Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

quyển 4 chương 4: quân tử

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Với rất nhiều người trẻ tuổi mà nói, chuyện gì mà đã dính đến mặt mũi, thì không tránh cũng không được.

Trương Hinh Linh vốn là người thích giữ thể diện, Tần Mạt nhìn vẻ mặt này của nàng, cũng biết nếu mình không để cho nàng có lối thoát, nàng càng ngoan cố, không đồng ý thì lại càng quyết liệt.

Học kỳ này vừa mới bắt đầu, về sau các nàng còn phải sống chung hơn bốn năm, Tần Mạt quả thật không muốn để nàng mất thể diện.

Dù sao trong mắt đa số người, lên diễn trên sân khấu là một loại vinh quang, Trương Hinh Linh căn bản không thể hiểu tại sao Tần Mạt lại không muốn lên biểu diễn.

Tần Mạt nhìn nàng với vẻ mặt căm giận, trong lòng kiềm chế lại câu "Không có liên quan".

Nói thế, liệu Trương Hinh Linh có thể cảm thấy bị nhục mạ hay không nhỉ.

"Mạt Mạt, mình là người nhiệt tình mà? Cậu có thể đánh đàn trước mọi người trong buổi dạ vũ, sao lên trước hội diễn, cậu lại khó xử như thế?" "Được rồi..." Tần Mạt thở dài: "Mình sẽ thử, nếu như không qua được diễn tập, cậu cũng đừng trách mình." "Sao có thể chứ! Cậu mà không qua được sao?" Trương Hinh Linh vui rạo rực đứng lên, chân ngọc cũng không đau, trên miệng cũng không ôm oáận nữa, kéo Tần Mạt ra chỗ cây đàn cạnh giá sách.

"Thế nào? Còn muốn mình tự đem đàn đi?" Tần Mạt nhíu mày.

"Ai da, cậu cứ mang đàn đến trường, mình thấy bình thường cậu hay dùng nó đến quen tay rồi.

Nghe vài anh chị trong nhóm hát nói, nhạc cụ cũng như một dạng binh khí của võ lâm cao thủ, muốn người đàn hợp nhất, phải quen thuộc, không được dùng đồ lạ." Khóe miệng Tần Mạt giật giật.

Trương Hinh Linh lại nói: "Đúng rồi, vị sư huynh đó mê Kim Dung." Hai tay Tần Mạt ôm đàn, gật đầu thở dài: "Dùng lâu, là để có tình cảm, đúng là thế, mình cũng mê Kim Dung." Diễn tập ở trong phòng vũ đạo, tất cả phòng đều trống trải, chỉ có hai bên tường là gương, ở một góc phòng còn có đàn dương cầm nhỏ màu trắng.

Bên trong đã có năm người.

Tần Mạt liếc mắt một cái nhìn lại, đầu tiên là thấy Trác Nhu, đội trưởng ban giải trí mà Trương Hinh Linh từng nhắc đến, nàng mặc áo phông ngắn màu lam và quần đùi đen bó sát người, đang nghiêng người ép chân lên tường.

Lúc này trời đã tối đen, đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng chiếu sáng vào người nàng, càng hiện lên một thân mềm mại.

"Nhìn đi, đó là Trác Nhu, nhưng cậu đừng nhìn dáng vẻ nhu nhược của chị ấy, tính khá nóng đấy!" Trương Hinh Linh nhỏ giọng bên tai Tần Mạt xong, liền thoải mái hào phóng kéo nàng đi vào phòng năm người.

"Trác sư tỷ, đây là Tần Mạt, người mà em nhắc đến, chị có muốn kiểm tra cậu ấy không?" Trương Hinh Linh giới thiệu với mọi người, "Mạt Mạt, soái ca này là danh đại tài tử của trường ta, Ngô Tuấn Sơn Ngô sư huynh." Ngô Tuấn Sơn mặc màu trắng, thân cao chừng một mét bảy lăm, không tính là cao, nhưng dáng người khôi ngô, hình tượng cũng không tệ.

Hắn đang cầm kịch bản đọc, khi nghe giới thiệu thì ngẩng đầu mỉm cười với Tần Mạt, lại không mất đi vài phần quân tử nhẹ nhàng.

Trác Nhu buông chân xuống, khá hứng thú đánh giá Tần Mạt, cũng không nói chen vào, để Trương Hinh Linh tiếp tục giới thiệu.

"Vị soái ca tay cầm đại khảm đao này là võ lâm cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trong học viện chúng ta, hội phó hội âm nhạc Cố Lâm Hoa, Cố sư huynh." Thân hình Cố Lâm Hoa cao lớn, da hắn rất trắng, ngũ quan khắc sâu, mắt màu lam, hẳn là con lai.

Nghe Trương Hinh Linh giới thiệu, hắn lắc lắc thanh đao trên tay, liền cười lộ hàm răng trắng nói: "Trương sư muội, anh ở câu lạc bộ âm nhạc, không phải câu lạc bộ võ thuật, cái gì mà võ lâm cao thủ?" Trương Hinh Linh khép môi, cười hoạt bát: "Ai bảo sư huynh cầm đoản đao trên tay làm gì? Người không biết, còn cho rằng anh muốn giành bát cơm của Giang sư huynh!" "Ai muốn giảnh cơm của anh nào?" Thình lình một giọng nam uể oải truyền đến từ cửa, mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy khóe miệng Giang Viễn Hàn đầy tà ý bước vào phòng học.

Mái tóc của hắn hơi rối, áo sơ mi màu đỏ nhạt sơ vin trong quần jean, vài khuy phía trên cởi ra, lộ ra bộ ngực ngăm đen rắn chắc, cả người lại mang theo tà khacute; ngỗ ngược.

Trác Nhu vừa thấy hắn liền lạnh mặt, trách mắng nói: "Giang Viễn Hàn! Đây là địa bàn của khoa văn chúng tôi, các anh học kiến trúc tới đây làm gì?" "Các anh?" Giang Viễn Hàn khoanh tay, nhìn xung quanh một chút, cười du côn nói: "Trách mỹ nhân, đâu ra các anh? Anh không mang ai đến cả, mọi người đông thế mà sợ một mình anh sao? Lại nói, Trác mỹ nhân em rất muốn cùng anh trở thành một đôi phải không?" Trác Nhu quay đầu đi không để ý đến hắn.

Gương mặt trắng nõn nổi lên một nét thoáng giận đến đỏ ửng.

Trương Hinh Linh lúng túng đưa mắt xung quanh, khi không biết có nên tiếp tục giới thiệu không, giọng ôn hòa của Tần Mạt lại vang lên: "Hinh Linh, nơi này còn có một vị sư huynh và một vị sư tỷ cậu chưa giới thiệu với mình." Giang Viễn Hàn cười như không cười dời tầm mắt lên trên người Tần Mạt, thấy nàng không thèm nhìn mình một cái, cũng không hề kiêng kỵ đánh giá nàng.

"Vị này, vị này, ha ha, vị này không phải sư huynh.

Mạt Mạt, đây là Thiệu Nguyên lớp chúng ta, bí thư chi đoàn..." Trương Hinh Linh lúng túng nói, lặng lẽ dùng khuỷu tay huých Tần Mạt.

Tần Mạt vẫn tự tự nhiên nhiên cười nói: "Là Thiệu Nguyên à, bí thư chi đoàn hôm nay bỗng đẹp ra nhiều nhỉ, làm mình không nhận ra, thứ lỗi thứ lỗi." Vóc dáng Thiệu Nguyên không cao, mày rậm, mắt ti hí, cười lên có vài phần thật thà phúc hậu.

Hắn vội vàng khoát tay nói: "Không có gì không có gì, Tần Mạt chính là cao nân lớp chúng ta, cậu đừng làm mình khó xử." Tần Mạt gật đầu hỏi thăm với hắn, lại nhìn cô gái mặc váy hồng, diện mạo xinh xắn vóc người nhỏ nhắn.

"Đây tổ trưởng ban giải trí, Vu Phỉ Phỉ sư tỷ." Trương Hinh Linh đi đến thân mật khoác tay Vu Phỉ Phỉ, "Mạt Mạt, Vu sư tỷ rất tốt." Tần Mạt gật gật đầu, đang muốn chào hỏi, Giang Viễn Hàn bỗng vươn một cánh tay tóm nàng lại.

Dùng từ "tóm" để hình dung động tác của Giang Viễn Hàn có chút quái dị, nhưng hắn quả thật đã làm như thế.

Hắn tay dài chân dài, ôm eo Tần Mạt một cái, đã nhẹ nhàng nhấc cả người nàng đến bên cạnh mình.

Tần Mạt tuy không bị hắn dọa run rẩy, nhưng cả thân thể cũng cứng ngắc lại.

"Anh muốn làm gì!" Nàng thấp giọng gầm lên, đầu tiên là thúc tay vào ngực Giang Viễn Hàn! Tiếng động vang lên, Tần Mạt va vào sát đá, chính là bộ ngực rắn chắc của Giang Viễn Hàn.

Hắn hoàn toàn không để ý, thậm chí nhếch môi cười: "Mạt Mạt, em muốn đấm bóp cho anh à?" Một đống ánh mắt quái dị quét về phía hai người bọn họ, chỉ có Trác Nhu cau mày nói: "Giang Viễn Hàn, tiểu sư muội của khoa văn chúng tôi không đến lượt anh xen vào." "Anh và Mạt Mạt đã kết giao hai năm, Trác Nhu, đến phiên em quản chắc?" Giang Viễn Hàn dứt khoát ôm chặt Tần Mạt vào trong ngực, vừa khiêu khích nhìn Trác Nh "Tần Mạt?" Trác Nhu nhìn Tần Mạt, ánh mắt mơ hồ không tốt.

Tần Mạt lắc đầu nói: "Giang Viễn Hàn, buông tôi ra, đây là xâm phạm!" Ngô Tuấn Sơn thở dài: "Viễn Hàn, xin cậu tôn trọng tiểu sư muội một chút." Ánh mắt hắn nhu hòa, lại mơ hồ mang theo trách cứ.

Giang Viễn Hàn lại có cảm giác không tự tại, hắn nghiêng đầu, buông tay ra, lại nhún nhún vai nói: "Được rồi, chỉ đùa một chút thôi, mọi người tiếp tục đi, cứ tiếp tục đi." Khi nói xong hắn lui vào một góc, nhìn dáng vẻ như hạ quyết tâm muốn xem tiết mục lớp văn luyện tập, không muốn đi.

Đáy lòng Tần Mạt thật ra đã bị Giang Viễn Hàn làm giận đến sắp phun trào núi lửa, nhưng càng tức nàng ngược lại càng lạnh, vừa tính toán trong lòng làm thế nào để chỉnh tên nhóc đáng ghét này, vừa bỏ đàn xuống, ngồi cạnh Trác Nhu chờ yêu cầu.

"Tần Mạt, em đàn khúc Lương Chúc đi?" Trác Nhu dùng câu hỏi, nhưng ngữ khí lại chắc nịch.

Tần Mạt ngây trong chốc lát, lắc đầu nói: "Em không biết." Nàng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, Lương Chúc không phải cổ khúc, chuyện xưa này hình như là về sau mới có.

"Không phải chứ?" Trương Hinh Linh là người đầu tiên kêu lên, "Sao lại có thể? Một người biết đánh đàn, biết cái gì thì biết, nhưng không thể không biết Lương Chúc chứ?" Tần Mạt im lặng trong chốc lát, mới lại nói: "Mọi người nói Lương Chúc có phải...

hoà tấu đàn violin" Cố Lâm Hoa xoa xoa trán đầy mồ hôi, bất đắc dĩ nói: "Xem đi, gọi người đánh đàn cổ? Mình sớm nói rồi.

Lương Chúc có đàn violin, cũng có sáo, đàn tranh, hồ cầm, tiêu khúc, đàn dương cầm,...

còn đàn cổ rất ít." Trác Nhu vung tay lên: "Có là gì, người ta không làm được, mới biết là học viên khoa văn chúng ta giỏi.

Mình bực là, nhiều phiên bản Lương Chúc như thế, sao lại không đàn được bằng đàn cổ chứ? Xem đi, bây giờ có người nói Lương Chúc đàn bằng violin, sao đàn cổ lại không được? Tần Mạt, không thì đi học, em học trong bao lâu?” Tần Mạt mắt thấy chạy không thoát, cũng chỉ có thể lắc đầu cười cười nói: "Em không rõ, cố thử xem.

Độc tấu đàn cổ có lẽ hơi đơn bạc, mọi người nếu muốn em phối nhạc kịch, thì phải tìm được nhạc đệm!” "Cố Lâm Hoa!" Ánh mắt Trác Nhu nhìn thẳng hội phó CLB âm nhạc.

"Đừng nhìn mình, dù là trong đội sáo nhưng mình có thổi được đâu." Trên tay Cố Lâm Hoa cầm đại khảm đao, tạo hình uy phong, nhưng Trác Nhu nhìn lại thì hắn nhụt chí, mắt cũng nhìn loạn xung quanh, "A Nhu, cậu phải làm nội dung kịch Lương Chúc mới..." "Được!" Trác Nhu vỗ hai tay, "Tần Mạt, bây giờ em về tải bài Lương Chúc đi, cho em thời gian hai ngày, em nhất định phải lên sân khấu được! Cố Lâm Hoa, mình không quan tâm cậu dùng cách gì, phải thổi được cho mình, thời gian một ngày!" Tần Mạt yên lặng không nói, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng học chỉ còn Trác Nhu không ngừng ra lệnh.

Đợi đến đi thật xa, chẳng biết lúc nào phía sau Tần Mạt, Giang Viễn Hàn mới thấp giọng nói: "Em không thoải mái." Tần Mạt tùy ý bước đi, theo quán tính đi về thư viện phía trước.

Nàng không lên tiếng, đến sân vận động, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Tự ti đình.

Bóng đêm sâu tịch, ngọn đèn không sáng.

Tần Mạt ôm đàn, ngẩng đầu nhìn tường trắng dưới mái hiên, nhìn thấy ba chữ to “Tự ti đình”.

Nghe nói đình này xây trong năm Khang Hi, sau đã xây lại nhiều lần, bây giờ ở sườn đông của thư viện.

Từ này có nhiều nghĩa, trong 《 Trung dung 》 có nói: " Quân tử chi đạo, tích như viễn hành, tất tự nhĩ tích như đăng cao, tất tự ti." Tự ti này là tích cực, là một loại dũng cảm khơi lên tinh thần của văn nhân.

Tần Mạt nhẹ nhàng thở dài, người đọc sách thời xưa, có mấy người có đủ tư cách dùng tâm tư tự ti từng bước đi đến đây.

Đọc càng nhiều sách, vấn đề càng nhiều, tính khí cũng càng nóng, người ngược lại càng không hiểu rõ.

Người đọc thông hiểu rõ, quay trở lại, cũng chỉ hiếm hoi mà thôi.

"Giang Viễn Hàn, anh học về kiến trúc?" "Kiến trúc học." Giang Viễn Hàn khoanh tay đứng phía sau Tần Mạt, tầm mắt không rời nàng, động tác không vô lễ nữa.

Tần Mạt vốn có ấn tượng không tệ với Trạng Nguyên đến trễ, nhưng đáng tiếc từ khi nhìn thấy người thật, Giang sư huynh vô lại quá mức, thật sự khiến nàng không tiếp nhận nổi.

Nàng lại không nhịn được cau mày nói: "Anh học kiến trúc, chẳng lẽ không biết nền móng phải bền chắc?" Giang Viễn Hàn cười nhẹ nói: "Tiểu sư muội, anh thấy em không phải dân trong nghề." Tần Mạt quay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm hắn: "Anh đã biết tầm quan trọng của nền móng, sao lại có thể là người lỗ mãng như thế?" Ánh đèn chiếu xuống, mắt của nàng như chứa một lớp ánh huỳnh quang.

Đáy lòng Giang Viễn Hàn nhẹ nhàng xao động, tay đã không bị khống chế hướng đến mặt nàng.

Tần Mạt hơi nghiêng đầu, tức giận càng nhiều, ngay cả gương mặt tuyết trắng mặt cũng đỏ lên như đánh một lớp phấn.

Tay Giang Viễn Hàn rút về như bị điện giật, hắn khẽ lui về phía sau, tăng khoảng cách với Tần Mạt.

Khóe môi đã từng cười tà khí hơi thu lại, thấp giọng nói: "Trời sinh tính anh đã thế, anh...

không có ác ý." Tần Mạt nhẹ thở một hơi, nghĩ đến sự háo sắc lỗ mãng của mình năm đó, tựa hồ cũng như Giang Viễn Hàn bây giờ, lại không tức giận nữa, Đàn ông hư hỏng thật ra còn tốt hơn đàn ông dễ dàng giành được niềm vui của phụ nữ, đàn ông có gan tiến công, không thể không thắng, chẳng qua Tần Mạt không phải là con gái bình thường, nàng có kinh nghiệm đặc biệt, không bị cảm động.

"Quên đi, không có ác ý là được rồi.

Nếu như anh không ngừng hành động tùy tiện, tôi nhất định sẽ cho anh nếm mùi vị tuyệt tử tuyệt tôn!” Ánh mắt Tần Mạt liếc qua, càng về sau càng nghiêm túc, lại mơ hồ mang theo khí thế vô cùng ngang ngạnh, khiến Giang Viễn Hàn cũng e sợ trong lòng.

"Ha ha..." Hắn dùng nụ cười để che dấu, lại khôi phục vẻ trấn định, đôi mắt lại không kiêng dè quét qua Tần Mạt, "Tiểu sư muội, em muốn làm anh tuyệt tự thế nào? Em cảm thấy với dáng vẻ bây giờ của em, à..." Hắn chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt kia phảng phất như muốn cởi hết quần áo Tần Mạt.

Tần Mạt cắn răng một cái, vốn định xoay người cách xa người này, đỡ phải chịu đựng hắn.

Nhưng không đánh mà chạy như vậy, Tần Mạt lại cảm thấy bực tức.

Nàng bỗng ôm đàn, từ từ đến gần Giang Viễn Hàn, khóe môi cũng nhếch lên cao.

Giang Viễn Hàn hiển nhiên là quen chủ động, bỗng bị Tần Mạt bức như thế, thần sắc hắn hiện lên một tia hoảng loạn.

Tần Mạt duyên dáng cười, nâng tay kéo lấy áo sơ mi của Giang Viễn Hàn.

Giang Viễn Hàn cúi đầu, chỉ nhìn thấy gương mặt trắng như son ngọc của nàng ngẩng lên.

Vài tiếng thình thịch nổ tung, Tần Mạt dùng lực kéo, khiến áo sơ mi của hắn lộ ra hơn nửa.

Giang Viễn Hàn bỗng ho một cái, có chút ngây người.

Đầu ngón tay Tần Mạt phảng phất mang theo dòng điện, nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực trần của hắn, lại từ từ lên trên, một đường dọc theo xương quai xanh, xẹt qua cổ, cằm, cuối cùng như lông vũ dừng lại trên môi hắn.

Ánh mắt Giang Viễn Hàn thâm trầm nhìn chằm chằm Tần Mạt, hô hấp như cuồng loạn.

"Sư huynh..." Tần Mạt cúi đầu thở dài gọi hắn.

Giang Viễn Hàn giơ tay lên, liền muốn ôm lấy vai nàng.

Tần Mạt bỗng lên gối, hung hăng đánh vào bụng Giang Viễn Hàn! "Á..." Hắn không nhịn được hô đau.

Bụng đương nhiên không so được với ngực, Tần Mạt đá khá mạnh, hơn nữa Giang Viễn Hàn vừa mới động tình, Tần Mạt chỉ thiếu chút nữa thì đá vào bộ vị quan trọng của hắn.

Lần này đúng là chạm phải băng hỏa Cửu Trọng Thiên, nhất thời khó chịu vô cùng.

“Giang sư huynh, làm người phải phúc hậu.” Tần Mạt khẽ cười một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, linh hoạt xoay người chạy đi.

Dễ dàng chạy về ký túc xá, Tần Mạt thở hổn hển, tâm tình lại dần dần bình tĩnh lại.

Mấy ngày tiếp theo, nàng lại hợp tác cùng bọn Trác Nhu, bớt thời gian tập khúc đàn Lương Chúc.

Trương Hinh Linh khi nói về chuyện này vẫn rất hưng phấn, nàng khen khả năng đàn cổ của Tần Mạt tốt, khúc nào cũng có thể đàn, lại mơ ước sau hội diễn có thể tìm được một chức vị nào đó ở ban giải trí.

Mỗi lần Tần Mạt kiên nhẫn nghe, trong đầu thật ra đã sớm đi vào thần tiên, Trương Hinh Linh lại coi nàng là tri kỷ, càng thân mật hơn với nàng.

Nhưng có một lần, Tần Vân Đình trò chuyện với Tần Mạt, bỗng nhắc đến Phương Triệt: "Mạt Mạt, em biết Phương Triệt gần đây thế nào không?" Tần Mạt ngẩn người: "Chị, chị còn nhớ cậu ta à?" Tần Vân Đình cười: "Sao mà không nhớ? Cậu ta cũng có thành tích cao như chị, không ngờ cậu ta mới lớp đã thi đại học, lại còn từ Thủy Lợi đi MIT nữa.

Mạt Mạt, cậu ta không liên hệ với em à?" "Không..." Tần Mạt cắn đầu lưỡi, "Có, có liên hệ." Mặt lại hồng trong nháy mắt, nghĩ đến đã từng hiểu lầm, lại có cảm giác thẹn thùng khi nhắc đến Phương Triệt.

Tự mình đa tình, thật là bẽ mặt.

"À, quan hệ của em và cậu ta hình như không tệ, nếu như em vẫn còn liên hệ với cậu ta, thì khuyên cậu ta phải giữ sức khỏe, đừng quá liều mạng." Tần Vân Đình nói.

"Sao lại thế?" Tần Mạt tay căng thẳng.

"Ai, đồng hương của chúng ta có một sư huynh trước đó không lâu đã đi Anh, tiện đường đi thăm Phương Triệt, lại phát hiện cả ngày cậu ta chỉ ở trong phòng thực nghiệm, người gầy rộc đi...

Chẳng trách, còn không biết phải nói gì, Phương Triệt tự nhiên biến thành người cuồng nghiên cứu khoa học.

Dù sao bọn chị cũng học chung trường, khi cậu ta vào học trường Thủy Lợi cũng chiếu cố chị, nghe người ta nói cậu ta như vậy, thật không dám tin ..." "Cậu ta..." "Vài ngạn cùng trường cũng khuyên cậu ta không ít, nhưng tính cậu ta như thế, bình thường không nói tiếng nào, nếu chui vào một đống đồ đó, nói trầm mê cũng còn nhẹ, Thôi quên đi, bọn chị khuyên nhiều rồi, em có khuyên nữa cũng khó, coi như đã cố hết sức rồi.” "Chị..." Giọng Tần Mạt mềm ra, âm cuối run run, không biết đã trôi đến nơi nào.

Truyện Chữ Hay