Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

quyển 3 chương 17: chúc tết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi đón năm mới thì ăn cái gì ngon nhất, Tần Mạt không phải là thịt cá kia, mà là rượu ngọt thêm bánh dày.

Rượu nếp phía trên đánh trứng gà, trứng gà vàng óng, gạo nếp trắng ngọc, mùi rượu ngọt hòa với hương trứng tươi mới, cũng thật khiến người ta ngon miệng. Uống một ngụm trong suốt từ đầu lưỡi đến dưới bụng, chờ một lát, ấm áp lại mang theo dư vị.

Tần Vân Đình rán bánh hai mặt vàng óng, hương gạo bốn phía. Cắn một miếng bánh dày, uống một ngụm rượu ngọt, Tần Mạt liền cảm thấy, cuộc sống thật thỏa mãn. Tần ba Tần mẹ lại tranh luận một tiểu phẩm, Tần Vân Đình thì mắng Tần Vân Chí nhìn lén bài nàng, Tần Mạt nheo mắt lại, dần dần say trong rượu ngọt.

Rượu ngọt không ghi độ, không làm say, say lòng người là mùi rượu. Mùi rượu ngọt, vẫn để lại dư vị quanh quẩn dưới đáy lòng.

Tiếng chuông nửa đêm sắp vang lên, Mạt Mạt cảm thấy mình bị người ta khẽ đẩy. Nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy trước mắt là một vật nhỏ màu hồng. Tần Mạt lắc đầu, đưa tay với lấy, sau đó nghe thấy Bùi Hà cười ha ha: "Mạt Mạt năm nay giỏi hơn năm ngoái nhiều rồi, biết nhận tiền lì xì, thật là tiến bộ lớn."

Tần Mạt lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thì ra mình uống rượu ngọt rồi ngủ mất.

Nàng giơ bao lì xì trên tay, lập tức cảm ơn Tần ba Tần mẹ: "Cám ơn ba mẹ."

Bùi Hà cười nói: "Cho con tiền đón giao thừa, chúc Mạt Mạt nhà ta có thể cố gắng hơn trong năm mới, học tập thuận lợi, người cũng càng ngày càng xinh đẹ

"Có thể cao lên thì tốt hơn!" Tần Bái Tường gật đầu, "Mạt Mạt năm nay dễ nhìn hơn rất nhiều, nhưng mà không có vóc dáng gì, nhận tiền lì xì này, sang năm phải cao thêm mười centimet!"

Tần Vân Đình và Tần Vân Chí cũng cầm tiền lì xì, bọn họ cùng lại gần, hai miệng mà như mười cái mồm, líu ríu thảo luận chiều cao của Tần Mạt. Tần Mạt một mét năm sáu, quả thật là người lùn, may mà nàng tuổi không lớn, còn có thể cao nữa, thế là Tần Vân Chí đề xuất đủ loại cách làm tăng chiều cao.

"Uống thuốc? Không an toàn, hơn nữa còn có hạn dùng. Chị hai, chị phải học bơi, có thể dài tay dài chân!"

"Chơi bóng rỗ cũng rất tốt, nhưng em rất nghi ngờ Chị hai dáng người bé thế này..."

"Nghe nói có loại giường kéo chân, chỉ không biết có làm chân bị thương không."

"Chị hai, nếu không chị lao vào yêu đương đi, nghe nói cách này có thể kích thích con người từ bên trong á.”

Trán Tần Vân Chí cùng chịu hai cái gõ mạnh, một là Tần Vân Đình, một là Tần Bái Tường, hai người phụ nữ cùng sửng sốt, lại nhìn nhau cười ha ha.

Cuối cùng Tần Vân Chí chịu cơn giáo dục đại hồng thủy, mà Bùi Hà nói: “Hôm nay là năm mới, tạm thời nói đến đây, sau hai ngày nữa mới dạy dỗ đứa trẻ có suy nghĩ xiêu vẹo như con.”

Ông trời thương xót, Tần Vân Chí chỉ nói đùa mà, nó là một đứa bé mười hai tuổi, sao mà hiểu cái gì yêu với không yêu? Nói như vậy, chỉ là bị ảnh hưởng bởi tivi. Đương nhiên, nguyên nhân này Tần Vân Chí tuyệt đối sẽ không nói ra, bởi vì nó có thể đoán được, nếu nó giải thích mình vừa rồi lỡ lời là vì thế, Bùi Hà sẽ dùng đáp lại nói thế nào.

Có khả năng nhất chính là: "Được lắm! Thì ra là tivi hại con. Về sau không cho phép xem tivi, đi học về thì vào phòng học bài cho mẹ."

Tivi hai mươi inch truyền ra tiếng chúc mừng năm mới, màn hình là pháo hoa rực rỡ, hết đợt này đến đợt khác, sau đó ca múa mừng cảnh thái bình, thơ văn hoa mỹ hưng thịnh.

Bùi Hà bỗng ngơ ngẩn thở dài một hơi: "Trong thành phố không cho đốt pháo, hơn một lần thấy pháo nổ lại nhớ lại lúc ở quê bốn năm trước."

So với tết âm lịch ở nông thôn, tết âm lịch ở thành phố nhỏ này thật ra có thể coi là vắng lạnh, nhà cao tầng xi măng cốt thép chất cao không gian sống của mọi người, đồng thời cũng khiến khoảng cách giữa mọi người xa dần.

Tần Bái Tường cũng im lặng, tầm mắt Tần Mạt lẳng lặng rơi trên màn hình TV, trong đầu nghĩ, người nhà Tần gia không về quê, hơn phân nửa vẫn bởi vì thân thế của nàng có vấn đề. Nàng cân nhắc, khi nào vấn đề này sẽ bùng nổ, mà cho đến lúc đó, nàng sẽ phải ứng phó thế nào.

Tần Vân Đình bỗng nắm lấy thanh kẹo trên bàn, sau đó nhét vào từng tay mỗi người, vui vẻ hớn hở nói: “Qua mười hai giờ rồi, năm nay là năm , ăn kẹo ăn kẹo, ngọt ngọt ngào ngào. Cả nhà chúng ta năm nay, đại cát đại lợi, sức khỏe dồi dào. Kết quả học tập nhảy vọt, tiền thì thu hoạch lớn.”

Bùi Hà ăn một viên kẹo, liên tục gật đầu, gương mặt lại lộ ra nụ cười.

Ngày hôm sau là mùng một, Tần ba đưa Tần Vân Chí đến tiểu khu chúc tết người quen, Tần Vân Chí mặc một áo bông lớn, nghe nói trong túi phải đầy kẹo mới về nhà. Bùi Hà và Tần Vân Đình ở nhà dọn dẹp, pha trà nóng, chờ những người quen đến chúc tết.

Đây là trải nghiệm đầu tiên của Tần Mạt tại tết âm lịch ở hiện đại, ý nghĩa không giống bình thường, nàng đi theo Bùi Hà và Tần Vân Đình mà bận rộn, cho đến khi khách chúc tết đến cửa, liền đoan chính ngồi một bên nghe họ nói chuyện phiếm. Người đi chúc tết hơn một nửa là nam giới và trẻ con, Bùi Hà cho mỗi đứa một cái kẹo, sau đó phát lì xì. Mọi người chúc nhau may mắn, thỉnh thoảng lại nói chuyện con cái trong nhà, nói chuyện thời gian dài ngắn, nhưng đều hoà hợp êm thấm.

Không khí vô lự này, vì không có xích mích với nhau, nên vui vẻ chúc tết, Tần Mạt ngồi một bên, cảm thấy không khí tết âm lịch quả nhiên khác với ngày thường. Vẫn là vui mừng trong xuân lạnh, gió rét không hề ảnh hưởng đến mong muốn cuộc sống tươi đẹp của mọi người. Ngược lại càng lạnh thì càng chúc tết, mang theo hương vị truyền thống, khiến người ta tạm quên đi phiền não.

Khi Tần Vân Chí về nhà giữa trưa quả nhiên mang theo hai cái túi ngập kẹo. Áo nó phồng lên, kẹo nhiều màu ló ra ở túi áo, không khí vui mừng hiện ra trên hai gò má đỏ hồng của nó, phảng phất như nhỏ đi vài tuổi.

Tần Vân Đình liền cười nó: "Người ta qua thì lớn hơn một tuổi, càng chín chắn hơn. Tiểu Chí nhà ta qua năm mới, ngược lại từ mười hai tuổi biến thành bảy tám tuổi."

Tần ba có chút kiêng kỵ lời nói thu nhỏ này, ông trừng mắt nhìn Tần Vân Đình, ý trách cứ không nói cũng hiểu.

Ngày mùng hai có rất nhiều nhà về quê chúc tết, cả tiểu khu Nguyệt Quang lại càng yên tĩnh. Tần Vân Đình đi tụ họp với các bạn học, Tần Vân Chí cũng đi chơi với bạn, náo loạn xung quanh. Tần ba Tần mẹ đi thăm mấy bạn cũ, mặc quần áo mới ra ngoài.

Tần Mạt ở nhà một mình, lại ngồi đến trước vi tính. Mạng mới mẻ khiến nàng thăm dò mãi mà không chán, cuộc thi trong Thiên Long bát bộ nàng càng không từ bỏ được. Cho đến một lần, nàng click vào hạng mục xong, hệ thống nói: “Trạng Nguyên đến muộn, kim tiền của ngươi không đủ.” Tần Mạt mới trừng mắt, phát hiện thì ra mỗi lần thi phí báo danh lại tăng thêm, mà nàng làm nhiệm vụ xong xài chỉ còn vài đồng.

Mỗi lần lên mạng Tần Mạt lại đi làm nhiệm vụ trong hệ thống, nhưng rất hiển nhiên, phần thưởng đã không còn đủ để trả phí báo danh này.

"Trạng Nguyên đến muộn" level tiểu Vũ đứng ngây ngốc trước ban giám khảo, cũng không biết sau bao lâu, người chen chúc đi thi dần tản đi, ban giám khảo cũng biến mất, bỗng có người truyền mật ngữ đến “Trạng Nguyên đến muộn”.

Trạng Nguyên đến trễ: muốn ta đưa ngươi đi thăng cấp không?

Tần Mạt sửng sốt lần nữa, không phải ngạc nhiên vì có người chủ động đáp lời Trạng Nguyên đến muộn, mà là ngạc nhiên v cái tên Trạng Nguyên đến trễ này.

Không biết người chơi bên kia là người thế nào mà lại chọn tên trùng với Tần Mạt. Một là trễ, một là muộn, Tần Mạt xem ra, thật là có tài đăng đối với mình.

Có lẽ cái tên “Trạng Nguyên đến trễ” này cũng vì tên Tần Mạt mà chủ động tìm nàng.

Tần Mạt vẫn chưa biết làm thế nào để xem được cấp bậc của nhân vật khác, chỉ biết “Trạng Nguyên đến trễ” cũng thuộc Võ Đang. Nhưng đối phương ăn mặc hoa lệ, vũ khí lấp lánh sáng lên, hiển nhiên là nhân vật cao thủ cao hơn nhiều so với Tần Mạt.

Nàng đánh chữ từ từ, khung mật ngữ lại nổi chữ: "Cám ơn."

"Trạng Nguyên đến trễ" gõ nhanh chóng: "Ta còn cho rằng ngươi không quyết định để ý đến ta."

Trạng Nguyên đến muộn: "Ngươi là người tốt."

"Trạng Nguyên đến trễ" đáp lại một khuôn mặt cười ngất.

Hắn gửi lời mời gia nhập nhóm, Tần Mạt click đồng ý, thế là bước vào hành trình của vô sô cao thủ game online khác. Nhưng Tần Mạt vốn không có khái niệm này, thao tác của nàng rối tinh rối mù, rất nhiều chỗ không hiểu. Nàng nói chuyện phiếm thì tốc độ gõ vô cùng chậm, từ ngữ đặc biệt ngắn gọn, đương nhiên, rất nhiều câu hỏi.

Tính tình "Trạng Nguyên đến trễ" tỳ khí không như tưởng tượng của nàng, không nóng nảy, quái vật rớt ra cái gì thì vẫn nhặt lên cái ấy, mang đến cho “Trạng Nguyên đến muộn”, giúp giải đáp thắc mắc, vô cùng thân thiết, mặt cười không ngừng.

"Trạng Nguyên đến trễ" quả nhiên là người tốt.

Chỉ chờ đến khi Tần Mạt muốn log out, hắn bỗng đánh ra một câu thế này: "Em gái ngây thơ cụ, sao em phải làm yêu nhân?"

Không chờ Tần Mạt phản ứng, hắn log out trước.

Tần Mạt cảm thấy người này thật thần kỳ, tuy nàng không hiểu cái gì là ngây thơ cụ, cái gì là yêu nhân, nhưng mấy chữ "em gái" kia nàng vẫn hiểu rõ. "Trạng Nguyên đến trễ" làm sao khẳng định nhân vật nam "Trạng Nguyên đến muộn " này là cô gái? Tần Mạt tuy là con gái, nhưng linh hồn trong Tần Mạt là Tần Mạch quần lụa ở Bắc Tống mà!

Chẳng lẽ " Trạng Nguyên đến trễ" này còn có một đôi mắt nhìn thấu, nhìn thấu đời thực sau mạng?

Nhưng Tần Mạt thật sự là gì?

Tần Mạt cảm thấy, cuộc sống là chân thật nhất.

Truyện Chữ Hay