Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

chương 154

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phu nhân quỷ khí thế hùng hổ, vỗ mặt bàn nói: "Mặc kệ, tôi muốn liều mạng với bọn họ! Các chị em, lòng tốt của mọi người tôi xin nhận, nên mỗi người hãy tách ra đi, chuyện của tôi không nhọc mọi người quan tâm."

"Chị à, chị nói gì kì vậy? Chúng ta là quỷ giống lão Trang sao? Loại chuyện vứt bỏ không làm được!"

"Đúng đấy, chúng ta cùng ra ngoài nói chuyện với cô gái tóc dài, nếu cô ta không đồng ý, đến lúc đó chạy cũng chưa muộn mà!"

"Đúng, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt."

Phu nhân quỷ rất là rất cảm động, vung tay lên, nói: "Vậy chúng mình liền đi gặp cô gái tóc đen dài!"

Các đạo trưởng bỗng cảm thấy âm khí trong hang đá đột nhiên trở nên cực kì nồng nặc, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy phu nhân quỷ mang theo hơn trăm con quỷ xuất hiện, trong đám quỷ này có cả nam lẫn nữ, sắc mặt của từng con đều trắng bệch, khuôn mặt quỷ dị, thiếu cánh tay hoặc thiếu chân, vết máu loang lổ.

Phu nhân quỷ cười u ám, biết mà còn hỏi: "Mấy người không mời mà tới, là có chuyện gì à?"

Trương đạo trưởng đứng lên nói: "Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ hi vọng phu nhân có thể thả đạo hữu chúng tôi ra."

Quỷ phu nhân: "Là mấy người tự tiện xông vào nhà tôi, chẳng lẽ còn hi vọng tôi lấy lễ để tiếp đón sao? Hừ, nếu có người xông vào nhà mấy người đụng chạm lung tung, mấy người có thích không?"

Các đạo trưởng: ...

Nếu nói thế này, hình như bọn họ không đúng thật? Dù sao dù ai gặp phải chuyện này cũng không vui nổi.

Cố Phi Âm cũng cực kỳ tán đồng nhẹ gật đầu, thành khẩn thuyết phục: "Mọi người cũng thật là, họ Trang phát hiện cái mộ này cũng đem tài sản của mình cất ở trong, bà phát hiện cái mộ thì trực tiếp dọn nhà đến đây, mấy người khảo cổ phát hiện nơi này có ngôi mộ cũng phải đến khảo cổ...Cho nên tính ra, mọi người đều là người ngoài, không tới lượt mọi người tức giận, vì vậy đừng tức giận, đừng tức giận, hê hê."

... ? ? ? ! ! !

Ở đây dù là người hay quỷ, tất cả đều nhìn về phía cô gái tóc dài Cố đại sư, người này nói chuyện sao khiến người ta thấy tổn thương thế?

Phu nhân quỷ trừng muốn lòi tròng mắt, ả tóc đen dài này quả nhiên đến phá chuyện của bà!

Cô gái tóc đen dài còn nói: "Như vậy nè, để tôi làm người ở giữa, chuyện này giảng hòa mọi người có chịu không?"

Phu nhân quỷ tức giận nói: "Không được, nơi này là nhà tôi, ai cũng không thể phá!"

Cô Phi Âm khuyên nhủ: "Tôi nói với bà nè, bà ở trên núi này có cái gì tốt? Không có điện nên không xem tivi, chơi điện thoại, không thể truy cập mạng nhìn thế giới. Mỗi ngày đen như mực ngay cả một con quỷ nói chuyện cũng chả có, bà không thấy chán à? Tôi á, ở thành phố A có mấy căn biệt thự gần sông, đã được chính quyền công nhận, nếu bà ở đó bà chính là quỷ tốt hợp pháp, chỉ cần không phạm tội, đặc biệt mấy người đạo sĩ, đạo phật bà gặp cũng sẽ không vô duyên vô cớ bắt bà, mà còn chào hỏi với bà.”

"Tôi nói chứ hoàn cảnh nơi đó cực kỳ tốt, còn chưa tính đường xá đặc biệt phát triển, quãng đường tới quầy bán quà vặt trường Đại Thương cũng gần, muốn ăn nến đi mấy bước là đến. Ngày lễ, ngày tết còn có thật nhiều người đến bờ sông đốt vàng mã, cho dù người chỉ hơi có lòng tốt cũng đưa đầu heo và thịt gà, vịt, ngan đến tặng cho bà ăn mặn. Chủ yếu là có nhiều quỷ nhỏ, bà cũng có thể có đứa nhóc làm bạn nha, bất kể là muốn đánh mạt chược hay là nhảy quảng trường, nói một tiếng là xong, so với bà ở trên núi tốt hơn bao nhiêu."

Bọn quỷ quái: "..."

Các đạo trưởng: "..."

... Đầu heo, thịt gà, thịt vịt, thịt ngan? Chơi mạt chược? Còn có hương nến?

Trong lòng phu nhân quỷ chợt bị rung động một chút, bà sẽ không đi múa quảng trường, xuất đầu lộ diện có hơi cảm thấy mất mặt và xấu hổ, nhưng bà thích chơi mạt chược ấy, cũng thích xem TV. Có lần bà đã từng trộm xuống núi xem TV nhà người khác, mấy con người nhỏ nhỏ ở trong màn hình nhảy nhót, nhìn là rất thú vị. Vả lại từ khi làm quỷ, tuy có nha hoàn phụng bồi nói chuyện, coi như có mấy người, nhưng mấy chục năm lận thì bà chán ngấy, quay qua quay lại cũng chỉ có từng đó khuôn mặt. Nếu như đi ra bên ngoài, sẽ có quỷ khác chơi mạt chược với bà!

Không, không được, nghĩ như vậy giống như bà muốn bỏ đi quá.

Cố Phi Âm lại nhìn về phía Trương đạo trưởng, nói: "Tiểu Trương, ông nghĩ cho đốt thêm cái biệt thự năm tầng được không? Phòng chỗ tôi hầu như cho mướn hết rồi, gần như không đủ chỗ."

Tiểu Trương sửng sốt một chút mới phản ứng được, khẽ nhìn sang Lý bộ trưởng nói: "... Phu nhân nếu đồng ý, tôi sẽ “ đi xây”, tặng mọi người một cái biệt lớn xa hoa."

"Thêm một cái xe hơi đi, xe có nhãn hiệu ấy."

"... Cũng được."

"Không cần xe." Quỷ phu nhân nói, "Tôi bị say xe, cho cái kiệu lớn tám người khiêng là được rồi."

Tiểu Trương: "..."

Tiểu Lý: "..."

Các đạo trưởng bên cạnh: "... ? ? ?"

Bọn quỷ vây xem: "... ! ! !"

Cố Phi Âm nói: "Có thể! Có thể! Cỗ kiệu rất tốt, bà chắc sẽ thích, còn có thể đốt cho bà đồ trang sức và quần áo nhìn đẹp hơn như này, mặc dù trong mộ nhiều bảo bối, nhưng đồ để mọi người mặc thì không có, đến lúc đó lại kêu bọn họ đốt cho bà một ít nguyên bảo và tiền giấy, lúc đó chả phải sống khá khả? Tiểu Trương, những yêu cầu này ổn không?"

Tiểu Trương ngây ngốc chỉ biết là gật đầu: "Có thể! Có thể! Hoàn toàn có thể!"

Những vàng bạc, châu báu ,quần áo hay đồ trang sức đều không đáng tiền, dùng giấy làm đem tặng là được, không đắt giống như dương gian, một món đốt đi tối đa tệ, chỉ có tệ là có thể giải quyết xong phu nhân quỷ, tính ra vẫn rất hời.

Quỷ phu nhân: "..."

Xong, hình như bà rung động mất rồi làm sao bây giờ? Khỏi phải nói, quần áo của bà cũng đâu có nhiều, vài chục năm nay chỉ có mấy bộ, đổi qua đổi lại lần lượt mặc hơn mấy trăm ngàn lần, chớ nói chi là bọn nha hoàn một bộ y phục mặc đến hồn phi phách tán, mắt thẩm mỹ của bà cũng thấy mệt, qua chuyện này nếu có quần áo mới và cả đồ trang sức mới...

Không chỉ có phu nhân quỷ, đám hung thần ác sát phía sau bà trong lòng cũng thấy rung rinh, trời ạ, đây là cuộc sống thần tiên sao? Có biệt thự, có kiệu lớn tám người nhấc còn có người tặng nến và đầu heo, đốt quần áo, đồ trang sức? Có trời mới biết đã bao nhiêu năm bọn họ chưa thay quần áo và được ăn một bữa ngon đấy?

Chính Cố Phi Âm cũng chịu không được hòa nghi bản thân, hóa ra quãng thời gian qua cô sống tốt như vậy sao?

Mấy tiểu đạo trưởng bị nhốt trong một căn nhà đá không nhìn thấy ánh mặt trời, trong căn nhà đá âm u lạnh lẽo, đầy những bộ xương cốt, một sự u ám quỷ dị, yên tĩnh đến mức một tiếng động cũng không nghe thấy. Lúc mới bắt đầu bọn họ còn nghĩ cách nên chạy trốn như thế nào, nhưng cánh cửa sắt không mở ra được, phía trước cũng không có con quỷ nào đến để ý tới bọn họ, không cho ăn cơm cũng không cho nước uống, bọn họ vừa đói vừa mệt lại vừa khát, giống như bị cả thế giới lãng quên.

Chẳng lẽ quỷ phu nhân muốn nhốt bọn họ đến chết? Hay để bọn họ tự giết hại lẫn nhau? Ở đây cái gì cũng không có, chỉ có thể ăn bạn đồng hành của mình, chẳng lẽ đây chính là chủ ý của bà ta? Huống hồ đã qua rất lâu rồi, các sư phụ sư thúc còn chưa tới cứu bọn họ……

Nghĩ như vậy, bọn họ không khỏi tuyệt vọng.

“Đừng nóng vội, phải kiên trì, khẳng định là sư phụ đang nghĩ cách tới cứu chúng ta.”

“Đã qua rất lâu rồi? Tại sao còn chưa tới? Tất cả pháp khí của chúng ta đều không ở bên người, nếu những con quỷ đó tới giết chúng ta, tôi ngay cả lực đánh lại cũng không có!”

“Quỷ phu nhân kia thực sự rất khó đối phó, có lẽ đã bị ngăn cản, anh trước tiên đừng có gấp, phải giữu gìn thể lực, huống hồ chúng ta còn có thể lấy máu của mình để vẽ bùa chú, sư phụ đã từng nói, bản thân chúng ta chính là pháp khí tốt nhất.”

“Đúng vậy, chúng ta còn chưa đi tới bước đường cùng, lại nói sư phụ nhất định sẽ tới cứu chúng ta.”

Đáng tiếc bọn họ đợi rồi lại đợi, sư phụ không tới, ngược lại mấy nữ quỷ với khuôn mặt quỷ dị lại tới, đặc biệt là mặt bọn họ trắng bệch còn lộ một nụ cười cứng nhắc, đôi mắt to chuyển động loạn xạ, nhìn cực kỳ dọa người, bộ dạng không có ý tốt, giống như tới đưa bọn họ đi đoạn đầu đài!

Đoạn đầu đài: Máy chém.

“Mấy người muốn làm gì?”

“Mấy người thân là ma quỷ, vốn không nên ở lại nhân gian, tôi khuyên mấy người sớm đi xuống địa giới, nếu gây nên nhiều nghiệp chướng, thì kiếp sau mấy người đừng nghĩ sẽ làm người!”

“Đừng nói kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng đừng nghĩ!”

Tiểu Hỉ âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ, cười cười nói: “Khiêng đi.”

Truyện Chữ Hay