Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

quyển 3 chương 19: liễu ám

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một trận gió thổi qua, Tần mẹ và ba đứa con cùng rùng mình một cái.

"Không được!" Bùi Hà nhíu chặt này, "Xe và hàng là của nhà chúng ta, mẹ nhất định phải lấy về! Cảnh vệ cũng không thể ăn người, không lẽ họ còn hơn cả cướp à?

Tần Mạt đóng áo lại, chỉ thấy Tần Vân Đình ngơ ngác, bỗng thống khổ nói: "Mẹ, chỉ trách con vô dụng. Con biết Mạt Mạt xông đến là cố ý chặn cảnh vệ lại, lại không giữ mẹ. Con…” Nàng cắn môi dưới, không thể nói ra nửa câu sau.

Nàng luôn luôn kiêu ngạo ngang ngạnh, lại hoàn toàn không ngờ tại một khắc Bùi Hà lao ra mình lại kinh sợ đến ngây ngốc. Nàng càng không dám tưởng tượng, mình rõ ràng lấy mục tiêu trở thành một luật sư tỉnh táo cơ trí, khi đối mặt với hành vi phi pháp của cảnh vệ lại không biết nên đứng ra bảo vệ cho người nhà và tài sản thế nào. Nói đến cùng, vì bản thân bán hàng vỉa hè cũng không phải là đúng luật.

Mà Tần Vân Chí, nó chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, sao có thể quá trông đợi vào nó?

Bùi Hà đã xoay người đi, Tần Mạt giữ chặt bà lại, chỉ lắc đầu.

Tần Mạt có thể hiểu tâm tình Bùi Hà, làm một người mẹ khi nghe thấy con mình kêu cứu thì sẽ mất đi lý trí, chỉ khi lấy lại lý trí, lại phải đối mặt với việc mất tiền bạc, công cụ để duy trì cuộc sống khó khăn cũng mất đi… Bùi Hà chỉ là một người phụ nữ bình thường, sao bà không thể hoang mang lo sợ chứ?

ề phần Tần Vân Đình và Tần Vân Chí, bọn họ còn quá nhỏ tuổi, lại thiếu từng trải, cho nên khi đến thời điểm quan trọng, chỉ có Tần Mạt có thể tiến lên.

"Mẹ, nếu muốn lấy xe về, cũng không thể đi như thế.” Giọng Tần Mạt hòa hoãn trầm tĩnh, phảng phất mang theo sức mạnh an ủi lòng người: “Chị, chị đừng tự trách mình, chị cũng không phải thần tiên, sao có thể lấy lại xe về.

Nếu là sai, em sai nhiều nhất. Nếu như lúc trước em nói rõ với mẹ, mẹ sẽ không lo lắng chạy về, cũng sẽ không có chuyện này. Em muốn gọi điện thoại, đưa em mượn điện thoại di động của chị."

Tần Vân Đình áp chế chua xót trong lòng, yên lặng đưa điện thoại di động cho Tần Mạt.

Tần Mạt bấm số của Khổng Triết, trong những người bạn nàng biết, Khổng Triết là một người nghĩa khí, hơn nữa lại là đàn ông trưởng thành, quan trọng nhất là, thân phận của hắn không sâu đến khó lường như Triệu Chu. Khổng Triết có rất nhiều bạn, Tần Mạt thà nợ ân tình hắn chứ không muốn nợ Triệu Chu ân tình. Tần Mạt cho rằng, mình ngang hàng bàn luận với Triệu Chu, thì không thể chạm đến thân phận địa vị của ông. Một khi đã dính đến vật ngoài thân, kết giao với người đó sẽ không còn thuần khiết nữa.

Quân tử giao kết thanh tịnh như nước, có thể không thích hợp với Khổng Triết, nhưng nhất định phải dùng cho Triệu Chu.

"A! Là tiểu Mạt Mạt à, chắc em chúc tết Khổng Triết ca a? Anh nói rồi, em năm ngoái đã bái rồi, khỏi cần bái nữa, anh đây không có nhiều đạo lý như thế đâu!" Giọng Khổng Triết vẫn sang sảng như thế, hắn cao giọng nói, chứng tỏ tâm tình rất tốt.

"Khổng ca, anh ở Tây thành, cách chợ đêm không xa đúng không?"

"Không sai, Mạt Mạt đi chợ đêm à? Tìm anh cùng đi? Hắc hắc, anh lớn tuổi rồi mà? Sao không tìm Phương đồng học của em?"

"Bởi vì Khổng ca có nhiều bạn bè, tiểu Phương còn chưa trưởng thành mà, sao có thể tìm hắn?" Tần Mạt tóm tắm qua về chuyện xảy ra đêm nay, cho đến khi nghe thấy tiếng tấm tắc sợ hãi than của Khổng Triết.

"Hắc hắc, tuy có hơi kinh người, nhưng kinh người hơn nữa cũng thế. Mạt Mạt chờ đó, anh với lão quản lý cảnh vệ cũng có chút giao tình, anh sẽ gọi hai huynh đệ đến, mọi người tập hợp mời hắn uống rượu, em làm một cái lễ, anh sẽ làm tăng thêm tình cảm, để hắn mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho các em lần này. Bọn họ cũng hại nhiều người rồi, mấy thằng nhóc đó lần này cũng không sao đâu!”

Tần Mạt cảm ơn cúp điện thoại, cũng không giải thích, chỉ nói là: "Mẹ, mẹ với chị cả và Tiểu Chí về trước đi."

"Mạt Mạt, con vừa tìm ai?" Ánh mắt Bùi Hà có chút khẩn trương, nắm lấy hai tay Tần Mạt, giữa lông mày là lo lắng.

"Con có một người bạn, anh ta là người tốt, lại quen đội trưởng của cảnh vệ ở Thành Tây, anh ấy sẽ giúp chúng ta lấy xe và hàng về.” Tần Mạt cười nhẹ an ủi.

"Để Đình Đình và Tiểu Chí đi về trước, con vẫn là trẻ con, mẹ nhất định phải đi theo con!" Giọng Bùi Hà có chút kích động, ánh mắt có chút hốt hoảng

Tần Vân Đình càng kiên quyết nói: "Mạt Mạt, chị nhất định phải đi! Chị là chị em, lúc này sao có thể để em gái đi một mình!"

Nàng còn có một đống lý do muốn nói nữa, Tần Mạt lại dùng một câu cắt ngang lời nàng: “Chị cả, vốn sẽ không có nguy hiểm gì, chị mà đi, nguy hiểm sẽ đến.”

"Mạt Mạt!" Tần Vân Đình nhếch mày, đang muốn phản bác lời nói khó hiểu đó.

Tần Mạt bỗng nâng tay khẽ vuốt lên mặt Tần Vân Đình, nheo mắt lại nói: “Với người con gái có dung mạo đến thần tiên cũng không bằng này, lại rơi vào một đám đàn ông cao lớn thô kệch, còn không khiến người ta phạm tội?” Khóe mắt nàng hơi nhíu, miệng nở nụ cười mang theo vài phần tà khí, lại khiến tim Tần Vân Đình lỗi một nhịp.

Tần Mạt thu tay về, lại nhét vào trong túi áo mình, mỉm cười nói: "Em chỉ vì sự an toàn của chị thôi, chị về đi!"

"Chị hai!" Tần Vân Chí vẫn im lặng không nói bỗng dời bước từ cạnh Tần Vân Đình đến trước mặt nàng, nó nhìn Tần Mạt, xiết chặt quả đấm, như gào thét nói, "Em có thể bảo vệ mọi người!"

Tần Mạt cầm bàn tay nhỏ của nó, oán trách nói: “Em tưởng là nhiệt huyết giống phim truyền hình à? Không phải em muốn làm anh hùng chứ? Bằng thân thể nhỏ bé này có thể bảo vệ ai? Muốn bảo vệ em còn phải thêm vài năm nữa mới nói được. Tên nhóc này, đi chỉ thêm rắc rối cho chị thôi? Lại nói không phải chị đi đối phó với Hồng Môn Yến[], bây giờ dù sao cũng là xã hội có pháp luật, ai có thể ăn tươi chị chứ?”

Tần Vân Đình và Bùi Hà còn muốn nói nữa, Tần Mạt lại không bình tĩnh khua tay nói: "Đã là phụ nữ, mọi người đừng có như bà già thế được không? Khiến con cứ như là đi ra chiến trận ấy! Chỉ là việc nhỏ thôi mà? Mọi người mau về đi!"

Bùi Hà suy nghĩ đến xuất thần, phảng phất nghĩ đến cái gì đó, Tần Vân Đình còn định nói thêm, bên kia đường đã truyền đến giọng Khổng Triết: "Mạt Mạt!"

Tần Mạt đi vài bước đến, giữ chặt tay Khổng Triết nói: "Chúng con đi trước!"

"Không được!" Bùi Hà chợt quát to một tiếng, chạy đến giữ chặt tay Tần Mạt, lắc đầu liên tục nói: "Mạt Mạt, những cái đó mẹ không cần nữa, con mau về đi! Không... Chúng ta cùng nhau, cùng nhau trở về!"

Khổng Triết mặc một cái áo bông to, cằm có râu đen, cả người chín chắn hơn nửa năm trước không ít, nhưng động tác và tinh thần của hắn vẫn buồn cười đến ngây ngốc.

Thấy hắn nhấc tay gãi tóc, lại gãi mặt, gãi bàn tay, dùng vẻ mặt con khỉ đầy nghi hoặc, gần như lầm bầm lầu bầu nói: "Kỳ lạ, không có gì nguy hiểm mà, có ca ca này theo, có thể có nguy hiểm gì? Chẳng lẽ là xã hội đen điện ảnh gần đây quá thịnh hành? Không có đâu? Sao lại khẩn trương như thế?"

Bùi Hà có chút lúng túng nhìn Khổng Triết, thấy dáng vẻ chín chắn của hắn, cũng lịch sự chào hỏi: “Xin chào, đứa con này của tôi đã làm ph cậu…”

Tần Mạt nắm lấy tay Bùi Hà, mềm giọng nói: “Mẹ, coi như con và bạn đi chơi, không có chuyện gì, mọi người mau về đi!”

Khổng Triết lại gãi gãi mu bàn tay, lộ ra hàm răng trắng khỏe, vỗ vai Tần Mạt nói: “Mạt Mạt, xin dì đi cùng chúng ta chứ, về phần người chị xinh đẹp của em, anh đề nghị đưa em trai em về trước.”

Khổng Triết tiếp lời, Tần Mạt lại thêm vài câu miệng lưỡi nữa, cuối cùng cũng khuyên được Tần Vân Đình đưa Tần Vân Chí về nhà.

Bùi Hà dặn họ sau khi về nhà nói với Tần Bái Tường chuyện này, Tần Vân Đình vừa đáp ứng, đồng thời đưa điện thoại di động cho Tần Mạt.

Không sau bao lâu, Khổng Triết liền đưa các nàng đến gặp hai người bạn khác.

Hai người này một là ca sĩ phòng trà quán bar, còn một người đương nhiên là cảnh sát hình sự.

Vị ca sĩ này hát rock and roll, hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, trên trán có tóc mái dài thượt, dùng keo vuốt thành chóp đỉnh, phía sau buộc thành cái đuôi sam, tạo hình này giống như tiền vệ. Tên hắn là Minh Hàn Thư, một cái họ hiếm thấy, một cái tên cổ xưa lại truyền thống, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của hắn.

Cảnh sát hình sự là Xương Bình, tuổi gần ba mươi, để đầu con nhóm, mắt to mày rậm, thân hình cao lớn, trầm mặc ít lời, dáng vẻ kiên cường, khiến người ta khó đoán vì sao hắn lại làm cảnh sát.

"Đi!" Dọc theo đường đi, Xương Bình chỉ n một chữ này.

Vẻ mặt Minh Hàn Thư hưng phấn, phảng phất như sắp có kịch hay để xem. Hắn tò mò nhìn Tần Mạt, thỉnh thoảng lại đổi cách trêu ghẹo nàng.

Ví dụ như: "Em gái, gan còn lớn không, đi theo ca ca đánh trống không?"

Tần Mạt lễ phép từ chối hắn: "Cám ơn, đáng tiếc em không biết đánh trống."

"Không sao, anh sẽ dạy em! Dàn nhạc của chúng ta đang cần một tay trống nữ!" Minh Hàn Thư có vẻ hơi đẹp trai, lông mi rất dài, vô cùng xinh đẹp.

"Thật tiếc, em phải đến trường, không có dư thời gian." Tần Mạt chân thành, hoàn toàn không nhìn ra cái gọi là e lệ ở nàng.

Minh Hàn Thư tiếp tục dây dưa, dày công đến mức có thể khiến phần lớn tiếp viên chào hàng ưu tú cũng cảm thấy xấu hổ. Lúc này Tần Mạt thể hiện ra phong độ vô song, khiêm tốn nhã nhặn lại không để lại dấu vết đẩy lùi các đợt tấn công của hắn, không hề có điểm mất bình tĩnh. Thật ra trong lòng Tần Mạt đã coi tất cả hành động của hắn là trò cười, Khổng Triết trêu chọc ở bên cạnh: “Mạt Mạt, người này bị động kinh, chỉ ăn nói hồ đồ thôi. Em cố gắng phát huy thiện lương, điều trị người điên này thật tốt nhé.”

Bùi Hà đứng nhìn bên cạnh, trong lòng vô cùng lo lắng. Người mẹ là bà đứng đây, Minh Hàn Thư còn trêu Tần Mạt như thế, quả thực là vô cùng đáng đánh. Nhưng bà thấy Tần Mạt ứng đáp tự nhiên, nhất thời không tức giận nữa. Hơn nữa thái độ của Khổng Triết thoải mái, cũng khiến Bùi Hà bớt khẩn tr

"Cũng không có chuyện gì đâu, bằng giao tình của anh với đội trưởng thành Tây, không phải chỉ là một câu nói thôi sao?" Khổng Triết phất phất tay, "Ai, quả nhiên là xem quá nhiều phim xã hội đen rồi, không kinh người thế đâu, mọi người đừng mong chờ gì nhiều nhé!"

Truyện Chữ Hay