Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

quyển 3 chương 25: lá mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Tần Mạt về nhà, Tần ba Tần mẹ nhìn thấy nàng mang laptop về, vẻ mặt cơ hồ như đờ đẫn.

Từ Tần Vân Đình đến Tần Mạt, hai chị em Tần gia toàn có chủ kiến đáng sợ.

Bùi Hà há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn xoay ra chút chật vật nói: "Mạt Mạt, sao con lại có nhiều tiền như thế?" Tần Mạt lấy hợp đồng với 《 Quanh quẩn 》 ra, Bùi Hà không thể tin nhìn Tần Bái Tường, hai vợ chồng cùng xem cẩn thận hợp đồng một lần, Tần Bái Tường chợt nói: "Không khác hợp đồng lần trước lắm! Tiền này là nhuận bút à?" Bùi Hà nghi ngờ nói: "Mạt Mạt lần trước nói tiền nhuận bút của truyện ngắn rất thấp mà?" Thật ra không phải viết truyện ngắn tiền nhuận bút thấp, mà là bài viết ngắn của Tần Mạt quá nhiều 《 Tạp luận 》 đã nâng tiền nhuận bút cho Tần Mạt, bây giờ nàng có thể được hai trăm ba mươi đồng với một ngàn chữ.

Tần Mạt giải thích đơn giản một chút sự khác nhau giữa《 Quanh quẩn》 và《 Tạp luận 》, chờ Tần Bái Tường ký tên trên hợp đồng, liền mang theo laptop liên hệ với biên tập 《 Quanh quẩn 》 qua QQ.

Nàng lại tạo thêm một nick QQ nữa, lần này là giới nữ, tên xưng "Biện Hà Sa".

Biên tập viên liên hệ với Tần Mạt là “Chi Viễn”, sau khi kết bạn, hai người nói vài câu khách sáo trước, rồi câu hỏi của Chi Viễn bắt đầu đi sâu vào phần cá nhân.

Chi Viễn: Sa quốc, em chỉ đúng là mười sáu tuổi? Biện Hà Sa:...

Biện Hà Sa: rất quan trọng à? Chi Viễn: không có, chỉ có điểm tò mò.

Hay lại là một tác giả thiếu niên thiên tài? Học sinh trung học có thể viết ra câu chuyện như thế, vô cùng ít ỏi.

Lúc mới nhìn, còn cho rằng tác giả “Nghiên mực đá” đã qua trung niên, là một nữ sĩ đầy cảm xúc.

Biện Hà Sa chỉ gửi một tiếu thuyết, sao lại có thể mở một chuyên mục mới? Chi Viễn: O(∩_∩)O chúng ta còn làm về lâu dài, Biện Hà Sa gần đây rất nổi tiếng trên mạng, thanh danh đã sớm truyền khắp nơi.

Tôi còn cho rằng một tháng phải cho chuyên mục “Một vòng luân hồi” đăng tiểu thuyết một đến hai ba vạn chữ, đối với em mà nói, là dễ như trở bàn tay.

Biện Hà Sa: vì sao là chuyên mục bi tình? Chi Viễn: rất nhiều nhà bình luận nói, phong cách của《 Quanh quẩn》quá theo khuynh hướng lãng mạn ảo tưởng, tổng thể hư vô đơn bạc, càng ngày càng đi xuống, không có khuynh hướng cảm xúc.

Bi kịch càng khiến người ta để lại dư vị hơn hài kịch, chúng ta cần thử nghiệm bi tình này, để hấp dẫn độc giả phương diện này, và làm phong phú thêm nội dung.

Biện Hà Sa: quý san đã đăng chuyên mục mới, nếu như tôi không đồng ý, thì mọi người sẽ làm thế nào? Chi Viễn: lời Sa quốc bén nhọn, quả nhiên văn cũng như người.

Biện Hà Sa: cám ơn.

Chi Viễn:...

Chi Viễn: nếu như tôi không đoán sai, Sa quốc cần tiền gấp, càng nhiều càng tốt.

Em sẽ đồng ý.

Biện Hà Sa: ngài quá tự tin.

Chi Viễn: là chúng tôi rất tự tin.

Biện Hà Sa: "Một vòng luân hồi" là một tháng một kỳ? 《 Quanh quẩn 》là bán nguyệt s Chi Viễn: chuyên mục "Một vòng luân hồi" chỉ có ở đầu tháng.

Tiếp theo hai người lại bàn bạc kỹ càng hơn, Tần Mạt nói chuyện xong với Chi Viễn thì tải “Thiên Long bát bộ” ở trên mạng xuống, còn mình ngồi ở bên kia bàn ngồi viết cho 《 Tạp luận 》.

Cùng 《 Quanh quẩn 》 giao hẹn xong, nàng liền quyết định về sau chỉ viết cho hai chuyên mục này, về phần những bài viết ngắn, hoàn toàn có thể từ bỏ.

Dù sao nàng phải lấy học làm chính, gần đây toán học và vật lý càng khiến nàng phải cố hết sức, nàng nhất định phải dành nhiều thời gian cho mặt này hơn.

Hôm sau Tần Vân Chí được nghỉ về nhà, vừa nhìn thấy laptop trong phòng Tần Mạt, nó liền từ từ chần chừ xán lại.

"Chị hai, cái này của ai đây?" Tần Mạt nâng tay vò đầu nó, cười tít mắt nói: "Chị mua." Tần Vân Chí trầm mặc rất lâu, bỗng ngửa mặt lên trời kêu rên một tiếng, hét lớn: "Trời không có mắt a! Vì sao chị mình ai cũng anh dũng như thế?" Từ ngày phát sinh chuyện cảnh vệ về sau, tính tình Tần Vân Chí trầm hơn rất nhiều, khó khăn thế nào hôm nay nó mới cười loạn lên, Tần Mạt nắm áo nó, cười hắc hắc không ngừng: “Tiểu Chí à, nghe nói khi em mười tuổi đã vào internet đen?” Vẻ mặt Tần Vân Chí nghiêm nghị: "Không có, chị hai, sao có chuyện này? Bịa đặt, nhất định là bịa đặ "Khi nghỉ đông em khá ngoan ngoãn, tuân thủ ước hẹn mỗi ngày chỉ dùng máy tính nửa tiếng.” Tần Mạt buông nó ra, hai tay ôm ngực đầu hơi nghiêng, "Trước khi nhận phần thưởng, em phải làm xong bài tập trước tám giờ tối, chị sẽ cho phép em dùng máy đến mười giờ." Tần Vân Chí rất vui vẻ chạy đến phòng bên cạnh, nhưng hơn bảy giờ nó lại lén lại gần, cọ cọ vai Tần Mạt nói: "Chị hai, bài tập của em hôm nay hơi khó." Tần Mạt duỗi tay ra: "Cầm qua đây, chị dạy em." Gần mười giờ, hai chị em cùng nghiên cứu một nhãn hiệu quần áo.

"Đẹp! Không tệ, lấy cái này!" Tần Vân Chí nháy con chuột, hưng phấn kêu.

Tần Mạt theo thói quen cốc cho nó một cái: "Không đủ tiền!" Chỉ biết chép miệng, lại tiếp tục tìm, tìm được hơn hai mươi nhãn hiệu, nhưng lại không có cái nào phù hợp.

Tần Vân Chí thở dài: "Tiền quá ít, quán nhỏ chỉ có sáu mươi mét vuông, cho dù làm nhãn hiệu cũng rất khó! Hơn nữa trang trí cũng cần tiền, nhập hoàng cần tiền, thợ may cũng cần tiền… Chị hai, không đủ tiền đâu, sao chị mua máy tính được thế?” Tần Mạt tiếp tục cốc đầu nó: "Muốn làm ra kỳ tích, trước tiên cần có công cụ lợi hại! Biết rõ chưa? Máy tính là vật rất hữu dụng, đương nhiên phải mua!" Hai người chọn chọn lựa lựa, nói chuyện bàn luận, vòng tới vòng lui, nhưng lại không tìm ra gì cả, Tần Vân Chí bỗng đẩy con chuột, tay vỗ bàn nói: "Thật ngốcần gì nhất định phải có nhãn hiệu? Chị hai, sáu mươi mét diện tích, nhà chúng ta mở một cửa hàng trang phục DIY (Do It Yourself) đi?" Tần Mạt không hiểu DIY là gì, lúc này nhìn vào máy tính, liền đến vào Baidu.

"Chị cảm thấy ba mẹ không nhất định phải làm loại này, em xem, mua thuốc màu để nhuộm cũng rất đơn giản.

Nhưng còn vẽ tranh, đừng nói là ba mẹ không làm được, đến khách mua quần áo, có ai có rảnh mà đi vẽ đây? Đừng nói đến lúc đó lại chẳng bán được cái nào?” Tần Vân Chí trợn trắng mắt nhìn Tần Mạt, coi thường nàng: "Chị hai, chị nghĩ xa mà xem, trang phục vẽ tay DIY bây giờ đang rất thịnh hàng đấy! Tại vì ở thành phố của chúng ta lạc hậu, cho nên rất ít người làm cái này.

Người trẻ tuổi bây giờ rất hứng thú với việc này, chị nghĩ đi, trên quần áo là hình chính mình vẽ, cảm giác rất là thành công đấy! Hơn nữa vẽ bằng tay hoặc là vẽ vài ký hiệu trên đó, thích vẽ gì cũng được không phải đơn giản sao? Cũng không phải nhất định phải là cao thủ hội họa mới vẽ được…” Tần Mạt suy nghĩ cẩn thận một phen, trước mắt dần sáng ra: “Không sai, mở cửa hàng DIY cũng không cần ba mẹ phải vẽ tranh, bọn họ chỉ cần trang trí mặt tiền, một bên để thuốc vẽ, một bên để quần áo đã vẽ lên, lại treo quần áo chưa vẽ vào một bên, sau đó chỉ chờ tính tiền thôi.” Nàng nghĩ kỹ, một bức tranh liền bày ra trước mắt: “Chuyện hàng mẫu thì từ từ để chị làm, quần áo cũng không cần phải có nhãn hiệu, chỉ cần chất lượng tốt một chút là được rồi, còn có thể tiết kiệm chi phí.

Trang trí cũng không cần quá rắc rối, có thể vẽ thẳng lên tường, dùng một ít tiền bày các giá tầng.

Ba cũng hoàn toàn không cần phải DIY, tuy ông không thể vẽ tranh, nhưng ông có thể sắp xếp quần áo.

Chị sẽ giúp vẽ và bày đồ, cũng có thể tăng thêm không khí cho DIY, lại có thể hấp dẫn người khác…” Tần Vân Chí lắc đầu vài cái, cho đến khi Tần Mạt mãi vẫn chưa ngừng suy nghĩ, nó mới thở dài nói: “Chị hai à, chị không mệt, nhưng em sắp hôn mê rồi! Em nói có phải chị đã tưởng tượng quá hoàn mỹ hay không? Nói cứ như mình là nhà thiết kế lớn, nhà họa sĩ lớn ý? Chị là chị em, đừng có nghĩ thái quá chứ?” Tần Mạt hừ nhẹ đẩy nó ra, lườm nó nói: "Ngủ đi! Về phần chị thế nào, đến lúc đó chờ xem đi!" Ngày hôm sau Tần Mạt và Tần Vân Chí nói tư tưởng này cho Bùi Hà và Tần Bái Tường nghe, Bùi Hà còn do dự, Tần Bái Tường đã gõ bàn trầm trồ khen ngợi.

Bọn họ thuê cửa hàng ở cách tiểu khu Nguyệt Quang không xa.

Vị trí này cũng không xấu, tiền thuê một năm là tám ngàn.

quanh mặt tiền trang hoàng cũng đơn sơ, phần lớn bán hàng giá rẻ.

Tần Mạt chắp tay đi vài vòng trong cửa hàng, lúc về nhà tiện đường mua bốn tập giấy trắng và vài bút dạ màu.

Sau khi ăn cơm xong nàng nhốt mình lại trong phòng ngủ nhỏ, mãi cho đến bữa cơm tối mới ra.

Sau bữa tối nàng mới đem thành quả của buổi trưa đến trước mặt mọi người, lúc này mới khiến ba đôi mắt đều kinh ngạc.

Tần Mạt vẽ tổng cộng năm bản.

Tờ thứ nhất là một bức tranh toàn cảnh, nàng đã vẽ qua góc nhìn độ từ khi ào cửa hàng.

Tư bức tranh này có thể nhìn ra trần nhà là một màu xanh lam yên tĩnh, màu xanh khá sâu, mơ hồ như ánh trời xanh nước hồ ngọc bích.

Góc đối bên trái với trần nhà màu lam, có một cành hoa tuyết trắng xinh đẹp, từ góc tường lan lên cao.

Bên trái vách tường còn vẽ ô kẻ ca rô, những ô vuông này đều là mảnh gỗ ghép, ở chỗ giao gắn những quả chuông nhỏ, bên phải vách tường lần lượt treo ba hàng áo, giá áo làm bằng gỗ, được sơn màu trắng và vẽ nơ hình bướm; trước vách tường bày một quầy hình lá, bên trái là máy thu tiền, bên phải được gắn một máy may vào.

Năm bản vẽ, tờ thứ nhất vẽ ra chỉnh thể, tờ thứ hai vẽ trần nhà, tờ thứ ba và bốn vẽ họa tiết tường nhà, từ thứ năm là quầy hàng bên trong.

Tần Vân Chí đoạt lấy như ăn cướp, xem xong, lại ném qua một bên, lấy tờ khác xem.

"Oa! Chị hai, có phải chị ăn linh đan không thế, tự dưng thành cao nhân thế này? Lại còn vẽ tranh, chỉ số thông minh và tế bào nghệ thuật của chị tăng không phanh á! Vậy mà chẳng mấy khi bộc lộ ra, chị còn để người khác sống thế nào?” Tần Mạt ngồi trên ghế sô pha duỗi thẳng lưng, không chút hoang mang nói: "Tế bào nghệ thuật này là trời sinh, em đi hỏi ba mẹ chúng ta đi.

Lớp học vẽ ở trường chị không thiếu, chị cũng có tham gia, nên mới có trình độ này thôi, thuần túy chỉ là vấn đề thiên phú!” Tần ba Tần mẹ cười không khép miệng, bậc cha mẹ thường cho rằng con mình luôn xuất sắc, Tần Mạt gần đây lại có hành động kinh người như thế, đến bây giờ, sau khi họ kinh ngạc xong, tráiếp thu rõ ràng.

Bùi Hà cười rạng rỡ hỏi: "Lớp học vẽ tốt thế sao? Mạt Mạt, con xem Tiểu Chí đi học có được không?” Tần Vân Chí lúc này như lắp tên lửa vào mông, bỗng nhảy lên hét lớn: “Mẹ, lớp gì chứ, phí tiền lắm! Con lại không thể kiếm tiền như chị hai, muốn học lớp gì chờ con có thể đi kiếm tiền rồi tính, đúng không?” Một lúc lâu sau, Bùi Hà lại khuyên, Tần Bái Tường tán thành, Tần Vân Chí kiên quyết kháng cự, Tần Mạt phát biểu ý kiến: "Tiểu Chí bây giờ học quan trọng hơn.

Mẹ, khi nghỉ hè nếu như Tiểu Chí còn có hứng thú học, con có thể dạy nó." Tần Vân Chí quay đầu nhìn chằm chằm Tần Mạt, trong ánh mắt là cảm kích và căm giận, mâu thuẫn như nước sông cuồn cuộn chảy...

Tần Mạt thật ra cũng không có thiết kế gì, bên trong chỉ là mấy nét vẽ.

Nhưng bản thân nàng thiết kế thì thấy đơn giản, nhưng các phương án và tư tưởng thì vô cùng rõ ràng, cho nên chỉ cần đưa bản vẽ cho công ty xem, đối phương sẽ hiểu phải trang trí thế nào.

Tổng thể cửa hàng đã xong, chỉ còn lại tên cửa hàng chưa đặt, Tần Mạt đã nghĩ qua rất nhiều tên, nhưng nàng lại bỏ từng cái, rồi từng cái bị nàng bỏ đi, giằng co cả ngày, nàng vẫn không thể quyết định, cuối cùng lại đi vào trò chơi “Thiêu Long bát bộ”, nắm tay buông lỏng.

Lúc này đã hơn mười giờ tối, “Trạng Nguyên đến muộn” không thể vượt qua kỳ thi hôm nay, liền thoát ra ngoài, lấy bản đồ ra click vào, tìm một cảnh đẹp đi d Khả năng của Tần Mạt về game online vẫn chưa thay đổi tí nào, cho nên khi “Trạng Nguyên đến muộn” bỗng bị giết, cảm giác đầu tiên của nàng chính là mới lạ.

Khi level vừa qua là lại bị người ác ý PK, không thể không nói, “Trạng Nguyên đến muộn” da mặt vẫn còn lớn.

Đề nghị PK là một nữ hào ăn mặc hoa lệ, môn phái Tiêu Dao.

Tần Mạt dĩ nhiên không biết xem cấp bậc ở đâu, chi biết là cừu nhân của “Trạng Nguyên đến muộn” tên là “Công chúa đứt dây đàn”.

Màn PK này hiển nhiên không phải là ngộ sát, cũng không phải công chúa đứt dây đàn cố ý tàn sát bừa bãi.

Khi Trạng Nguyên đến muộn ngã xuống đất, nữ hào Tiêu Dao còn đi đi lại lại bên cạnh, tư thái cao ngạo.

Công chúa đàn đứt dây mở kênh nói chuyện ra: Nói cho Trạng Nguyên đến trễ, là nam nhân thì phải gánh vác! Trạng Nguyên đến muộn nằm ngay tại chỗ, không thể nói gì.

Tần Mạt phát hiện tuy đây không phải ngộ sát, nhưng mà nàng đúng là vô tội.

Nàng chỉ quen tên Trạng Nguyên đến trễ kia mà thôi, sao lại mang tiếng oan thay hắn chứ? Chẳng lẽ vì cái tên giống nhau? Lý do này đúng là khiến người ta cười khổ cũng không được, khi Tần Mạt chuẩn bị đi phục sinh, bên cạnh bỗng xuất hiện một thân ảnh cưỡi hạc trắng.

Trạng Nguyên đến trễ nhanh chóng xuống tọa kỵ, sau đó rút kiếm, ánh sáng chớp nhoáng hoa mỹ xuất hiện, công chúa đàn đứt dây lui về sau, rồi bị giết ngay lập tức! Biến cố này so với lúc Trạng Nguyên đến muộn bị chém còn đột ngột hơn, Tần Mạt mang theo cảm giác tiêu điều click vào nhân vật đến thành Đại Lý hồi sinh.

Trạng Nguyên đến trễ gửi mật ngữ đến cho Trạng Nguyên đến muộn: Công chúa đàn đứt dây, ta sẽ giết nàng ta mười lần.

Truyện Chữ Hay