Nghĩ cũng không nghĩ tới bên dưới khe đá Tiểu Thiên ẩn thân lại là một hố sâu tưởng như không đáy. Màn đêm tàn nhẫn bủa vây, hơi lạnh phả ra đâm đến tận xương tủy, cơ thể như hòn đá cuội lao mạnh xuống dưới, gió bên tai như hung thần ác sát cười rít liên hồi không ngừng nghỉ.
Nàng thật sự sẽ chết sao? Tiểu Thiên kinh hãi mở tròn hai mắt, chỉ là đêm đen đặc quánh như đang đưa đường dẫn lối nàng tiến nhập địa ngục, cảm giác vô cùng đáng sợ.
Nhưng không để nàng phải chịu thứ cảm giác đó lâu, một luồng hơi ấm mạnh mẽ kéo nàng lại, thân thể vững chắc bọc lấy nàng, tốc độ rơi cũng ngược với tự nhiên, càng lúc càng chậm.
“Vũ ca ca!” - Trong lòng Tiểu Thiên xúc động kêu lên, toàn thân nàng lập tức bấu víu lấy hắn. Tuy không nhìn thấy hắn nhưng lồng ngực rộng lớn của hắn cũng đủ để đôi mắt của nàng không còn hoang mang vô định mà nhắm nghiền lại, dựa vào hắn.
Hết thảy yếu tố bên ngoài cũng không mảy may tác động đến nàng. Tất cả đều vì nam nhân đang ôm lấy nàng, hắn đã thay nàng gánh vác, thay nàng đối phó, che chở cho nàng.
Tiểu Thiên bình an ở trong lòng Long Thần Vũ nhưng không kiềm nén được rơi nước mắt. Hắn vì sao lại đối tốt với nàng như vậy, nàng không phải kẻ ngốc, nàng biết hiện tại để bảo hộ cho nàng hắn chắc chắn sẽ hao tổn nội lực rất nhiều, thương tích cũng rất nhiều. Nàng làm thế nào mới báo đáp được ân tình của hắn đây?
“Rầm!”
Hai thân thể rơi xuống. Tiểu Thiên ngoài bị chấn động thì không có gì đáng ngại. Long Thần Vũ vì dùng nội lực kiềm hãm lại tốc độ rơi nên vừa tiếp đất liền không thể ngăn được mà phun ra một ngụm máu lớn. Nhưng hắn không để tâm đến chuyện đó, việc đầu tiên chính là nâng Tiểu Thiên dậy, hỏi dồn dập:
“Nàng không sao chứ? Bị thương ở đâu? Khó chịu chỗ nào mau nói ta biết!”
“Vũ ca ca!” - Tiểu Thiên nức nở ôm chầm lấy hắn - “Ta không việc gì! Sao huynh lại ngốc như vậy? Đến lực hút Trái đất cũng dám cản lại, cuối cùng phải dùng bao nhiêu nội lực trong cơ thể. Huynh thổ huyết rồi, ta nghe thấy mùi máu tươi, thương thế của huynh, ta phải làm thế nào đây? Lỡ như huynh mất máu mà chết thì phải làm sao?”
Tiểu Thiên càng nói càng không nhịn được mà khóc lớn, cả người nàng run lên.
“Ta không sao! Chỉ bị thương nhẹ” - Long Thần Vũ nghe những lời nói khó hiểu của Tiểu Thiên liền bật cười, hắn dịu dàng ôm lấy nàng, trấn định nàng.
Sau đó để nàng ngồi dựa vào vách đá, hắn nắm chặt lấy bàn tay của nàng vỗ về:
“Tiểu Thiên! Nàng ở đây đợi ta, ta tìm xem xung quanh có lối nào thoát ra ngoài không?”
Vừa rồi vận công không tránh khỏi độc tính trong cơ thể bạo phát, Long Thần Vũ cảm nhận được nó đã muốn xâm nhập đến từng mạch máu toàn thân, vì vậy trước khi hắn bị độc tính làm mất đi ý thức phải nhanh chóng đưa Tiểu Thiên rời khỏi đây.
“Huynh cẩn thận!” - Tiểu Thiên nhẹ giọng nói. Thực ra nàng rất sợ bóng tối, nhưng nàng không thể để nỗi sợ hãi của nàng ảnh hưởng đến Long Thần Vũ. Hơn nữa phải nhanh một chút ra ngoài, nàng muốn nhìn thấy hắn, muốn giúp hắn xem xét vết thương, muốn xác định hắn thật sự không có gì đáng ngại.
“Tiểu Thiên! Ta chỉ đang cách nàng vài bước chân, đừng sợ!” - Mặc dù nàng không nói ra nhưng hắn biết, nàng sợ tối. Vì vậy Long Thần Vũ liên tục lên tiếng để Tiểu Thiên có thể yên tâm ngồi đợi hắn.
Thị lực của hắn đương nhiên hơn hẳn người bình thường như Tiểu Thiên. Hắn cẩn thận quan sát dò xét, không để sót bất kỳ một chi tiết nào. Cuối cùng trời không phụ lòng người, Long Thần Vũ nhanh chóng tìm được một đường dốc nhỏ đi lên phía trên ở sau một phiến đá.
Hắn quay lại cõng Tiểu Thiên trên lưng rồi cùng nàng trèo lên.
Không ngờ lại lên được tới một hang động, nhìn ra bên ngoài ánh sáng yếu ớt cũng xuất hiện, một đêm đã trôi qua.
Khỏi phải nói Tiểu Thiên vui mừng thế nào, nàng nheo mắt nhìn bầu trời trước cửa động reo lên: “Thoát rồi! Cuối cùng cũng thoát rồi!”
Long Thần Vũ khẽ cười, nhưng đôi môi đã chuyển màu thâm tím của hắn không nhếch lên được bao lâu, toàn thân run rẩy rồi ngã quỵ.
Độc tố lan ra toàn thân, chính thức chiếm cứ đến từng huyết mạch.
Tiểu Thiên hoảng hốt nhào đến người hắn. Nàng sững sờ nhìn nửa phần khuôn mặt không bị mặt nạ che lấp. Từ lúc nào cũng đã chằng chịt tơ máu, tím sẫm nhức mắt. Tiểu Thiên hoảng loạn nhìn ngược nhìn xuôi, nhìn đến bàn tay của hắn, cũng đồng dạng như vậy.
Mặt nàng tái lại, tim đau đớn như bị ai lấy đao đâm vào. Lần đầu tiên hắn như thế này trước mặt nàng, không phải là bộ dáng kiêu ngạo bá khí mà là yếu ớt suy kiệt như vậy.
Nhìn hắn, nàng đau lòng!
Nhìn hắn, nàng sợ hãi!
Đột nhiên sợ rằng hắn sẽ rời xa nàng, bỏ mặc nàng.
Nàng sẽ không còn được nghe giọng nói lôi cuốn người của hắn, không được nhìn thấy nụ cười mê hoặc thỉnh thoảng xuất hiện trên gương mặt của hắn, không được nhìn thấy bộ dạng nghiêm khắc của hắn, không được nhìn thấy nét băng lãnh thâm trầm của hắn.
Nàng sợ, không được nhìn thấy hắn nữa!
Tiểu Thiên bật khóc, tay chân vụng về luống cuống, cảm thấy bản thân nàng quá vô dụng, chỉ biết lay người hắn, gọi hắn tỉnh lại. Nhưng hắn vẫn không đoái hoài đến nàng, không muốn trả lời nàng.
Nàng cứ nắm lấy bàn tay hắn, lay gọi trong tuyệt vọng. Đến lúc tưởng như đã muốn buông xuôi, Tiểu Thiên mới từ trong cơn khóc tỉnh táo trở lại. Hắn như thế này, không phải bị trúng độc sao? Nàng vẫn cho rằng hắn vì bảo hộ cho nàng mà bị thương, nhưng nhìn kỹ lại, triệu chứng của hắn rõ ràng là đang trúng độc!
Vừa hay, máu của nàng lại là giải dược bách độc!
Tiểu Thiên đưa tay quệt nước mắt, đôi con ngươi sáng bừng lấp lánh. Nàng vội tìm khắp người Long Thần Vũ thì tìm được một đoản đao ở phía dưới giày của hắn.
Tiểu Thiên không ngần ngại đưa tay ra trước, tay còn lại cầm đoản đao hạ xuống. Đao vừa chạm vào da thịt lập tức ngừng lại. Nàng hít một ngụm không khí lấy bình tĩnh rồi mới nhắm mắt cứa một đường.
Máu tươi chậm rãi chảy ra, liên tục đi vào trong cuống họng Long Thần Vũ.
Lúc đó đến cả Tiểu Thiên cũng không kịp nghĩ, nàng vì sao lại có dũng khí lớn như vậy? Phải biết đối với một người sợ máu-sợ đau-sợ chết như nàng thì việc dùng dao cắt chút máu ở đầu ngón tay cũng đã là đại sự. Nay lại có thể tự mình cắt một đường sâu, còn liên tục tác động vào vết thương để máu không ngừng chảy là một việc không tưởng đến cỡ nào. Nguyên do gì có thể khiến nàng gạt bỏ đi mọi nỗi sợ hãi của bản thân? E rằng phải đợi đến sau này nghĩ lại Tiểu Thiên mới hiểu rõ.
Không biết nàng đã bị mất bao nhiêu máu, chỉ biết khi thấy Long Thần Vũ dần dần hồi phục, bàn tay khuôn mặt của hắn đều hồng hào trở lại, mọi vết tích chằng chịt đều biến mất thì cũng là lúc Tiểu Thiên cạn kiệt sức lực, nàng chỉ kịp xé mảnh vải quấn quanh vết thương rồi ngất lịm đi.
Long Thần Vũ nhờ máu của Tiểu Thiên, không những tỉnh lại nhanh chóng còn có thể giải trừ hoàn toàn độc tố mười mấy năm nay đã khống chế hắn. Nhìn thấy nữ nhân mặt cắt không còn chút máu nằm bên cạnh thì vội vàng ôm lấy nàng.
Long Thần Vũ lập tức phát hiện vết thương trên cổ tay Tiểu Thiên, hắn cuống quýt lôi Ngọc Minh Cao trị thương cho nàng, lại vội vã bắt mạch xem xét, chỉ thấy hơi thở của nàng yếu ớt, đứt đoạn, suy kiệt vô cùng. Long Thần Vũ gấp gáp bế bổng Tiểu Thiên lên. Nhưng bước chân như bay chuẩn bị phóng ra ngoài chợt khựng lại. Lúc này hắn mới phát hiện sự chuyển biến trong cơ thể, âm thầm vận nội lực thăm dò độc tính. Rất nhanh liền ngẩn người ngỡ ngàng.
Độc đã được giải?
Khóe miệng của hắn vẫn còn vương máu, lại liếc mắt nhìn đến thương tích của Tiểu Thiên. Nàng dùng máu của mình giúp hắn giải độc?
Cuối cùng tim của Long Thần Vũ cũng như ngừng đập, chấn động nhìn đến người trong lòng.
Hắn dường như không dám tin vào ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu hắn.
Long Thần Vũ run rẩy đưa bàn tay về phía bả vai của Tiểu Thiên, đành phải mạo phạm nàng, hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi kéo xuống vạt áo của nàng.
Ba cánh hoa đỏ thắm ở bả vai đập vào mắt hắn, đập vào tim hắn!