Rốt cục, trong kinh sợ vô hạn, Tần Mạt đã được Bùi Hà dẫn tới chợ đêm.
Sau khi nhảy xuống xe, nguyện vọng mãnh liệt nhất của nàng chính là nhanh chóng kiếm ít tiền, sau đó mua cho Bùi Hà một chiếc xe chạy bằng điện mới nhất.
"Chị Tần, đây là con gái chị á?" Chợ đêm còn chưa bắt đầu, rất nhiều người bán hàng còn đang chở đồ đến.
Bùi Hà thuê một quầy hàng cạnh đài cao, bên cạnh bà còn có một phụ nữ trung niên đang dọn hàng, bà ta bán loại trang sức giá rẻ, vòng tay nhẫn… Tần Mạt vung tay đi, vận động một chút sau khi ngồi xe ba bánh lắc lư kia, rồi bắt đầy giúp Bùi Hà xếp quần áo.
"Đây là con gái thứ hai của tôi, gọi là Mạt Mạt." Bùi Hà nhìn Tần Mạt, mặt mang nụ cười, "Mạt Mạt lại đây, đây là bác Vương." Tần Mạt quay đầu lễ phép nói: "Bác Vương, chào bác." Bác Vương lên tiếng trả lời, không ngừng khen ngợi Tần Mạt là đứa trẻ ngoan.
Bùi Hà càng cao hứng, một đường buồn bực ngồi trên chiếc xe cũ nát chỉ bằng vài ba câu này đã tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại êm ấm vui vẻ.
Biểu hiện của Tần Mạt càng thêm ngoan ngoãn, nàng cũng hiểu ra, Bùi Hà cảm thấy bán hàng ở vỉa hè là mất mặt, nhưng chỉ cần có người khen con của bà, bà sẽ quên hết tất cả buồn bực, sau đó cả người đấy sức sống.
Hai người làm mẹ này vừa làm vừa trò chuyện, các bà nói về giá hàng, về phiên chợ, về củi gạo dầu muối, nhưng nói nhiều nhất vẫn là con của từng người.
Bùi Hà tự hào nhất cũng là con của bà đứa nào cũng giỏi giang, Tần Văn Đình hiện giờ đã là sinh viên của ngành luật đại học Thủy Lợi, thành tích học tập của Tần Mạt có tiến bộ lại hiếu thuận, Tần Vân Chí nghe lời ngoan ngoãn cũng không cần lo âu nhiều… Bùi Hà nói nói một hồi bắt đầu cảm thấy mình thật ra khá hạnh phúc, tuy bây giờ còn khổ, nhưng chỉ cần có thể khiến các con học tập tốt, một ngày không xa Tần gia sẽ đổi thay.
Tần Mạt yên lặng bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng nghe thấy các bà nhắc đến mình thì khẽ mỉm cười, xem như đáp lại, sau đó tiếp tục dọn đồ.Đây là lần đầu tiên nàng đến chợ đêm hiện đại, còn là một người bán chứ không phải người mua, nàng cảm thấy thứ gì cũng mới mẻ.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy nhóm tiểu thương la to, mẹ nói chuyện bên cạnh, lại nhìn chiếc đèn dây tóc trên quầy hàng, hòa với người đi đường dần nhiều lên, nàng giật mình thức tỉnh, thì ra đây mới là cuộc sống.
Bùi Hà bán phần lớn là áo len đan vào áo bông ngắn, kiểu mốt có hơi cũ, nhưng chất lượng khá tốt.
Theo thẩm mỹ của Tần Mạt mà nói, nàng không nhìn thấy điểm nào tốt trong chỗ quần áo này, nhưng trước đây nàng chưa từng tiếp xúc với chợ đêm hiện đại, cũng không dám phát biểu ý kiến phản đối.
Sắc trời tối lại rất nhanh, hai dãy hàng sát đường gần như đều đã dọn xong, chợ đêm dần ồn ào lên, người đến người đi, tiếng động tiếng nói nổi lên bốn phía.
Bùi Hà cũng không trò chuyện với bác Vương bên cạnh nữa, đôi mắt bà di chuyển ở người đi đường, chỉ mong chờ hôm nay có thể buôn may bán đắt.
Người dạo chợ đêm quả thật rất nhiều, có nam nữ trẻ tuổi mặc quần áo mốt hoặc quái dị, cũng có những người trung niên mộc mạc đơn sơ, nhưng chịu đem ánh mắt dời lên quầy hàng của các nàng lại vô cùng ít ỏi, mà có ý muốn mua lại chẳng có đến một.
Bác Vương bên cạnh đã bán được vài món đồ, quầy áo bên cạnh cũng bán được một bộ quần áo, Bùi Hà lại bắt đầu nôn nóng, nhưng lại không có cách nào.
Tần Mạt quan sát cẩn thận, phát hiện miệng lưỡi báương rất biết chạm vào lòng người, bà chủ động mời chào khách hàng, căn cứ vào khác biệt tuổi tác của họ để đưa ra đề nghị khác nhau, sau đó khiến cho người mua thật vui vẻ lấy túi tiền bên hông ra.
Mà chủ quầy hàng bên phải là một cô gái trẻ tuổi, nàng bán quần áo kiểu mới, rất có sức hấp dẫn với những cô gái đến tìm quần áo giá rẻ ở chợ đêm.
Hàng Bùi Hà bán hoàn toàn khác với họ, đầu tiên là kiểu dáng đã cũ, điều quan trọng nhất là bà lại ngại nói to, cũng không có bản lĩnh miệng lưỡi dẻo ngọt của tiểu thương được.
Tần Mạt cười khổ trong lòng, tuy nàng không thấy bầy quầy là bẽ mặt, nhưng nếu muốn nàng học cách thét to mời chào người mua của hàng rong, nàng cũng không làm được.
Đây không phải là vấn đề mất mặt hay không, mà là nàng đã tu dưỡng nhiều năm lễ nghi nên nàng không thế mở miệng mà thét to.
Cảm giác này, chính là lời nói đến bờ môi, kết quả lại bị ép về.
Hoàn toàn không thể nói ra.
"Đúng rồi, mẹ, quần áo của chúng ta bán bao nhiêu một bộ?" Tần Mạt thấp giọng hỏi, trong lòng đang suy nghĩ ra cách để cải thiện tình hình trước mắt.
Bùi Hà bất đắc dĩ nói: "Áo len đan giống nhau đều hai mươi lăm, áo bông giống nhau đều năm mươi, không mặc cả." Bình thường bà cùng Tần Bái Tường đi bán, thét giá là Tần Bái Tường, hôm nay đổi thành Tần Mạt hợp tác cùng bà, bà không hi vọng gì đứa con gái này có thể nghĩ ra cách bán hàng tốt hơn.
"Mẹ, hay là chúng ta viết tấm biển hàng một giá bên cạnh?" Tần Mạt đưa mắt nhìn xung quanh, cũng thấy rấ nhiều biển “Hàng một giá”.
"Mẹ để ba con biết, kết quả ông ấy nói phải tìm một cái bảng, hôm qua đã tìm được rồi, nhưng từ hôm qua đến hôm nay vẫn chưa viết xong.” Giọng Bùi Hà mang theo vài phần oán trách và lo âu.
“Mẹ, một cái bảng thì dễ tìm thôi, cũng không phải là biển hiệu, sao ba lại tìm lâu như thế?” Tần Mạt lấy tay xoa trán, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ mà buồn cười.
Tần ba Tần mẹ chưa từng đi buôn bán, đây là lần đầu nên ít kinh nghiệm còn có thể hiểu, nhưng tính cách mong muốn hoàn mỹ của Tần ba lại phát tác vào lúc này thật khiến người ta không còn lời nào để nói.
"Ba con là người..." Bùi Hà không nhịn được muốn quở trách, bỗng có một cậu trai trẻ ăn mặc quái dị lại gần.
Người này dừng ở quán nhỏ bên cạnh, trái phải đánh giá một trận, sau đó nghiêng cổ hỏi: “Quần áo này không có nhãn hiệu à?” "Không…" Bùi Hà có chút lúng túng cười cười, "Không có nhãn hiệu." Đương nhiên, hàng vỉa hè không có nhãn hiệu là lẽ thường, có nhãn hiệu mới không bình thường.
Người này tuy hỏi đột ngột, nhưng hắn là khách hàng, Bùi Hà bị hắn hỏi, vẫn cảm thấy thẹn thùng.
"Hừ!" Thanh niên liếc ngang, đầy mặt khinh thường, "Không nhãn hiệu thì bà đừng treo lên? Không nhìn bên kia bán Nike, bên kia bán Adidas à? Quên đi! Với loại hai lúa này chẳng có gì để nói!" Nói xong hắn lại hừ hừ, sau đó ngẩng lên đi thẳng.
Tần Mạt nghi ngờ hỏi: "Mẹ, Nike, Adidas là gì?" "Nhiều người ở đây báàng có nhãn hiệu, đừng nói là Nike, Adidas, ngay cả LV và Armani cũng có!” Bùi Hà cười khổ lắc đầu, "Mạt Mạt, nhãn hiệu đó chúng ta không bán, dù có bán đắt hàng cũng không bán.
Mẹ và ba con làm ở xưởng may mười mấy năm, thứ chướng mắt nhất chính là hàng giả.
Nếu là chất lượng kém, dù đeo biển gì cũng là hàng kém , nếu là đồ tốt, sao chúng ta không làm nhãn hiệu cho riêng mình?" Tần Mạt khẽ nghiêng đầu, chăm chú nhìn Bùi Hà cười nhạt.
Tần mẹ tuy muốn giữ thể diện, nhưng bà có nguyên tắc, người phụ nữ khả ái dễ gần này, chính là người mẹ trong cuộc đời này của Tần Mạt.
"Mẹ, con thấy trong xe chúng ta có mấy thùng giấy, con lấy một thùng ra làm bảng viết lên là được rồi.” Tần Mạt nói xong, đã xoay người đi đến cái xe ba bánh.
Nàng tìm được một thùng giấy bị ép vuông vắn, dùng lực xé ra một đoạn, không to không nhỏ, khá thích hợp.
"Không có bút..." "Để mẹ đi mua!" Bùi Hà đang nói, Tần Mạt đã chạy ra mấy cửa hàng trong chợ đêm.
Nàng rất nhanh đã tìm được hàng văn phòng phẩm, sau đó mua một chiếc bút dạ đen.
Vòng qua vài gian hàng, Tần Mạt đi đến phía sau Bùi Hà, chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Áo lan đen này bao nhiêu tiền?” Tần Mạt đứng phía dưới ánh sáng mờ, người hỏi không để ý đến Tần Mạt, Tần Mạt liếc mắt một cái đã thấy nàng.
Đó là Vương Tử Dục, nàng cúi đầu đứng trước quầy hàng của Bùi Hà, một thân mặc quần áo giản dị nhưng lại mê hoặc người, áo trắng quần đen, khó nói hết cảm giác mộc mạc khoan khoái.
Tần Mạt dừng bước lại, chỉ nghe Bùi Hà nhiệt tình nói: “Áo lan đen giống nhau chỉ cần hai lăm đồng, rất thoải mái, bé gái thật biết chọn.” Vương Tử Dục nâng tay chọn chọn lựa lựa, tỉ mỉ chọn rất lâu, mới chọn ra hai cái áo màu đen và xám cổ cao.
"Cháu mua hai chiếc, cô tính cháu hai mươi đồng một chiếc được không?" Nàng lạnh giọng, lời nói tuy là hỏi, nhưng ngữ khí thập phần kiên quyết.
Bùi Hà khó xử nói: "Cháu gái, cô chỉ buôn bán nhỏ, hai mươi lăm một chiếc đã rất rẻ rồi, nếu hai mươi, cô sẽ lỗ vốn!" Vương Tử Dục khẽ ngẩng đầu, cười lạnh: "Hai mươi mà lỗ vốn? Những thứ này toàn sản phẩm kém tưởng cháu còn không biết sao? Được rồi, một chiếc hai mươi, cháu mua hai, cô không bán thì cháu đi!" Bùi Hà bất đắc dĩ nói: "Cô bớt cho cháu năm đồng, hai chiếc bốn mươi lăm, không thể thấp hơn!" "Không được! Hai chiếc bốn mươi, cô không bán thì thôi" Thái độ Vương Tử Dục lạnh lùng mà cúng rắn, hai tay cũng buông quần áo xuống, ra tư thế muốn đi.
"Vương Tử Dục..." Tần Mạt thầm thở dài, đi ra từ chỗ tối.
Cảnh tưởng thế này trước đây nàng không thể nào tưởng tượng nổi, một màn này khiến nàng cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là cuộc sống quẫn bách.
Vì năm đồng tiền, mẹ nàng và bạn học nàng lại cò kè mặc cả, mà nàng không thể chỉ trích một ai.
Nếu là trước đây, hai bộ quần áo này, Tần Mạt chỉ phất tay một cái là xong, nhưng lúc này, thậm chí nàng còn không thể nói một câu: “Bốn mươi cậu lấy đi!” Quan hệ của các nàng dù sao cũng không giống bạn học bình thường, bản thân Tần Mạt rất muốn đem chỗ quần áo đó cho Vương Tử Dục, nhưng nàng không thể không nghĩ cho Bùi Hà, nàng không còn là phá gia chi tử năm đó nữa.
Nhưng khi Tần Mạt đang suy nghĩ trong lòng, sắc mặt Vương Tử Dục đại biến.
Nàng chỉ đảo qua Tần Mạt một cái, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi rất nhanh, biến mất trong chợ đêm.
"Mạt Mạt, con quen cô bé?" Bùi Hà nghi ngờ nhìn theo Vương Tử Dục rời đi, "Cô bé sao lại chạy đi?" "Chỉ quen mà thôi." Tần Mạt cười nhạt, cầm lấy tờ giấy các-tông, nàng mở nắp bút bắt đầu viết chữ lên trên, "Mẹ, không phải mẹ nói không mặc cả à?" Bùi Hà thở dài: "Người ta nhất định muốn mặc cả, mình muốn bán hàng, đâu thể chỉ nói là được?" Tần Mạt gật gật đầu, ánh mắt rơi vào người đến người đi giữa ngã tư đường.
Nàng không có thói quen nhìn trộm người khác, nhưng khi Vương Tử Dục hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, nàng nghe ra rất nhiều khó chịu trong đó.
Chỉ này trong nháy mắt, nàng liền hiểu tâm tình Vương Tử Dục.
Bình thường Vương Tử Dục ăn mặc trong trường học rất có phong cách, nàng ta luôn cao cao tại thượng nhìn người khác, cho nên rất nhiều ười cho rằng Vương Tử Dục là thiên kim tiểu thư kiêu ngạo giàu có, rất nhiều bạn học cũng tăng thêm ba phần kính sợ với nàng.
Tuy Tần Mạt không quan tâm Vương Tử Dục có giàu hay không, nhưng Vương Tử Dục hiển nhiên không nghĩ vậy.
Nàng cò kè mặc cả ở chợ đêm bị bạn học bắt gặp, trong lòng nàng, chắc hẳn rất khó chịu.
Trên thực tế, nếu bản thân Vương Tử Dục quả thật có nhiều tiền, đến chợ đêm cò kè mặc cả chỉ là sở thích, nàng sẽ không vội vã chạy trốn như vậy.
Mà Tần Mạt lúc này nhớ lại hành vi thường ngày của nàng ta, vẫn có thể nhận ra vài đặc điểm thể hiện kinh tế gia đình nàng không tốt.
Nhưng giàu nghèo thì quan trọng như thế sao? Vương Tử Dục sao phải khó chịu? Vẻ đẹp thần tiên của nàng vô cùng mê hoặc, nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể ngoại lệ sao? Tần Mạt lắc đầu, trong lòng có chỉ thất vọng hòa cùng hiểu thấu.
Chìm nổi hậu thế, nơi nào không dung tục? Khác nhau chỉ ở chỗ người ta có thản nhiên hay không thôi? Nếu Tần Mạt không phải sống hai đời, không phải từ nơi xa xỉ nhất rơi vào nhân gian bể khổ này, làm sao nàng có thể thản nhiên? Thản nhiên, với người không từng trải, tự nhiên rất khó lý giải hàm ý hai chữ này.
Lên lên xuống xuống, như thế mà nói, chưa chắc đã là hạnh phúc.
Trong lòng Tần Mạt rộng mở, treo cái bảng lên xong, nhìn Bùi Hà cười rạng rỡ, học cách của bà bác sát vách bắt đầu hé “Đèn đuốc chợ đêm sáng như sao, châu ngọc đầy trời dải ngân hà, mau mau tới đi đừng bỏ qua! Đến xem quần áo này, chất tốt, màu đẹp! Áo len hai lăm, áo bông năm mươi.
thoải mái, tiện ích đây…” Tần Mạt lên tiếng, đã không giống người thường.
Nàng hét to lại đặc biệt phong nhã, phong nhã lại hết sức dung dị dễ hiểu, hơn nữa giọng nàng lại mềm mại êm tai, cùng với làn điệu như ngâm vịnh tụng xướng, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Bùi Hà còn chưa kịp tỏ vẻ kinh ngạc, đã có một đôi tình nhân trẻ tay trong tay lại gần xem quần áo.
“Da chị đẹp thật, trắng lại hồng, nếu mặc thêm chiếc áo giản dị này sẽ càng tôn lên khí chất của chị đấy!” Tần Mạt không hề hoang mang tiếp hai vị khách, sau đó dùng bản lĩnh khua môi múa mép của nàng, cười dài đẩy mạnh lượng bán quần áo.
Nàng nụ cười thân thiết, ăn nói rõ ràng lanh lợi, giọng nói êm tai lại vừa mức, chỉ chốc lát đã khiến đôi tình nhân nở gan nở ruột, thế là không hỏi giá liền mua ba chiếc ao len hai chiếc áo bông.
Quán nhỏ của Tần gia hôm nay khai trương buôn bán không tệ, mãi cho đến khi đôi tình nhân này đi xa, Bùi Hà tiếp tục kinh ngạc cười vui mừng.
Bà bác sát vách rảnh rảnh lại khen ngợi: “Thím Tần, con gái chị thì ra lợi hại như thế, từ đầu tôi lại không nhìn ra á!” "Ha ha, đúng vậy, trẻ con bây giờ còn lợi hại hơn người lớn.” Bùi Hà vội cười đáp, trong lời nói đầy tự hào.
Coi tỉnh táo lại, trong lòng nhất thời vui mừng vô hạn.
“Ao vàng sen ngọc không người hái, hôm nay mua trước kính dâng hoa, lúc này nhất định đừng bỏ lỡ, đi quá vạn ngàn chớ buông lơi….”[] Tần Mạt tiếp tục thuận miệng nhả thơ, một chuỗi lời nói hoa lệ kèm theo tiết tấu nhảy ra từ miệng nàng, lập tức như từ một quả khô héo bỗng chảy ra một dòng nước trong, khiến trước mắt nhiều người bỗng sáng ngời! Trên phố các tiểu thương khác hét to, hợp lại không bằng cái giọng nhỏ kia, chính là giá tiền thì rẻ, hoa phun ra từ miệng không phải không có, nhưng mà cực ít.
Mà Tần Mạt như thế, mở miệng lại trích dẫn điển tích, hét to thì hét đến văn hoa khí độ, phảng phất như tiến sĩ đại học đứng giảng bài, chính là có một không hai! Về cuối chợ đêm, Tần gia buôn bán lên đến đỉnh cao.
Bùi Hà đứng cạnh Tần Mạt, hoàn toàn thành trợ thủ, cho đến khi bọn họ dọn hàng, bán được hết hơn /.
đúng là một thu hoạch lớn! Bác Vương bên cạnh hâm mộ đến liên tục thở dài: "Ôi thím Tần à! Tôi không hâm mộ đêm nay cô bán được bao nhiêu, tôi hâm mộ cô có đứa con gái quá giỏi! Thằng con nhà tôi, năm nay cấp ba rồi, cả ngày chỉ biết Internet, nếu không thì cũng chơi bời với một đám lêu lổng, nó không có tài thì thôi, còn không thương mẹ gì cả...
Ôi!" Bùi Hà thoải mái toàn thân, gắng sức an ủi bác Vương.
Mãi cho đến khi dọn hàng xong, Tần Mạt ngồi trên xe điện ba bánh, Bùi Hà lại khởi đNần nữa, bà còn không quên lời khuyên với bác Vương: “Bác à, đối phó với con trai trong nhà, không thể nương tay.
Bác phải khống chế tiền tiêu vặt của nó, chờ khi nó khó khăn vì thiếu tiền, nó mới cảm nhận được nỗi khổ của bác!” Trên đường về nhà, Tần Mạt liền nói với Bùi Hà: "Mẹ, mẹ khuyên như thế không được đâu.
Nếu như con trai bác Vương thật ngang bướng, nó sẽ dùng đủ mọi cách để lấy tiền.
Cái hình thức kia, chưa biết khổ là gì, không thể hối cải đâu." Bùi Hà cười nói: "Đứa bé này còn tích cực ghê! Ha ha, mẹ cũng chỉ nói thôi, việc nhà người ta, vài câu nói sao có thể giúp được? Nhưng con cũng nhớ, đừng có cái gì cũng xen vào chuyện nhà người ta, nhiều chuyện không rõ, dù con có lòng tốt, nhưng kết quả cũng có thể xấu.” “Con biết rồi mẹ!” Tần Mạt biết điều đáp ứng, trong lòng thập phần vui vẻ.
Dù nàng từng vũng vẫy trong chốn hậu trạch sâu tối kia, hiểu được tình người ở đó, nhưng cơ hội được người mình yêu dạy dỗ thế nào, với nàng mà nói là vô cùng trân quý.
Bùi Hà lại than: "Đứa con này, bình thường không nói nhiều, lần trước khi khuyên mẹ và ba, lại khiến chúng ta sửng sốt, cũng không biết con đã học ở đâu nữa.
Hôm nay cũng thế, mẹ không hiểu, Mạt Mạt nhà ta có thể…” Giọng bà thương cảm trong nháy mắt, lập tức vừa cười vừa nói, "Mạt Mạt nhà ta cũng biết đọc thơ!" Tần Mạt cố nén lắc lư theo cái xe này, tâm tình cũng bị nụ cười của Bùi Hà xâm lấn.
"Mẹ, con còn biết làm rất nhiều thứ, chỉ có không phát hiện mà thôi!" Nàng nhếch cằm lên, nói đến thập phần đắc ý, "Con chính là thiên tài! Hưm hưm!" "Đứa con này, được khen sao lại kiêu ngạo như thế? Thiên tài à, thiên tài cũng không bằng Mạt Mạt nhà ta!" "Mẹ, mẹ còn khen con nữa kìa..." Tần Mạt ngửa đầu cười, gió lạnh trong đêm đông, trong tiếng xe phì phì này, ấm áp lại lan tỏa.