng rất quan tâm vấn đề này. Hắn muốn kinh doanh Không Vật, nhưng nếu phải cạnh tranh với Trần Lương sẽ rất khó khăn.
“Ngươi hỏi để làm gì?” Trần Lương không đáp, chỉ hỏi lại
“Nếu ngươi chưa có địa điểm kinh doanh, ta có thể gợi ý một tòa thành khá phù hợp để bắt đầu kinh doanh Không Vật”
“Như nào là phù hợp”
“Để kinh doanh Không Vật, ngươi cần quan tâm yếu tố: Chi phí bảo an, An toàn, Khách hàng và nguồn lực của ngươi.”
Mỗi một địa điểm thường sẽ có một tổ chức đứng ra bảo đảm an toàn cho địa điểm đó, gọi là Phủ thành chủ. Phủ thành chủ sẽ có nhiệm vụ ngăn chặn giết chóc, cướp giật … cho nơi đó vì vậy họ cũng sẽ đưa ra mức chi phí với các tổ chức kinh doanh gọi là chi phí bảo an.
Lợi ích đầu tiên cho Phủ Thành Chủ khi nơi quản lý có bảo an tốt, đó chính là bảo đảm cho công tác kinh doanh của chính họ, bởi họ cũng có mặt hàng để buôn bán riêng. Chỉ có sinh sống, làm việc an toàn thì dân cứ mới đông đầy, kinh thương mới phát triển.
Không có cư dân, lấy ai mua hàng của ngươi, nói gì đến thu phí bảo an của người khác.
“ năm trước, ta từng đi qua tòa thành tên là Phồn Hoa Thành, và ở lại đó năm. Thành chủ nơi đó nghe nói là một Thiên Võ Sư danh tiếng, nên không có người dám chọc quyền uy Phủ Thành Chủ.
Bảo an nơi đó rất tốt, chỉ có các xung đột nhỏ lẻ mà không có chiến tranh quy mô lớn cấp tông phái.
Số lượng Không Vật ngươi sở hữu sẽ cực kỳ nhiều, nếu không có bảo an tốt thì chắc chắn bị cướp
Kinh thương nơi đó rất phát triển nên các cường giả, các đại gia số lượng không hề ít nên khách hàng sẽ không thiếu
Chi phí bảo an cũng không cao để khuyến khích kinh thương phát triển.”
Chu Minh nói xong một hồi, Trần Lương nghe xong gật gật đầu nói:
“Nếu vậy số lượng cửa hàng bán Không Vật cũng không hề nhỏ. Muốn cạnh tranh lại thường sẽ phải giảm giá hoặc tốn nhiều chi phí khác. Nhưng cũng coi như một gợi ý đáng xem xét”
Trí nhớ của Hải Thượng Trung và Cung Thừa Hy thì cách đây quá lâu, kiếp này hơn năm lăn lộn hắn cũng chưa để ý tới địa điểm kinh doanh, nên tìm kiếm một nơi kinh doanh, một nơi đặt tổng bộ của tổ chức là rất khó cho hắn.
Tìm kiếm một địa điểm thích hợp chính là suy nghĩ hắn trăn trở mấy tháng nay nhưng chưa có kết quả.
Chu Minh định nói tiếp thì Vu Cát tiến tới cắt lời:
“Ta cũng có một đề xuất tới công tử.
Cách nơi đây dặm, tại một năm trước, một đầu linh mạch đột nhiên xuất hiện khiến linh khí nơi đó tăng gấp hàng chục lần, trở thành địa điểm bị nhiều thế lực lớn nhòm ngó. Thế lực nhỏ muốn chuyển hẳn tổng bộ tới, thế lực to muốn đặt thêm chi nhánh.
Thời điểm đó chính là khi chúng ta tìm thấy mỏ Không Thạch nên đành bỏ qua.
Ta không rõ hiện giờ tình trạng nơi đó như nào, có thể là đã bị một thế lực lớn chiếm giữ, hoặc là một thành thị có phủ thành chủ hoặc không có phủ thành chủ. Ta dự đoán khả năng cao sẽ là một thành thị.
Vì hiện tại các môn phái lớn đều có tổng bộ riêng. Một vùng bảo địa mới xuất hiện bị đồng thời nhiều thế lực nhìn vào thì rất khó có để một thế lực đánh bại hết các thế lực khác.
Tốt nhất ngươi nên qua xem thử, nếu có thể xây dựng thế lực ở nơi có linh khí nồng đậm sẽ rất tốt để thu hút nhân tài. Có điều cần phải có cường giả tọa trấn nếu muốn kinh doanh nơi đó, vì năm chưa đủ để ổn định trật tự”
Trần Lương gật đầu “Đồng ý, vậy mai phiền Vu Cát trưởng môn dẫn ta tới địa phương kia”
Thấm thoát đã tới nửa đêm, Trần Lương cùng tất cả thành viên nơi đây leo lên Vạn Lý Thuyền trở lại Cao Hán Thành, ngoại trừ tù nhân, bọn hắn đã được trả tự do, tự tìm kiếm đường trở về.
Đêm tối rời đi, đám người lao động vẫn còn hồi hộp không thôi, không có mấy người là chợp mắt ngủ, đại bộ phận là nhìn ra bầu trời đêm, nhìn con đường di chuyển của Vạn Lý Thuyền. Chỉ khi nào bọn hắn nhận được tinh thạch về tay thì bọn hắn mới yên tâm ngủ ngon được.
Không có điều gì bất ngờ xảy ra, cả nhóm an toàn quay trở lại nơi một năm trước bọn hắn tụ tập để xuất phát đi mỏ Không Thạch.
Trần Lương bước lên trên phát biểu trước mặt tất cả mọi người:
“Đa tạ mọi người đã làm việc chăm chỉ trong suốt một năm qua. Tối nay mời mọi người tạm nghỉ tại đây hoặc nếu muốn rời đi đều có thể. Trong sáng mai, mời mọi người tập trung ở đây nhận nốt phần lương tháng của mọi người. Thưởng trong quá trình lao động đều đã được trả ngay lập tức, hiện giờ chỉ còn lương của tháng cuối. Nếu ai có thắc mắc gì cứ nói trực tiếp với Tuyết Hoa, nàng sẽ thay mặt ta trả lương và trả lời mọi người”
Ngừng một lúc, Trần Lương nói tiếp:
“Có một điều quan là mong các vị giữ kín thông tin về mỏ Không Thạch và tất cả những sự kiện trong suốt một năm qua. Điều này ảnh hưởng rất lớn tới ta. Trần Lương xin vô cùng cảm tạ”
“Yên tâm đi công tử, bọn ta một năm qua được công tử đối đãi rất tốt, chắc chắn sẽ giữ bí mật cho công tử”
“Kẻ nào dám hé răng thì Mạnh Lỗ ta là kẻ đầu tiên đập vỡ mồm hắn”
“Bọn ta sẽ giữ bí mật cho Trần công tử”
Nhiều người đồng loạt nói ra, dù sao Trần Lương cũng đã đối xử không tệ và trả lương rất cao cho bọn hắn.
Trần Lương hài lòng nhìn đám đông bên dưới. Hắn lần đầu bắt tay làm việc đã thu được một khoản lớn, hơn vạn Không Thạch. Nếu bán hết số Không Thạch này cũng phải kiếm được hàng trăm triệu tinh thạch cấp , sẽ là sự trợ giúp lớn cho thế lực mới của hắn.
Theo như thỏa thuận, Vu Cát được mười phần trăm và Trường Bàn Phái được mười phần trăm giá trị lượng Không Thạch kiếm được. Cũng theo thỏa thuận, Trần Lương sẽ bán cho Trường Bàn Phái Không Vật với giá trị bằng một nửa thị trường.
Vu Cát quyết định chuyển toàn bộ hai mươi phần trăm kia thành lượng Không Vật thu về. Tính toán qua lại thì Trường Bàn Phái sẽ nhận về Không Vật bao gồm các loại lớn nhỏ.
Sáng lên, Trần Lương để Tuyết Hoa làm việc với Thiên Thị Các và người lao động, còn hắn với Vu Cát lên đường tới nơi có linh mạch xuất hiện kia.
Qua một hồi tìm hiểu, Trần Lương đã nắm được một số thông tin. Nơi đây đã được đặt một cái tên là Hoàng Đình Trấn, tình hình bảo an còn rất thấp và chưa có Phủ Thành Chủ.
Cuộc chiến gần đây nhất trong trấn là Hoàng Bào gia tộc đánh chiếm trang viên của Song Long Phái.
Hoàng Bào gia tộc có Địa cấp cường giả, đã phá tan được trận pháp và trận địa phòng thủ của Song Long Phái, chiếm giữ lấy một vùng đất có linh khí khá nồng đậm.
Linh mạch dưới lòng đất chỉ bao phủ phạm vi trong bán kính dặm, là nơi có linh khí chất lượng cao nhất, đã bị chiếm giữ bởi đại gia tộc và đại môn phái của Côn Bằng Vực.
dặm xung quanh vẫn có được lượng linh khí cao hơn bình thường, nên vẫn được các môn phái, gia tộc nhỏ hơn khác giành nhau chiếm giữ.
Càng vào trung tâm, linh khí càng mạnh. Tổng bộ của Hoàng Bào gia tộc nằm ở một vị trí cách trung tâm khoảng dặm nên mức độ linh khí vẫn là đáng để tranh giành địa bàn giữa các thế lực.
Các thế lực cũng dần mở ra các hoạt động của riêng mình, thậm chí nhiều môn phái mở ra các gian phòng tu luyện cho các tu sĩ ngoại lai đến.
Xen giữa các trang viên lớn được tọa trấn bởi Huyền cấp, Địa cấp cường giả hay có trận pháp thủ hộ chắc chắn thì cũng có những cửa hàng nhỏ, được quản lý bởi Hoàng cấp, Cự Linh cấp. Bởi những cửa hàng đó chiếm diện tích nhỏ nên không gây ngứa mắt cho các thế lực, và hơn hết, là sau lưng nó có thế lực lớn chống lưng.
Nơi đây vẫn còn nhiều thế lực nhỏ, một là nhờ xây dựng thế lực ở ngoài rìa, nơi có linh khí đã không hơn với bình thường là bao, các thế lực lớn không thèm đặt vào mắt. Hai có thể là bởi nằm dưới sự che chở của một thế lực lớn gần đó.
Trần Lương trở về tập hợp đội ngũ. Hắn đã quyết định sẽ đặt tổng bộ đầu tiên tại Hoàng Đình Trấn. Hắn tự tin mình có thể kiếm một chỗ cắm dùi và phát triển tại đấy.
Chờ đón Trần Lương lúc này chỉ còn Tuyết Hoa, Ưng Sát, Trương Phá Vân, A Phủ. Ngoài ra một kẻ không có trong dự kiến là Chu Minh và Vạn Lan Nhu.
Tuyết Hoa đã thanh toán tiền đầy đủ cho các lao động, đồng thời rút hết lượng tinh thạch còn thừa trong Thiên Thị Các.
Trần Lương nhìn Chu Minh và Vạn Lan Nhu.
Bước lên đầu tiên là Chu Minh, nói:
“Ta đã suy nghĩ kỹ, ngươi có đầy đủ yếu tố để trở thành người nổi bật trong thời đại này, Chu Minh ta muốn được đi theo phò tá Trần huynh, mong Trần huynh chấp thuận”
“Lý do gì ta nên chấp thuận ngươi” Trần Lương hỏi
“Thứ nhất, ta là người duy nhất đánh trúng ngươi trong thách đấu tại mỏ Không Thạch ở cấp độ Tiên Linh cảnh, điều đó chứng tỏ chiến lực của ta không kém.
Thứ hai, ta đã mang lại cho ngươi cả một Không Thạch, một khoản kếch xù tài phú. Đây là nhân duyên, ta là người mang lại tài phú cho ngươi.
Thứ ba, ta là người am hiểu tìm kiếm thông tin. Thông tin là một vũ khí quan trọng, nó sẽ giúp đỡ được ngươi rất nhiều.
Thứ tư, ta là thổ thuộc tính, sẽ rất có ích trong xây dựng nhà cửa. Ngươi muốn thành lập thế lực ắt hẳn phải xây dựng nhà cửa, nơi ở chứ”
Trần Lương nghe Chu Minh trình bày xong ngẫm nghĩ một lúc rồi đồng ý. Tên Chu Minh này quả thực không tồi, rất có thể sử dụng tốt.
“Còn ngươi, cũng muốn gia nhập lực lượng của ta sao?” Trần Lương quay qua hỏi Vạn Lan Nhu
“Đúng vậy, ngươi rất giỏi trận pháp, ta muốn theo ngươi học hỏi về trận pháp” Vạn Lan Nhu trả lời. Nàng một lòng say mê với trận pháp, rất muốn được chỉ dạy từ các Trận Pháp Sư tài năng. Trần Lương thậm chí còn uyên bác hơn nhiều so với một số Trận Pháp Sư cấp bảy, cấp tám nàng từng gặp mặt, nên muốn tranh thủ cơ hội cho chính mình.
“Được, ta đang cần nhiều Trận Pháp Sư để chế tạo Không Vật và quản lý trận pháp bảo vệ” Trần Lương liền đồng ý.
Cuối cùng Trần Lương quay sang hỏi Trương Phá Vân “Trương lão có thể đánh lại Địa cấp võ giả không?”
Trương Phá Vân nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời “Lão phu có thể chống lại Địa cấp võ giả trong một khoảng thời gian nhất định, nhưng chắc chắn sẽ không vì ngươi mà mạo hiểm tính mạng. Nếu thấy không đánh lại, ta liền bỏ đi”
Trương Phá Vân tuy tu vi chỉ là Huyền cấp, nhưng lão dù sao cũng từng là Thiên cấp cường giả, không thể lấy sức chiến đấu của Huyền cấp thông thường ra so sánh.
“Thế là đủ rồi” Trần Lương mỉm cười. Hắn đã có được một kế hoạch cho mình.
Không vội đi đến Hoàng Đình Trấn, Trần Lương cùng cả nhóm đi đến ăn uống tại quán nổi tiếng và đắt nhất Cao Hán Thành, gọi những món ngon nhất và ở nơi xa hoa nhất.
Bọn hắn nghỉ ngơi ngày rồi cùng tiến về Hoàng Đình Trấn.