Tần Mạt gần đây chỉ thích lên mạng.
Cũng như rất nhiều người lần đầu tiên tiếp xúc với internet, nàng vô cùng tò mò với thế giới trong đó.
Trước giờ nàng không biết, thì ra trên internet lại có nhiều món thú vị đến thế, còn có cả nhiều người biểu đạt suy nghĩ trực quan khác hẳn với hiện thực.
Như rất lâu trước đây, trên mạng từng lưu hành một câu: “Bạn mãi mãi sẽ không biết người đối diện với máy tính là người hay là heo.” Tần Mạt cũng hoàn toàn có thể nói: “Bạn mãi mãi sẽ không tưởng tượng nổi, người nói chuyện với bạn là một linh hồn đến từ Bắc Tống ngàn năm trước.” Nàng học ngũ bút tự hình[], vừa bắt đầu đã không thể thích ứng với cảm giác gõ chữ, nhưng sau khi tập vài ngày, cũng dần dần gõ ra vài nhịp điệu.
Ngũ bút tự hình thật ra chính là chuyện thế này, người có ngộ tính cao mau thích ứng thì nửa ngày là học xong, mà người mù mịt thì có lẽ cần phải đến mấy tháng mới được.
Tần Mạt thuộc về phần trung, học vài ngày, hiện giờ tốc độ tuy chậm, một phút không đến mười chữ, nhưng tốt xấu vẫn biết gõ chữ.
Tần Vân Đình dạy nàng lập một nick QQ (phần mềm chat), nàng lấy cho mình một cái tên thật kêu “Chàng Bắc Tống bán sách”, để giới tính là nam.
Lúc ấy Tần Vân Đình vô cùng khó hiểu, Tần Mạt giải thích thế này: "Trên internet mà thôi, không thể cho em cảm giác một lần thay đổi giới tính à?" "Không phải..." Tần Vân Đình nén cười, "Chị cũng có một cái QQ là nam, ở trên mạng đổi giới tính thì có gì phải ngạc nhiên? Ý chị không phải thế này.
Là tên của em kìa, chị còn tưởng em phải đặt tên thật hoa mỹ, không ngờ em lại chọn nick chuẩn quy tắc thế này.” Không bao lâu sau, Tần Mạt rốt cuộc cũng bắt đầu tung hoành độc lập trên mạng.
Cả ngày Tần Vân Đình ra ngoài tụ tập với bạn học cũ, Tần Vân Chí cũng chạy nhảy nơi nơi, Tần ba Tần mẹ thì ngừng đi chợ đêm, vì sắp qua một năm, bọn họ cũng muốn nghỉ ngơi sau một năm bôn ba lận đận.
Tần Vân Đình cầm một tờ chi phiếu năm ngàn đưa cho gia đình, cũng làm dịu đi tình hình căng thẳng kinh tế của Tần gia, Tần ba Tần mẹ lại chua xót, có vui mừng, cũng có tự hào.
Tần Vân Đình thật ra không có thói quen tiết kiệm của họ, từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, bình thường ở nhà cũng không thiếu đồ dùng, cho đến khi nàng được học bổng, nàng càng tiêu xài hoang phí.
Bình thường ra ngoài nàng sẽ mua một đống đồ về nhà, nếu không phải sợ nàng sẽ tiêu tiền lãng phí, Tần ba Tần mẹ cũng sẽ không nhận lấy năm ngàn kia của nàng.
Sau khi trên người bớt đi tiền, Tần Vân Đình quả nhiên mua ít đồ hơn, nhưng dù sáng hay tối nàng cũng không ở nhà, thế là Tần Mạt chỉ có lên mạng.
Trong máy tính của Tần Vân Đình có một game online tên là "Thiên Long bát bộ”, Tần Mạt nhất thời tò mò, ấn vào, mày mò đặt một cái tên là “Trạng Nguyên đến muộn” nhân vật nam phái Võ Đang.
Ở trong trò chơi, Tần Mạt đương nhiên thành con gà ngon lành, dù đến trước mặt quái vật hay là người chơi, Tần Mạt cũng trở thành một mâm đồ ăn.
Nhưng nàng không để ý đến chuyện này, nàng chỉ chăm chăm làm nhiệm vụ, cuối cùng sau khi lên đến level , nàng bắt đầu làm nhiệm vụ thi lên cấp.
Trong mắt Tần Mạt, khoa cử trong Thiên Long bát bộ, thú vị như thế, sao nàng lại không mài đao soàn soạt chứ? Trong lòng Tần đại công tử sao có thể chịu khuất phục, ví dụ như: “Nghĩ lại năm đó mình không tham gia khoa cử mà thôi, nếu mình chịu tham gia, Trạng Nguyên khẳng định có phần mình!" Đáng tiếc trò chơi khoa cử mãi mãi sẽ không giống như khoa cử Bắc Tống, trong mắt Tần Mạt càng là ngựa thần lướt gió tung mây, phần lớn nàng không chạm được đến.
Trò chơi khắc sâu hiện thực đả kích nàng triệt để, vòng một có hai mươi giám khảo.
Trong đó về lịch sử, văn học, thơ ca, một loạt đề cổ đại phức tạp, Tần Mạt chỉ cảm thấy quá đơn giản, mà đối mặt với địa lý, kiến thức tác phẩm của Kim Dung, cùng với kiến thức thao tác trò chơi, nàng thường đáp mười sai chín, nhanh chóng gục ngã.
Tần nhị cô nương đáng thương càng bị đả kích càng không chịu từ bỏ, nàng dần học tập bằng tư liệu mò tìm trên net.
Thì ra chỉ cần vào Baidu, đại thần sẽ nói cho nàng rất nhiều chuyện.
Dựa trên cơ sở này, thứ đầu tiên nàng phải tìm là “Tiểu thuyết Kim Dung” Khi còn ở trường nàng nghe không ít bạn học nói đến Kim Dung, trong tivi có nhiều bộ phim kiếp hiệp cũng dán nhãn Kim Dung.
Kim Dung này đến cuối cùng là người thế nào? Đến cuộc thi một trò chơi cũng nói đến kiến thức về tác phẩm của ông? Tần Mạt vô cùng tò mò, bộ đầu tiên đọc chính là Tào Trí Thư đã từng nói đến “Thần điêu hiệp lữ”.
Vừa xem qua, Tần Mạt đã cắm đầu vào.
Mồng sáu dương lịch, hai mươi tám tháng chạp là sinh nhật mười sáu tuổi của Tần Mạt, Tần Mạt hoàn toàn không có cảm giác, căn bản không để ý đến ngày này, chỉ ngồi trước máy tính chăm chú đọc《 thần điêu hiệp lữ 》.
Cả Tần gia tràn ngập không khí chúc mừng năm mới, Bùi Hà mua rất nhiều đồ ăn, Tần Vân Chí thì ngồi trước màn hình tivi xem hài kịch chúc tết.
Tần Vân Đình mua rất nhiều câu đối đỏ về, bày khắp phòng khách phòng ngủ, thậm chí nàng còn dùng một tờ giấy đỏ to, cắt ra vuông vắn, làm giấy gói đồ.
Đến ngày hai tám tháng chạp, nàng cũng không ra ngoài, mà đưa Tần Vân Chí đi cắt giấy nói chuyện phiếm, không hành hạ một đôi tay của anh bạn nhỏ Tiểu Chí không được.
"Mạt Mạt, gần đây em không học à?" Giọng Tần Vân Đình từ trong phòng khách truyền đến phòng ngủ.
"Không phải em học máy tính à?" Mắt Tần Mạt vẫn nhìn thẳng màn hình, "Mỗi ngày em đều làm bài tập và đọc sách giáo khoa, học và chơi kết hợp!Không phải nàng học và chơi kết hợp, mà là cố sống cố chết, bất chấp tất cả, đến bây giờ, vẫn vùi mình vào trong tiểu thuyết.
Mùi vị điên cuồng như thế, đã bao lâu rồi Tần Mạt không được nếm? Người nhà nuông chiều nàng, cũng quan tâm nàng.
Bởi vì kết quả cuối kỳ của nàng lại đứng đầu lớp, đứng thứ bốn mươi sáu toàn trường, cho nên khi nàng nghỉ đông có thể an tâm chơi đùa… nhiều người quan niệm như thế, ngày nghỉ thì có thể xả hơi.
Tuy quan niệm này không phù hợp với quy tắc của Tần Mạt, nhưng nàng không thể nào thoát khỏi mê hoặc.
Ép mình lâu dài học những thứ không thể tiếp thu, nỗi khổ này, không giống với người xuyên qua như nàng, đại khái mãi mãi không thể hiểu.
Khô khan, nhàm chán, khó hiểu, cùng với ước muốn thả lỏng suy nghĩ thường xuyên quấn quanh nàng, nhưng cuối cùng Tần Mạt vẫn kiên trì, tìm ra nguyên nhân, cũng vì sống thêm lần nữa, lên lên xuống xuống nhiều, cho nên càng trân quý.
Tần Vân Đình chẳng biết đã buông giấy đi vào phòng lúc nào, đang đứng phía sau Tần Mạt.
"Chị, chị chơi Thiên Long bát bộ thế nào?" Mắt Tần Mạt vẫn nhìn chằm chằm truyện thần điêu trên máy, thuận miệng hỏi.
"Có chơi gì đâu, chị chỉ vô tình tải xuống thôi.
Em nghĩ mà xem, cả cái máy tính mà không có game online, đơn điệu quá, chị sẽ mất mặt, đúng không?” Tần Mạt: "..." "Chị, chị đọc thần điêu hiệp l "Đọc từ tám trăm năm trước rồi, a, sao em lại xem cái sách cổ lỗ này?" "Tí nữa là em không được xem." Tần Mạt cười khổ, "Thật hoang đường, trên đời này làm gì có võ lâm cao thủ như thế, lại làm gì có người si tình như thế, Nam Tống Nam Tống, dưới ngòi bút Kim Dung, người như thế sao lại xuất hiện ở Nam Tống?" "Đây chẳng phải chỉ là tiểu thuyết thôi à? Đương nhiên là hư cấu, sao lại có thể có võ lâm cao thủ cơ chứ?" Tần Vân Đình nắm tay Tần Mạt, kéo nàng lại, "Được rồi, sao chị lại có đứa em gái ngốc thế này chứ? Trong tiểu thuyết bây giờ, thăng thiên độn thổ đầy đường, huống chi là mấy cái đi đi lại lại thế này? Hắc, nói hoang đường mà em còn mê mẩn như thế, thật là…” Nàng kéo Tần Mạt vào phòng khách, vui mừng nói: “Mạt Mạt, em đừng nói với chị quên mất hôm nay là ngày gì nhé?” "Không phải hai mươi tám tháng chạp à? Còn chưa hết năm? Có gì đặc biệt à?" Tần Mạt dụi mắt hỏi, dáng vẻ thản nhiên, trong mắt Tần Vân Đình lại ngốc nga ngốc nghếch, lại cũng đáng yêu cực kỳ.
"Ha ha! Mạt Mạt, em giả ngu với chị à? Được rồi, em cứ ra sức giả vờ, xem em có thể đạt đến cảnh giới nào!" "Chị hai, điện thoại của chị." Tần Vân Chí bỗng đứng lên cầm điện thoại ngoắc Tần Mạt, biểu tình cổ quái.
Tần Mạt nghi ngờ nhận điện thoại, vừa mới nói "Ai đấy", bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng cười nhẹ quen thuộc.
"Phương Triệt? Tôi còn chưa nói với anh số điện thoại nhà tôi." "Anh thần thông quảng đại, thần cơ diệu toán, thần ý hợp nhất, bấm đốt tính toán, vạn sự thiên hạ đều không thể che giấu được!" Phương Triệt hạ giọng, miệng đầy làn điệu giả thần giả quỷ.
Tần Mạt không nhịn được cười khẽ thành tiếng, hơi nhỏ giọng: "Phương Triệt, anh đừng có ăn cắp lời tôi chứ!” Giả thần giả quỷ cũng chính là nghề Tần Mạt, tuy nàng một chữ xem bói cũng không biết, nhưng chỉ cần nửa bộ “Mai hoa dịch số”[], nàng liền có thể nói hươu nói vượn biến đen thành trắng, trắng biến thành hư ảo.
Đây là bản lĩnh Tần Mạt học được khi đi theo bậc thầy dịch học Thiệu Ung thời Bắc Tống, tuy tuổi hai người chênh lệch khá nhiều, nhưng Thiệu Ung vừa là thầy vừa là bạn hắn.
Đáng tiếc Tần Mạt lại không có bản sự thần cơ diệu toán, cho nên nàng cũng không biết rõ tên Phương Triệt này thật sự bị một câu kia của nàng làm đáy lòng nhộn nhạo lên.
"Mạt Mạt." Giọng Phương Triệt bỗng dịu đi, "Ra ngoài một lát, được không? Anh đứng ở cửa tiểu khu nhà em." "Bây giờ? Đến giờ cơm trưa rồi, sao anh không ở nhà?" Tần Mạt nghi ngờ hỏi lại.
"Khụ!" Phương Triệt nghẹn giọng, "Sao em nhiều lời thế? Ra hay không? Chọn đơn giản thôi, nhanh lên!" Hắn vừa nói xong liền cúp máy, chỉ để lại cho Tần Mạt vài tiếng tút ngắn.
“Đúng là tên nhóc nóng tính thiếu giáo dục!” Tần Mạt nhăn mày lại, chào mọi người trong nhà một tiếng, rồi mới mở cửa ra ngoài.
Cả Thiệu Thành đều đắm chìm trong không khí ngày tết, tiểu khu Nguyệt Quang treo đầy đèn lồng đỏ.
Giữa trưa chưa thắp đèn, nhưng một mảnh đỏ rực bên hàng cây xanh này, tiếp tục mang đến không khí vui sướng tươi cười.
Tần Mạt lại nghĩ đến đủ loại hoạt động năm mới trong trò Thiên Long bát bộ, trong lòng chỉ cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, cuộc sống này, tư vị thật là tốt! Trong cái tâm tình hân hoan vui vẻ kỳ lạ đó, nàng chắp tay sau lưng đi đến chỗ Phương Triệt đang dựa người vào cây đa trước tiểu khu.