Thần Vũ chuyển mắt nhìn qua phong thư, đôi mắt hẹp dài cùng chiếc mặt nạ bạc khiến hắn lạnh lẽo bội phần, không ai đoán được hắn đang là loại tâm tình gì. Đôi con ngươi như hắc thạch loang loáng phóng ánh nhìn về phía nữ nhân vẫn đang nhu mì ngồi ở ghế khách. Mở miệng nói một câu khách khí nhưng lại nghe không ra cảm xúc:
“Muội chính là Đan Phượng? Vẫn thường nghe Hoàng phi nhắc đến, quả không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ của Long Quốc!”
Đan Phượng nghe thấy Thần Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, bộ dạng bên ngoài vẫn nhẹ nhàng như nước nhưng nội tâm đã kích động đến không thể kiềm chế được, hai bàn tay giấu dưới vạt áo nắm chặt vào nhau cơ hồ như muốn bật máu để che đi cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng. Nàng cúi đầu, cất giọng nói mềm mại:
“Biểu ca chê cười rồi. Muội vừa mới trở về không lâu, nào dám nhận lấy danh xưng đó. Lần này mạo muội đến diện kiến huynh, hơn nữa còn bạo gan cùng huynh đến Thiên Quốc làm khách. Chỉ hy vọng biểu ca sẽ không cảm thấy phiền hà, biểu muội thất lễ rồi.”
Thần Vũ lãng đãng đáp: “Hoàng phi đã mở lời, còn có thể phiền hà?”
Đan Phượng kín đáo đảo con ngươi, nàng hiểu ý tứ của Thần Vũ, hắn là nói nàng dùng Hoàng phi để ép hắn, liền một bộ dáng thùy mị giãi bày tâm sự:
“Năm ba tuổi muội đã rời khỏi kinh thành. Đến năm lên mười, không may trải qua một cơn bạo bệnh, mất đi trí nhớ của bảy năm, lại trở về như một đứa trẻ lên ba. Từ đó muội phải cố gắng để học lại mọi thứ. Nhưng chỉ trong vài năm ít ỏi, muội thật sự hổ thẹn, đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không có chút kiến thức cùng kinh nghiệm.
Vì thế lần này trở về, muội được tin Thiên Quốc có lời mời dự tiệc, nên mới bạo gan hỏi xin cô cô cho phép được tham dự. Một là có thể gặp huynh, dù gì cũng là người trong nhà, nên đến chào hỏi. Hai là muội hy vọng chuyến đi này sẽ được mở mang tầm mắt, có ít kinh nghiệm sống cho bản thân sau này. Mong biểu ca không trách muội đường đột, tự ý quyết định.”
Thần Vũ trầm mặc, ánh mắt thâm thúy khó dò nhìn nữ nhân đang cúi đầu nhỏ nhẹ từng lời kia, lát sau hắn mới lớn giọng phân phó:
“Người đâu! Đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi”.
Một a hoàn nhanh nhẹn tiến vào phục lệnh. Đan Phượng hơi bất ngờ liếc về phía Thần Vũ. Hắn chán ghét nàng?
“Vài ngày sau sẽ lên đường” – Thần Vũ nhấp một ngụm trà rồi nói, cũng không nhìn đến Đan Phượng nữa.
Đan Phượng hơi hơi cắn môi, nàng đứng dậy cúi người thi lễ rồi cùng với a hoàn ra khỏi phòng khách. Đến bậc cửa, nàng lại khẽ khàng liếc về phía nam nhân đang ngồi bên trong, đáy mắt tràn ngập một loại xúc động không nói nên lời.
Còn nhớ nhiều năm trước, một cô bé ba tuổi bị ép phải rời khỏi kinh thành, cô bé ấy không muốn lại không thể làm gì được, cảm thấy người lớn ai cũng bỏ mặc nàng liền trốn ra ngự hoa viên ngồi khóc. Đang lúc nức nở thì bất chợt có người đến trước mặt, đưa ra một chiếc khăn lụa màu trắng kèm theo giọng nói an ủi: “Đừng khóc!”.
Cô bé ngẩng khuôn mặt đang giàn giụa nước mắt nhìn đến người vừa nói. Một vị ca ca đẹp như ánh nắng mặt trời ấm áp, nở nụ cười chan hòa nhìn nàng. Không hiểu sao cô bé liền không khóc nữa, ngoan ngoãn đưa tay lấy chiếc khăn. Còn chưa kịp cảm ơn thì ca ca kia đã đi mất.
Những vị cung nữ tỷ tỷ bên cạnh lúc ấy nói cho cô bé biết người đó chính là biểu ca của nàng, Đại hoàng tử Long Quốc, Long Thần Vũ!
Thì ra biểu ca lại tốt như vậy, cô bé trước khi rời khỏi đã một mực đòi bằng được bức tranh vẽ hắn. Nhìn thấy chân dung hắn liền tròn mắt ngắm nghía, cảm thấy bức họa này là một vật rất dễ thương.. Cô bé non nớt trở nên rất yêu thích bức họa. Mỗi tối đều ôm vật dễ thương ấy để ngủ, sau thành một thói quen. Dần dần lớn lên, cô bé bảy tuổi, dựa vào những nỗ lực cố gắng của mình đã được đặc ân mỗi năm trở về kinh thành một lần.
Năm đó biểu ca của nàng mười một tuổi, vừa được sắc phong làm Hàn Vương còn có phủ đệ riêng. Nàng lại khổ sở tìm đủ mọi cách để đến gặp hắn. Cuối cùng chỉ dám đứng nhìn từ xa. Dáng vẻ hắn ngồi trên lưng ngựa thật oai vũ biết bao. Lần thứ hai được thấy hắn bằng da bằng thịt, cô bé ấy không diễn tả được cảm xúc của bản thân lúc đó, chỉ biết đã âm thầm đã tự nói với chính mình. Nàng muốn gả cho hắn!
Những năm sau đó Đan Phượng đều không gặp được Thần Vũ nữa, hắn cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến nàng khó chịu đến tột cùng, dù cố gắng thế nào cũng không biết được tung tích của hắn. Điều này khiến nàng muốn phát điên lên. Nàng lại nỗ lực gấp bội để nhanh chóng được hồi kinh, vĩnh viễn không rời đi nữa. Nàng muốn ngày nào cũng được gặp hắn, ở bên hắn.
Cuối cùng trải qua một vài chuyện nàng đã đang ở rất gần hắn, vừa rồi còn nói chuyện với hắn. Đan Phượng cảm thấy mỗi nhịp tim đều đập nhanh hơn bình thường, đến nỗi nàng không thể kiểm soát được nữa. Vị thiếu niên năm đó của nàng đã trở thành một vị nam nhân đỉnh thiên lập địa, khí chất vương giả cao quý ngời ngời. Giọng nói ngày xưa nàng từng được nghe cũng đã trở nên trầm ấm, lôi cuốn biết bao nhiêu.
Nhưng tại sao hắn lại đeo mặt nạ? Thật sự chán ghét nàng đến vậy? Hắn không muốn nàng nhìn ngắm diện mạo của hắn sao?.
Không! Nàng yêu hắn! Ngoài nàng ra không còn ai xứng đáng làm Vương phi của hắn!
Nàng sẽ bằng mọi giá cho dù dùng cách gì đi nữa cũng phải giữ chặt lấy hắn!
Đời này kiếp này, nếu không phải là nàng, thì cũng sẽ không nữ nhân nào được quyền đứng cạnh hắn!
--- ------ -----
Ba ngày không gặp Thần Vũ, cũng không gặp Đỗ Kỳ khiến Tiểu Thiên cảm thấy buồn chán thể thảm. Mà bọn họ cũng thật vô tình, dường như đã coi nàng là không khí, một chút cũng không thèm đếm xỉa đến.
Phải rồi! Người ta còn đang bận tiếp mỹ nhân. Đừng tưởng nàng lười biếng nằm một chỗ phơi nắng thì không biết chuyện gì. Sáng chiều tối, đều chằn chặn, luôn có người cơm bưng nước rót, chăm sóc tận răng. Xem ra ngày khởi hành lên kinh thành còn xa xôi lắm!
Tiểu Thiên bực tức trong lòng, ngoạm một miếng lê lớn vào miệng, dùng lực nhai nhai nuốt nuốt. Cũng không biết đã nghĩ miếng lê thành ai rồi???
Nàng phóng ra khỏi Vạn Sơn Trang, quay mắt nhìn lại chỉ muốn ném cho một mồi lửa. Khoái chí với hành động hung ác trong tưởng tượng, Tiểu Thiên phe phẩy quạt đi dạo phố. Ra ngoài tâm tình quả nhiên sẽ tốt lên, nàng cũng thật là, liên quan gì đến nàng lại đi bực với tức. Ấu trĩ!
Đang đủng đỉnh ngắm trời ngắm đất, ngắm cuộc sống thong thả ở Thành Vĩnh An, Tiểu Thiên chợt phát hiện phía trước có đám đông xôn xao. Nàng rảnh rỗi ham vui liền tò mò chui vào, hình như đang vây quanh cái gì đó. Thân hình nhỏ nhắn, vì vậy không khó để nàng len lỏi giữa đám đông tiến vào trong.
Trước mặt là một cô nương tuổi chỉ tầm mười mấy, trên người mặc tang phục màu trắng, khuôn mặt đẫm nước mắt đang quỳ bệt trên nền đất, kế bên là tấm biển nhỏ có ghi vài chữ.
Tiểu Thiên liếc nhìn đến những hàng chữ xiêu vẹo, tâm dâng lên một nỗi xót thương, nữ nhân này vì một chữ hiếu chấp nhận đánh đổi cả bản thân mình, bán thân chôn cha, đúng là xã hội thời nào cũng vậy, có những người sống trong nhung lụa, cũng có những người cùng cực như thế.
Tiểu Thiên vội vội vàng vàng vét sạch số bạc trên người, chỉ sợ cô nương kia rơi vào tay kẻ xấu thì không phải số phận sẽ thảm lắm sao. Nhưng còn chưa kịp đặt bạc vào tay tiểu cô nương, đã thấy một túi bạc lớn ném phịch xuống đất.
Một tên béo, mắt híp hai đường chỉ, khắp mặt rỗ chằng chịt, râu ria tua tủa hai bên mép, thô kệch xấu xí, đang đắc ý vênh mặt cho mọi người chiêm ngưỡng, giống như sợ người đời còn không có thấy hết hắn xấu như thế nào.
Tiểu Thiên nhìn đến mà muốn nôn luôn cái bánh nếp ăn cách đây được hai canh giờ.
Tên béo há to cái mồm thối nói oang oang:
“Bản thiếu gia mua ngươi, mau, về làm thiếp của ta, cha ngươi cứ để đó, sẽ có người chôn”.
Tiểu cô nương quỳ bên dưới, nhìn đến người mua mình mà hoảng sợ mặt mày xanh lét, nhưng cũng không lên tiếng, dáng vẻ cam chịu.
Tiểu Thiên thấy tình cảnh như vậy, liền nôn nóng nhào tới trước mặt tên béo, che chắn cho cô nương phía sau, rồi một tay bịt mũi để không hít phải mùi hôi, một tay chống nạnh hùng hồn nói:
“Cô nương này, ta đã mua rồi!”
Tên béo khinh thường Tiểu Thiên ra mặt, đưa tay chỉ xuống túi bạc phía dưới:
“Bản thiếu gia đã đưa bạc, ngươi còn giành mua trước?”
Tiểu Thiên liền lớn tiếng đáp lại:
“Ngươi đưa bạc nhưng người ta còn chưa nhận, cô nương ấy đã là người của ta, bạc cũng đã nhận, không tin thì ngươi xem đi” – Nói rồi nàng cho tay đã kín đáo cầm sẵn túi bạc nhỏ làm động tác đút vào túi áo của tiểu cô nương rồi lấy ra, lúc lắc trước mặt tên béo.
Tên béo đương nhiên không chịu nhường:
“Bạc của ta nhiều hơn ngươi! Người là của ta, tránh ra!”
Hắn áp dụng chiêu lấy thịt đè người, đẩy Tiểu Thiên một phát, làm nàng chúi nhủi té nhào xuống đường. Sau đó cho người xúm vào kéo cô nương kia đi.
Tiểu cô nương lúc này bắt đầu khóc nức nở, ngoái đầu nhìn Tiểu Thiên như mong chờ.
Tiểu Thiên máu nóng bốc lên, tên béo khốn kiếp đã xấu người còn mất nết. Nhưng hắn nhiều thịt hơn nàng, nàng chỉ bằng một phần tư hắn, làm sao đấu lại bây giờ? Bản thân còn lo chưa xong, nói gì lo tới người khác. Nhưng cứ thế để cô nương ấy bị đưa đi, nàng thật sự không đành lòng.
Mắt thấy người đang bị dẫn đi, trong đầu Tiểu Thiên quýnh quáng, không kịp nghĩ được gì, vội nhào tới giằng lấy:
“Ngươi không nói lý lẽ, ta mua trước, cô nương ấy là của ta”.
Tên béo bắt đầu bực bội, hắn hét lên ra lệnh cho đám gia nhân:
“Đánh chết tên này cho ta!”