"Lòng người rất nhỏ, cả đời chỉ có thể chứa một người, cho nên đừng để lãng phí thời gian. Nếu không khi anh bị hoa mắt rồi, mới hiểu, mới hối hận, cũng không có cơ hội nữa."
Phương Triệt lại nhận ra từ trước đến giờ hắn chưa hiểu hết về Tần Mạt.
Hắn chỉ lắng nghe, lại mỉm cười, sau đó không nói một lời đưa Tần Mạt về ký túc xá nữ. Tần Mạt đội lại mũ lưỡi trai lên đầu hắn, vẫy tay với hắn, xoay người biến mất sau cửa sắt.
Ngày hôm sau, sân trường bỗng bùng lên một làn sóng “Giang thành tử”, trên internet hay trên diễn đàn đều ghi lại hình ảnh Phương Triệt, ngoài ra ca khúc “Giang thành tử” còn được tải xuống rất nhiều. Làn điệu bài hát này chẳng những động lòng người, ca từ cũng mê hoặc không ít người, thậm chí có học sinh bắt đầu viết Giang Thành tử, cũng đem đi tuyên truyền.
Lư Hoa Ba bước trên bục giảng, câu nói đầu tiên là: “Các em biết viết ‘Giang thành tử’ thế nào không?”
Trong phòng cười rộ lên, Vệ Hải là lớp trưởng, đứng lên nói: “Thầy Lư, có phải thầy là fan của Phương Triệt không?”
Lư Hoa Ba nghiêm mặt đáp: "Tuy tôi không hiểu fan là ý gì, Nhưng tôi biết rõ, Phương Triệt có thể viết được như thế, các em có thể không?"
Học sinh nhao nhao thì thầm với nhau, Lỗ Tùng lại vỗ bàn kêu gào: "Thầy đừng xem thường người, không phải là Giang Thành tử à? Em mở miệng là có thể viết được trăm thành tử!"
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng đến Lỗ Tùng, Lư Hoa Ba cũng cười cười nhìn hắn.
Thế là Lỗ đồng học đắc ý hả hê, tự giác phát huy thành quả gặm từ điển thành ngữ, vỗ ngực to giọng nói: “Trường Thị Tam ta nhiều kẻ cướp, Giang thành tử, ý thật nhỏ. Như ý cát tường, trong bụng chống sào, ý không ở trong lời, nhậm ngã hành, gió vui sướng!”
"Ha ha..." Tiếng cười nhạo liên tiếp vang lên trong phòng học, Lỗ Tùng vừa nói một câu, mọi người đã cười, đến khi hắn niệm xong h đã có người cười đến ngả ngốn, không còn hình tượng gì nữa.
Lại thấy Ngụy Tông Thần bên cạnh há mồm trợn mắt, cùng với Lỗ Tùng đắc chí vừa lòng, Tần Mạt cũng chỉ có thể ai thán trong lòng: "Thì ra trên thế giới này quả nhiên có một loại người như vậy, dù làm gì cũng khắc sâu hiệu quả hài kịch......"
Lư Hoa Ba cũng không nhịn được cười, nhưng ông là thầy giáo, sau khi cười xong, ông đập mạnh lên bàn, quát to: "Tất cả im lặng!"
Rất nhiều người bị động tác này của ông dọa, tiếng cười dần tan ra.
Lỗ Tùng đưa mắt nhìn quanh, nhất thời lại có điểm phong lưu tự thưởng. Hắn đắc ý xoa xoa bàn tay, lại tiếp tục niệm: "Mà nay tất cả kiêu ngạo, đi thi thử, không nhân đạo. Treo cổ tự tử, mất ngủ lúc nào. Tất cả đều mất ngủ, mây xé trời, vọt lên cao!"
Niệm xong, hắn lại tự mình rung đùi đắc ý.
Học sinh lại cười lớn, có người lại cảm thấy không tệ, dù sao Lỗ Tùng có thể đọc được đến vậy, cũng có điểm tiến bộ.
"Các em cảm thấy thế nào?" Lư Hoa Ba hỏi lại, trước tiên ông ra hiệu cho Lỗ Tùng ngồi xuống, tiếp theo thở dài: "Làm thơ không phải môn bắt buộc, tôi cũng không ép các em phải học." Ông cười cười, "Giang Thành tử này, thật ra nếu để tôi nói, tôi cũng không làm được. Về phần viết thơ, đại khái ngoài thơ hiện đại, ít nhiều tôi cũng có thể viết ra."
Lư Hoa Ba ném phấn viết, chắp tay sau lưng đi lại trên bục giảng, lòng ông tràn đầy xúc động và phẫn nộ, lúc này lại không nói nên một câu. Đứa bé đó cũng không tệ, chế độ giáo dục bây giờ không đến lượt ông phê phán, nhưng ông không cam lòng, ông vẫn muốn làm ra một cái gì đó thật mới lạ!
"Tần Mạt!" Hai tay Lư Hoa Ba chống lên bảng, "Em nói cho tôi biết, từ Giang Thành tử này mang ý gì."
Tần Mạt cười nhạt, đứng lên nói: "Đơn giản mà nói, Giang Thành tử, tên điệu từ Vi trang, Thời Đường trước kia là một lời, có ba lăm chữ, đến thời Tống thành hai lời, bảy mươi chữ. Theo lệ, thi từ đều có vần chân, xen kẽ bằng trắc. Vì phối nhạc mà sinh ra, cho nên yêu cầu luật bằng trắc, càng nghiêm khắc hơn luật thơ cổ.
Tên điệu thật ra chính là tên gọi của làn điệu, làn điệu Giang Thành tử yêu cầu bảy câu năm vần bằng. Lỗi Tùng làm, ngoài số chữ và số câu không sai… còn lại, như rắm chó không kêu!”
Nàng nói thật bình thản, mắng lại không nể tình. Lại nói khi nàng nói chuyện ung dung bình thản, nhưng không khiến người ta có cảm giác kiêu ngạo, chỉ có một sức mạnh cương quyết tỏa ra từ người nàng, khiến người ta khó phân biệt được xưa và này. Khí độ như thế, phảng phất như danh sĩ cổ.
Lỗ Tùng bị nàng dùng bốn chữ "rắm chó không kêu" phê phán đến đỏ bừng cả mặt, lúc trước thì đầy bụng tự đắc, giờ phút này bị đả kích đến im thin thít. Vì Tần Mạt có lý có để đả kích, cho nên hắn không thể thẹn quá hoá giận, nhất thời tự đắc trong lòng chỉ còn là mờ mịt.
"Đây không phải tiết thi từ." Tần Mạt không th&eó Lỗ Tùng một cái, tiếp tục bình thản nói, "Nếu như có người cảm thấy hứng thú với luật thơ này, có thể đọc 《 Âm luật vỡ lòng 》, thư viện có quyển sách này.
Nếu muốn xem rõ luật bằng trắc của Giang thành tử, các bạn cũng có thể đọc “Phân tích âm điệu”.
Nhưng từ xưa đến nay, thi từ không phải là vật để tiêu khiển giải sầu, thứ học sinh trung học muốn học còn rất nhiều, không nhất thiết phải học phú thi làm từ. Thầy Lư, thi từ của thầy còn không đủ để hiểu cổ nhân, còn muốn để học sinh của thầy học sao?”
Một câu hỏi ngược này quả thật là xuất thần, ai cũng không nghĩ đến, Tần Mạt lại hỏi một câu như thế ở trên lớp.
Nhất thời trong phòng học có thể nghe cả tiếng kim rơi, rất nhiều tầm mắt rơi xuống người nàng, Tần Mạt cũng đã tự ngồi xuống.
Lư Hoa Ba khẽ hiện lên tia bối rối trên gương mặt già nua, ông ho nhẹ một tiếng, quay người viết lên bảng đen, cũng không nhiều lời, trực tiếp bắt đầu giảng bài.
Tần Mạt thật ra không phải cố ý làm mất mặt ai, nàng chỉ nói suy nghĩ của nàng. Ngành học hiện đại nhiều như thế, học sinh trung học có học thi từ, thì hiểu rõ ý cảnh luật thơ Hán ngữ là đủ rồi, thời đại đã bất đồng, từ "cổ nhân" này nàng đã hiểu, Lư Hoa Ba sao lại không thể hiểu?
Về phần Phương Triệt có thể ra nửa khuyết Giang Thành tử, đối với Tần Mạt mà nói, cũng là vui mừng ngoài ý muốn rồi.
Mấy ngày tiếp theo, "ụy Giang Thành tử" vẫn bay loạn trong trường, có rất nhiều người cố ý làm cho kỳ quái, viết vài câu rất có hàm ý, người cười bò ra cũng không ít. Trên internet, bài hát này cũng lan truyền như virus, nhưng Tần Mạt lại ngơ ngác, trước giờ không thể hiểu lên mạng là ý gì, nàng chỉ nghe đến bạn học xung quanh bàn tán…
Vẻ mặt Hùng Thúy kỳ quái kéo mấy người bạn ra sau bàn, sau đó nói: “Mình nghe nói, anh Phương Triệt lần này hát là vì Liễu Tích. Không phải lần này trên hội diễn nó múa đơn cái gì mà thủy nguyệt Giang Nam sao? Nó múa, sau đó dùng bài hát của anh Phương Triệt phối nhạc, up lên mạng. Sao đó các cậu đoán thế nào?”
Ngụy Tông Thần thành thành thật thật hỏi: "Sau thì thế nào?"
Hùng Thúy hớn hở, tiếp tục tám chuyện: "Kết quả là Phương Triệt đàn quá kinh hồn, khiến người ta kêu gào muốn nghe tiếp. Liễu Tích múa không tệ, có người khen cũng có người mắng, nhìn vào trong lại không thấy bóng Phương Triệt đâu. Sau đó có người up bài này lên mạng, mấy ngày nay, down hơn mười ngàn lượt rồi.”
"Khoa trương thế à!" Mã Tuệ Tuệ trừng mắt, không thể tin.
"Còn có càng khoa trương nữa cơ!" Hùng Thúy tặc quá cười cười, "Liễu Tích dùng nick ‘Tiên tử Tích Liễu’, nó mặc áo trắng phiêu phiêu, sao đó có người liên tưởng đến Tiểu Long Nữ ở Tuyệt Tình Cốc. Tiểu Long Nữ ở Tuyệt Tình Cốc dùng tên giả là Liễu muội, cho nên có người gọi Liễu Tích là Tiểu Long Nữ, còn gọi Phương Triệt là Dương Quá. Khá khen, hiện tại bọn họ bị gọi là Giang Thành hiệp lữ, náo động trên mạng á! Còn có nhân người mơ ước tìm tên thật của Phương Triệt, nhưng đến hiện tại mới thôi, còn ai nói ra đáp án cả."
Tần Mạt lặng lẽ hỏi Ngụy Tông Thần: "Tiểu Long Nữ là ai?"
Ngụy Tông Thần kinh ngạc nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không đọc 《thần điêu hiệp lữ 》?"
"Hay lắm à? Đọc ở đâu?" Tần Mạt nhíu mày.
Ngụy Tông Thần đau đầu nói: "Thư viện trường học chắc là có..."
"Thư viện đúng là một nơi tốt." Tần Mạt ra kết luận, sau đó ngồi xuống tiếp tục tác chiến với đề toán.
Lại qua mấy ngày, báo chí khắp nới đưa tin, trên mặt báo là các loại “Ngụy thơ cổ” chiếm phân nửa, cả Thị Tam đều nóng lên. Tần Mạt thấy thú vị, cũng nghe một ít tin đồn. Thầy Lư tấm tắc cảm thán: “Sức mạnh của tấm gương đúng là vô cùng.”
Tần Mạt lườm Lỗ Tùng, tên nhóc này lại bò ra bàn, tinh thần rất uể oải.
Tần Mạt đưa tờ giấy nhỏ cho hắn: "Mỗi người mỗi vẻ, vì sao nhất định cậu phải bỏ qua sở trường của mình, lao vào khuyết điểm?"
"Em thì có sở trường gì đâu chị?" Lỗ Tùng viết lờ đờ uể oải.
"Thừa nhận sai lầm cần có dũng khí rất lớn, với việc đọc thành ngữ điển tích cũng cần nghị lực rất lớn, cậu có dũng khí có nghị lực, đây còn chưa đủ sao?"
Lỗ Tùng ngớ ra cả buổi tiết cũng không nói được một câu.
Sau khi tan học, Tần Mạt mỉm cười nhìn Lỗ Tùng nói: "Giúp tôi vài câu số học này, được không?"
Lỗ Tùng vuốt vuốt tóc, lại vuốt vuốt tóc, vẫn ngơ ngác nở nụ cười.
Tiết đông chí vội đến thành phố nhỏ phía nam này, cuối cùng bản thảo của Tần Mạt cũng được hai tạp chí hồi âm. Trong đó có một bên cho Tần Mạt hai trăm đồng tiền nhuận bút, còn gửi báo lại cho nàng, một bên khác tuy chỉ trả một trăm năm mươi, nhưng lại hứa hẹn lâu dài với Tần Mạt, còn mời nàng tham gia chuyên mục.
Hai bài viết này Tần Mạt viết hơn nghìn chữ, nàng không biết giá này là cao hay thấp, nhưng có thể có thu nhập là tốt rồi. Theo tốc độ của nàng, ngàn chữ như thế có thể viết nửa tiếng, cho nên nếu có nhiều tạp chí mời, nàng cảm thấy việc nuôi sống mình cũng không thành vấn đề.
Tên tạp chí nàng viết bài là “Nha Phong”, vị biên tập cũng khó hiểu nói, nếu Tần Mạt có thể viết bài chuyên mục ổn định, bọn họ có thể thêm tiền nhuận bút cho nàng. “Nha Phong” là bán nguyệt san, nửa tháng ra một số, mỗi tháng lại có một phụ san, cho nên mỗi tháng họ chỉ cần ba bản thảo cho chuyên mục, sau đó có thể nhận bốn trăm năm mươi đồng.
Tính toán kỹ lưỡng, giá tiền như thế là hơi thấp, nhưng Tần Mạt không hiểu điểm này, chỉ cảm thấy có thu nhập ổn định, là đáng mừng rồi.
Khi làm được gần một tháng, bên trong trường lại truyền ra một tin tức làm người ta sợ hãi.
ài hát của Phương Triệt trong vòng nửa tháng đã nhảy lên hạng nhất trong bảng xếp hạng về lượt tải về, sau đó bắt đầu có lời đồn, các công ty nhạc trong nước cũng mời Phương Triệt, hi vọng có thể mua bài hát này của hắn, càng hi vọng hắn có thể hát bài này.
"Mình thấy mình đang nằm mơ..." Hùng Thúy say mê nói, "Đây có phải phim không? Trường chúng ta lại có người như thế? Người như thế lại ở cạnh chúng ta?"
Mã Tuệ Tuệ rất tốt bụng lấy tay đặt lên trán nàng, nghiêm túc nói: "Không sốt a, còn bình thường."
Thế là lại ập đến một trận cười.
Nhưng lời đồn tương tự vẫn không ngừng lan truyền, Phương Triệt là nhân vật cỡ lớn ở Thị Tam, không thể động vào.
Có người cảm thán thế này: "Thủ lĩnh Giang Thành tử, Phương Triệt Phong Thần!" Lời này chiếm được sự đồng tình của đa số mọi người.
Tần Mạt ở bên cạnh nghe lại cảm thấy thật sự buồn cười, tên nhóc đó bình thường không thích đọc sách, cho nên đi tìm nhạc để chơi, nhưng khi truyền ra ngoài thì càng khoa trương. Thủ lĩnh Giang Thành kia đúng là không tệ, nhưng nói có người tìm Phương Triệt ký hợp đồng, thì là chuyện vớ vẩn.
Gần đây Tần Mạt cũng thường xuyên gặp mặt Phương Triệt, bình thường là sau khi tan giờ tự học buổi tối, nếu không có chuyện khác, bọn họ sẽ cùng đi thăm lan can tĩnh lặng sau Khổng miếu.
"Lan can vốn rất tĩnh lặng," Tần Mạt vịn vào lan can, nghiêng đầu, "Nhưng gần đây nhất chúng ta liên tiếp đến làm phiền, anh nói nó có ngại không?"
"Nếu em cảm thấy phiền, nó cũng sẽ không cảm thấy phiền." Phương Triệt đưa tay vỗ nhẹ lan can, mặt sáng lên, "Chúng ta chịu thăm nó, là vinh hạnh của nó!"
"Đấy là anh quá kiêu ngạo..." Tần Mạt mím môi mỉm cười.
Sắc mặt Phương Triệt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, khôi phục dáng vẻ lạnh như băng, hừ nhẹ nói: "Anh kiêu ngạo? Anh nào dám kiêu ngạo? Gần đây anh đã luyện thành huyền băng muôn đời!"
"Bị vạn người soi, mùi vị ra sao?" Tần Mạt càng cảm thấy buồn cười, "Có phải rèn được tính bình tĩnh không?"
"Không phải rèn tính bình tĩnh, là giúp rèn luyện lực uy hiếp bằng mắt của anh." Phương Triệt nói xong trừng mắt, hình dạng quả nhiên có vài phần băng lạnh thấu xương, khí thế lẫm liệt, "Chính là như vậy..."