Để được cha đồng ý cho đi săn, Trần Lương đã phải thể hiện ra sức mạnh cùng sự nhanh nhẹn của mình. Cái này hắn có thể giải thích với cha là có sức mạnh bẩm sinh và do luyện tập cơ thể hàng ngày. Còn võ kỹ thì tất nhiên không thể triển khai.
Từ khi có Trần Lương đi săn cùng, cha hắn vui lắm. Vừa có người bầu bạn, năng suất đi săn lại tăng gấp , sao lại không vui được. Cha vui thì mẹ vui. Cha mẹ hắn đều cười nhiều hơn. Trần Lương cũng vui.
Hắn tính toán tầm năm nữa lên Tam Tinh sẽ rời khỏi Tiều Thôn. Tốc độ tu luyện hiện tại còn tốt, nhưng bước vào Nhị Tinh, linh khí mỏng manh nơi thôn quê hẻo lánh này không đáp ứng được tối đa công suất hấp thu linh khí của Cửu Nguyệt.
Có điều tu luyện đến Tam Tinh vẫn là có thể chấp nhận đấy. Bởi rời đi từ Nhị Tinh thì vẫn quá sớm. Hắn còn quá bé.
Một điều quan trọng nữa là Trần Lương muốn ở cạnh cha mẹ lâu một chút. Sau này đạp chân lên con đường cường giả, từng giây từng phút đều cần phải mạnh hơn, nào có thời gian phụng dưỡng cha mẹ.
Cha mẹ hắn đã sinh thành và nuôi dưỡng hắn, yêu thương hắn hết mực. Trần Lương ghi lòng tạc dạ công ơn này. Hắn muốn cha mẹ luôn sống vui tươi. Hắn sẽ tìm cách giúp kinh tế gia đình khấm khá hơn và sau này có thể nghỉ ngơi hưởng thụ cuộc sống về già.
Giáp tết, Trần Lương và cha đi săn gặp con hổ bị thương ở chân. Hai người đuổi theo sát nút đã nửa canh giờ. Con hổ ngày càng đuối do bị Trần Lương bắn cung sượt qua người mấy lần, có mũi tên còn đang cắm vào lưng nó, càng chạy càng mất máu.
- Ha Ha, tết này ấm no rồi con trai
Cha Trần Lương phấn khởi, từ xa phóng tới chọc dao vào cổ họng con hổ để đảm bảo không có gì sơ suất. Bỗng dưng tiếng hú vang vọng khu rừng.
- Chết rồi, chúng ta tiến vào sâu khu vực của Nguyệt Lang rồi. Yêu thú cấp này chúng ta gặp là chết chắc. Chạy thôi con trai.
Nguyệt Lang bản thể cá nhân cũng không quá mạnh. So sức mạnh cá nhân thì chúng chỉ là tầng dưới trong yêu thú cấp . Trần Lương đã lên Nhị Tinh từ tuần trước, căn bản không cần phải sợ. Nhưng loài này luôn đi theo đàn, khả năng phối hợp rất tốt. Một khi gặp đàn con thì Trần Lương rất khó bảo toàn cho cha, thậm chí tính mạng hắn cũng nguy cơ góp vào.
Cha Trần Lương bỏ qua con hổ, vì mang nó theo sẽ giảm tốc độ xuống còn một nửa. Nhưng với Trần Lương mà nói thì kg cũng có chút cản trở nhưng vẫn giữ được tốc độ ngang bằng với cha chạy trốn, vì vậy hắn xách con hổ theo
- Sao con khỏe vậy?! – Cha Trần Lương ngạc nhiên, vì Trần Lương đi săn với cha chưa bao giờ dùng hết sức mạnh
- Con bảo với cha là con có thần lực từ bé mà – Trần Lương mỉm cười
- Ha ha tốt! Hóa ra con vẫn giấu tài. Không hổ là con trai của ta!
người đang vui mừng vì rút lui không gặp cản trở gì, thì phía trước hiện ra thân ảnh to lớn gấp cha Trần Lương, còn so với Trần Lương thì phải to gấp lần.
- Con chạy đi, để cha ngăn nó, vứt con hổ đi – Cha Trần Lương hét lên với con trai
- Không cha, để con. Con có viên đan dược tăng sức mạnh trong chốc lát – Trần Lương giả vờ nuốt cái gì đó – Con sẽ giải thích sau, cha lùi lại đi
Cha Trần Lương ngạc nhiên, nửa tin nửa ngờ. Không chờ cha suy nghĩ, Trần Lương đã lao lên, tay cầm đoản kiếm triển khai võ kỹ Bạch Nhật Kiếm.
Cung Thừa Hy chuyên dùng thương, các võ kỹ thượng đẳng mà Trần Lương biết sẽ dành cho thương, nhưng kiếp trước Trần Lương sử dụng kiếm. Nên hắn sẽ chuyển sang dùng thương sau.
Nguyệt Lang nhảy tránh kiếm vì nó cảm nhận được trên thân kiếm có tầng khí có thể đâm xuyên da nó. Dao kiếm bình thường sẽ không cắt được lớp da dày của con yêu thú cấp này. Trần Lương vận chuyển nguyên khí lên đoản kiếm thì mới có thể đương đầu với Nguyệt Lang.
Trần Lương tốc chiến tốc thắng, chỉ sau lát đã đâm đoản kiếm vào cổ Nguyệt Lang, kết thúc sinh mạng của nó. Với kinh nghiệm và kỹ năng chém giết kiếp trước của hắn thì con Nguyệt Lang thật không đáng nhắc tới.
Còn chưa kịp vui mừng, cha Trần Lương đã biến sắc, vì xung quanh hắn là con Nguyệt Lang đang bao vây người.
- Cha! theo sát lưng con phá vòng vây
Trần Lương cầm đoản kiếm chạy về phía bìa rừng. Đáng tiếc là cả con Nguyệt Lang đều nhảy vào tấn công cha con. Cảnh giới Nhất Tinh của cha Trần Lương thật không thể chống đỡ nổi cái đập của yêu thú, nên Trần Lương rất vất vả bảo hộ cha.
Trong lúc sơ sẩy, cha Trần Lương bị Nguyệt Lang quạt qua người, trên bụng kéo dài vết rách tương đối sâu.
- Cha!
Trần Lương vận chuyển nguyên khí tập trung vào tay, chân và mũi dao. Khả năng điều khiển nguyên khí tinh diệu như này không phải là khả năng một tiểu tử gần tuổi làm được.
Hắn bỏ qua phòng thủ bản thân, muốn nhất kích tất sát. Hắn phi thẳng đến con Nguyệt Lang trước mặt cha. Con yêu thú chĩa thẳng móng vuốt về phía con mồi đang lao đến mình. Tay trái Trần Lương đỡ lấy móng vuốt, tay phải dùng đoản kiếm chém vào yết hầu con yêu thú rồi rút ra luôn. Con yêu thú tắt thở tại chỗ. Còn bàn tay trái Trần Lương tuy có nguyên khí bảo vệ nhưng vẫn có vết rách.
Con thứ nhất còn chưa kịp ngã xuống, ba con Nguyệt Lang khác lao đến vồ lấy Trần Lương. Hắn nhảy tránh sang phải, lao về phía con Nguyệt Lang đang chuẩn bị cắn vào cổ cha hắn. Vừa nhảy, hắn vừa phi đoản kiếm về phía trước. Con Nguyệt Lang không kịp tránh, bị đoản kiếm đâm sâu vào bên sườn, văng ra xa, co giật rồi chết.
con Nguyệt Lang còn lại đồng thời nhảy cắn về phía Trần Lương. Hắn rút con dao bên hông, rút nguyên khí từ chân, vận chuyển nguyên khí tập trung quanh dao và tay phải.
· Tất cả chết cho ta - Trần Lương hét lên
Hắn thi triển Sát Phá Lang - Đồng Cấp Võ Kỹ, theo lý là chỉ khi vào đến Vạn Nhiên Cảnh Giới mới thi triển được. Cũng may hắn có tinh Nguyên khí cầu được nén đậm đặc. Một kiếm võ kỹ này là hắn rút toàn bộ nguyên lực để sử dụng. Nguyên khí ở tay để gia tốc và sức mạnh cho tay vung thật nhanh, mạnh. Ngay khi vung dao, một lượng lớn nguyên khí từ dao phóng ra ngoài tạo thành lực phá hoại cực mạnh.
Năm con Nguyệt Lang đầu mình hai nơi. Trần Lương cũng kiệt sức nằm nghỉ. Nếu có thêm con yêu thú nữa thì đời hắn ra đi. Hắn chỉ dám nằm mấy giây cho lại sức, sau liền cõng cha về.
Về đến thôn, Trần Lương đưa cha cho thầy thuốc cấp cứu. Hắn không bị thương gì, chỉ ngồi hấp thu linh khí hồi phục cơ thể. Sau canh giờ, hắn vào rừng thu thập xác của Nguyệt Lang và con hổ. Để tránh dòm ngó, cái xác đều được cất trong bao tải. Hắn đánh xe ngựa vào Trấn Thành.
Cha hắn bị thương nặng, móng vuốt của Nguyệt Lang làm rách phổi. Thầy thuốc chỉ có thể sơ cứu cầm máu. Nhưng vết thương do yêu thú cấp gây ra phải có đan dược chữa thương, do nguyên khí của yêu thú trong vết thương sẽ liên tục cắn xé vết thương khiến cơ thể bị mài mòn dần rồi chết. Nếu cha Trần Lương có thể dùng nguyên khí bản thân để áp chế nguyên khí của Nguyệt Lang thì còn có thể sống và tất nhiên là ông không làm được.
Trên đường đi hắn vội hấp thu linh khí để hồi phục. Vào Trấn Thành, Trần Lương mở sạp bán hàng tại nơi cha hắn vẫn thường đứng bán. Bán hổ không được bao nhiêu tiền, nên Trần Lương trưng Nguyệt Lang ra bán trước.
Một đứa trẻ chỉ khoảng tuổi mở sạp bán yêu thú cấp khiến dân tình vây xung quanh xem. Trần Lương chỉ đặt lên bàn con vì không còn chỗ. cái xác khác vẫn nằm trong bao. Mọi người bàn tán xem trong cái bao vẫn là Nguyệt Lang hay gì.
Trong đám đông có người hỏi
“Tiểu tử, trong cái bao kia có gì?”
“ Nguyệt Lang và con hổ. Ai mua con Nguyệt Lang, được tặng con hổ” - Trần Lương lạnh lẽo trả lời, hắn đang cần tiền gấp, không có thời gian dây dưa.
“Giá cả thế nào?” - Người kia hỏi
“ Nguyệt Lang, lượng vàng” - Trần Lương ra giá
Giả cá thế này là rất ưu đãi rồi, vì săn Nguyệt Lang rất nguy hiểm. Gặp phải bầy thú đông thì Vạn Nhiên cũng phải bỏ của chạy lấy người. Các bộ phận của Nguyệt Lang đều có thể tận dụng.
Thịt và lục phủ ngũ tạng Nguyệt Lang được các võ giả rất yêu thích vì mùi thơm và có một chút linh khí. Tuy chỉ có chút tác dụng với người đang ở Luyện Thể, nhưng ăn thịt yêu thú cũng sang mồm lắm nha
Răng và móng vuốt Nguyệt Lang là tài liệu luyện phàm khí sắc bén.
Da của nó có thể may thành áo giáp, chống được các binh khí thông thường. Cho dù là Nhị Tinh điều động nguyên khí cũng khó khăn để cắt da Nguyệt Lang. Vì võ giả thông thường đều là tỏa nguyên khí ra toàn thân và cả binh khí, đâu có thể tập trung nguyên khí vào binh khí như Trần Lương được. Hoặc dùng da để trang trí lên ghế ngồi cũng oách lắm nha. Da hổ sao bằng được da yêu thú cấp
“Được, ta mua con” - vị ăn mặc phong nhã bước về phía sạp
“Chờ đã” - tên đầu trâu mặt ngựa tiến đến, nhìn là đã thấy bất thiện.
Mọi người lo lắng cho Trần Lương. tên này là môn hạ của Khư Bất Vi, chuyên đi thu tiền bảo kê của các tiểu thương. Khư Bất Vi là quan to trong thành nên quan binh làm ngơ cho bọn chúng.
“Tiểu tử, muốn bán hàng ở đây phải nộp thuế đất” - Tên cầm đầu hếch mặt lên nói
“Bao nhiêu?” - Trần Lương không muốn dây dưa, thà vất ít tiền cho bọn nó để nhanh được việc
“Bọn ta nhân từ, chỉ lấy phí của con Nguyệt Lang, con còn lại cho ngươi tự mua bán”
“Đại ca thật có lòng dạ bồ tát” - tên theo sau phụ họa
“Con mẹ nó định ăn cướp à!!!” - Trần Lương tức giận chửi.
Đan dược trị thương nặng sẽ rất đắt, chí ít là lượng vàng, ngoài ra có thể lên đến lượng tùy mức độ vết thương. Cha hắn không đến nỗi chí mạng, nên tầm - lượng vàng chắc là đủ.
Vừa quát xong, Trần Lương chuyển nguyên khí vào chân và tay, trong chớp mắt lấy dao chém sượt qua chân tên cầm đầu rồi nhảy lên cổ hắn, dí dao vào yết hầu.
Tên cầm đầu quỵ xuống, máu từ lỗ nhỏ trên cổ chảy ra. Hắn giật mình không ngờ đứa nhóc lại bá đạo như vậy
“Cút hoặc chết!!!” - Trần Lương không muốn nói nhiều
“Dạ cút, dạ cút” - Tên cầm đầu quá sợ hãi, chỉ là đứa trẻ lại có võ nghệ và sát phạt quyết đoán như thế thì không phải thứ mình có thể dây vào.
Tên cầm đầu kéo tên đàn em bỏ đi. Những người xem vây quanh còn đang bất ngờ trước diễn biến quá nhanh. Sau màn thể hiện của Trần Lương có người còn dự đoán con Nguyệt Lang là do hắn giết. Tỉnh dậy sau cơn mê, mọi người vỗ tay ầm ầm.
Trần Lương lại rao:
“ lượng vàng mua con Nguyệt Lang và con hổ. Ta đang cần gấp mua đan dược cứu người”
lão già bước lên. Lão vừa đi về phía Trần Lương, vừa vỗ tay khen
“Tiểu tử giỏi lắm, ngươi mấy tuổi?”
“Mua thì đưa tiền, không mua, mời đi”
Lão già có chút kinh ngạc trước câu trả lời lạnh lẽo của Trần Lương, hắn tung về phía Trần Lương viên thuốc tròn
“Đây là đan dược cấp , trị giá lượng vàng. Ta mua hết chỗ này của ngươi. Trả lời ta câu hỏi, tên, tuổi ngươi, chữa cho ai?”
“Trần Lương tuổi, chữa cho cha” - Trần Lương trả lời ngắn gọn. câu hỏi lượng vàng, đáng a. Hắn nhìn viên thuốc biết là không giả. Với kiến thức của hắn kiếp trước và thiên sư, Trần Lương tính ra là lão quái hơn vạn năm kiến thức sống, lớn hơn tất cả mọi người ở thế giới này.
“Điều tra cho ta thân phận tiểu tử này” – Lão già nói với túy tùng sau lưng
Cầm đến tay đan dược, Trần Lương lên ngựa phóng nhanh về thôn cho cha uống. Mấy ngày sau thì cha hắn khỏi hẳn. Đan dược cấp chữa vết thương của yêu thú cấp quả thực không vấn đề gì.
Trần Lương vào rừng săn con yêu thú cấp để bán lấy tiền cả nhà ăn tết. Bình thường Nhị Tinh, thậm chí Tam Tinh săn yêu thú cấp còn khó, vì tìm được là chuyện, sau đó không để yêu thú chạy thoát là cả một vấn đề. Nhưng với Trần Lương thì chỉ như trẻ con đánh trận thôi
ngày sau, Trần Lương đang trên đường trở về nhà thì gặp lão giả mua hàng của hắn lúc trước. Lão đi thẳng vào vấn đề:
“Tiểu tử, ngươi rất có tiềm năng. Ta muốn thu ngươi làm đệ tử, sẽ truyền dạy võ kỹ, công pháp đỉnh cấp cho ngươi, giúp ngươi trở thành cường giả, bước vào tiên nhân”
“Vãn bối đa tạ tiền bối ngày trước đã giúp đỡ, có điều vãn bối còn muốn ở lại cạnh phụ mẫu những năm này”
“Luyện võ, càng có nền tảng sớm càng tốt. Ta sẽ cho phụ mẫu người tinh thạch cấp , đủ để họ sống an nhàn cả đời”
“Vãn bối không thể nhận lời, đa tạ tiền bối coi trọng” Trần Lương chắp tay chào rời đi. Người có thể dạy hắn vốn dĩ lác đác không có mấy, lại để trở thành sư phụ hắn, đã gần như không tồn tại.