Bản edit tại Wattpad: Banhbaodaity.
Từ Dao trong lúc hốt hoảng dần tỉnh lại, hắn xoa xoa cái trán đau đớn của mình, ý thức cũng trở nên rõ ràng.
Kết quả vừa mở mắt ra liền thấy hai người kia lộ ra thân trên.
...?? Hắn có phải là bỏ lỡ cái gì?
Mới vừa mở mắt là loại tình cảnh này...!Có chút buồn cười.
"Aiza, Vân Hàn ngươi đã tỉnh?"
Chu Thiên Ly thấy người đã tỉnh thì nở một nụ cười, cầm y phục của hai người đi giặt sạch đặt bên đống lửa bắt đầu hong khô, ai ngờ lại bị Thẩm Dục Sanh giật lấy y phục đã ướt nhẹp mặc lên người.
“Này? Ta chưa làm xong mà.”
“Không sao.” Nhìn Thẩm Dục Sanh cố ý quay lưng mặc lại y phục, còn liếc mắt nhìn về phía Từ Dao, Từ Dao cũng nở nụ cười nhìn lại y.
Từ Dao không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, cũng không biết vừa nãy tại sao lại đột nhiên hôn mê, hắn mơ hồ nhớ tới khi đó...
"Ta vì sao..." Từ Dao hoảng hoảng hốt hốt mở miệng, căn bản không nhớ ra được đến tột cùng là nguyên nhân gì.
“Không sao đâu, không sao, chắc là ngươi mệt mỏi quá, đột nhiên ngất xỉu dọa bọn ta nhảy dựng một cái.” Chu Thiên Ly giũ mạnh quần áo trong tay, nói dối cũng đạt đến trình độ mặt không đỏ tim không run.
Từ Dao cau mày không đáp, đứng dậy dò hỏi "Qua đã bao lâu?"
“Chắc là , canh giờ rồi.” Chu Thiên Ly vừa nói vừa thuận tay cầm lấy cành cây chọc lên con rắn đã cháy thành than.
“Cần phải đi thôi.” Càng trì hoãn ở nơi này càng khiến Từ Dao cảm thấy bất an, vì bọn hắn căn bản không biết nguy hiểm sẽ lại phát sinh ở chỗ nào.
"hồ ly ngốc kia còn chưa tỉnh à?” Từ đầu tới giờ Tuân vẫn luôn nằm một bên không lên tiếng, Chu Thiên Ly thả cành cây trong tay ra, đi đến cạnh y.
Vừa muốn giơ tay chạm vào vai của Tuân, đột nhiên y lại ngồi dậy dọa Chu Thiên Ly nhảy dựng: “Ngươi sớm đã tỉnh rồi à?! Sao không nói gì? Ồ? Tai ngươi biến lại khi nào thế?”
Chắc là do linh lực đã khôi phục nên hai cái tai của Tuân cũng trở về hình dáng con người, tuy rằng Chu Thiên Ly thích cái tai xù lông lúc trước của y hơn.
Như vậy sờ không có cảm giác.
Tuân nhàn nhạt nhìn Chu Thiên Ly, hai mắt vô thần buông xuống, dường như có tâm sự.
"Sư huynh."
Thẩm Dục Sanh nhặt cái la bàn rơi ở một bên bị người ta quên mất đưa tới trước mặt Từ Dao.
Từ Dao sau khi nhận lấy liền nhìn thấy rõ ràng kim chỉ nam đã bị gãy giờ lại chỉ về một hướng.
Tây bắc!!
Này?! Đây là trùng hợp sao?
“cái la bàn này hỏng rồi à?” Hiển nhiên Từ Dao có chút không tin, không dám tự tiện hành động.
Nhưng nơi này quả thực là địa phương chim không thèm ị, lúc thì mây đen dày đặc âm u kéo tới, căn bản không có cách nào nắm được phương hướng.
“Ta cảm thấy rất có thể là do con thủy xà dị thường lúc trước làm nhiễu loạn từ trường xung quanh, trước mắt phương hướng này chắc là không có vấn đề.” Thẩm Dục Sanh thấp giọng nói, y phục trên người y được dùng linh lực hong khô cũng sắp xong rồi.
“ở đó hả? Biết phương hướng rồi thì dễ thôi.” Chu Thiên Ly mặc y phục của mình, sau đó ngồi xổm bên cạnh Tuân, khẽ nhướng mày ra hiệu người leo lên.
Tuân sửng sốt một chút chậm chạp nhấc hai cánh tay lên vai Chu Thiên Ly, khẽ khàng đặt thân thể mình lên lưng hắn, mà Chu Thiên Ly hai tay vòng qua chân Tuân đem cơ thể y nâng lên.
“Chờ đến khi ngươi tự mình đi được nhé.” Chu Thiên Ly khẽ cười.
Tuân ngoan ngoãn ôm lấy Chu Thiên Ly, bởi vì vai đối phương quá mức rộng cho nên nhìn cánh tay y lại càng mảnh mai.
“Ngươi biết làm sao để tới đó không?” Từ Dao nghe Chu Thiên Ly vừa nói liền mở miệng hỏi.
Chu Thiên Ly biểu tình ngưng đọng một chút, hướng về phía la bàn vừa chỉ, lát sau mới nhẹ giọng nói: “Bên đó...là cố hương của ta.”
Từ Dao đột nhiên kinh ngạc, không nghĩ đến ở đây dĩ nhiên sẽ gặp được gia đình của Chu Thiên Ly? Chưa đến đã tò mò muốn biết cố hương của Chu Thiên Ly là nơi thế nào.
“Đã lâu rồi không quay về, cũng không biết nơi đó ra sao...” Chu Thiên Ly lầm bầm.
“Đây mới là mục đích ngươi đi cùng chúng ta sao? Lúc trước không làm rõ, hiện tại sao đột nhiên lên tiếng?” Thẩm Dục Sanh nhẹ giọng hỏi.
Chu Thiên Ly cười khổ, nặng nề thở dài: “Sau khi rời đi ta chưa từng có ý định quay lại, ngày đó lúc các ngươi định đi ta liền phát hiện đây là hướng về cố hương của ta...!Vốn không muốn để các ngươi đi.”
“Sao hả? Các ngươi nghĩ kĩ chút.
Trước mắt có muốn đến chỗ ta nghỉ chân không? Huống hồ còn có tên nhóc này, các ngươi bây giờ đi Vân Đỉnh cũng không thích hợp đâu?” Chu Thiên Ly lựa lời nói, vẫn khiến cho Tuân bất mãn.
Từ Dao liếc mắt một cái nhìn Thẩm Dục Sanh, đối phương cũng nhìn lại hắn "Ta nghe sư huynh."
"Ngươi để ta cõng y một lát đi, đường còn rất dài.
Đoạn đường này đi nhấp nhô gồ ghề, hơn nữa Chu Thiên Ly còn cõng thêm người khác, không khỏi có chút uể oải."
Chu Thiên Ly cười liếc mắt nhìn thân thể Từ Dao so với hắn còn gầy hơn một vòng, “Dựa vào thân thể của ngươi? Quên đi, để ta cõng y.”
"Sư huynh có mệt không?"
Thẩm Dục Sanh nhìn Từ Dao trong ánh mắt rõ ràng có ý muốn cõng người!
“Không, không có.” Từ Dao theo bản năng cự tuyệt, mặc cho y có khí lực rất lớn.
“A...” Tiếng rên truyền tới từ người nằm trên lưng Chu Thiên Ly, khuôn mặt Tuân chợt trở nên căng thẳng, hai tay siết thành nắm đấm dựa vào người Chu Thiên Ly.
"Y làm sao vậy?"
Từ Dao lập tức nhìn sắc mặt Tuân, da thịt trắng noãn trước kia giờ bị đỏ ửng, hơi thở của đối phương truyền đến yếu ớt, trạng thái thập phần không ổn!
Từ Dao vội vã giơ tay vén tóc trên trán Tuân, từ lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng rát khiến Từ Dao giật mình, đây rõ ràng là phát sốt rồi! phỏng chừng tất cả mọi người đều không để ý lúc y bị lạnh.
Chu Thiên Ly thấy sắc mặt Từ Dao không đúng, liền thu cánh tay về đem Tuân ôm trước ngực mình, nhất thời bị hai má đỏ bừng của y dọa sợ, cả người cũng khẩn trương.
"Đang yên đang lành tại sao lại như vậy?!"
Từ Dao chạm vào thân thể Tuân bắt đầu vận chuyển linh lực nhưng không thấy tốt hơn, tựa hồ trong cơ thể y có thứ gì đó bài xích linh lực mà hắn truyền sang.
Thẩm Dục Sanh thăm dò hơi thở của Tuân “cấu tạo thân thể yêu thú khác với người, sư huynh truyền linh lực cho nó cũng vô dụng, chỉ lãng phí thôi.”
"Không còn biện pháp khác sao?" Từ Dao có chút nóng nảy.
“Đi! Lập tức về lại nhà của ta!” Chu Thiên Ly không nói nhiều lời lập tức ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Tuân chạy đi, Từ Dao và Thẩm Dục Sanh cũng theo sát.
Chu Thiên Ly cau mày, không để ý cành cây nhọn xung quanh làm thương tổn chính mình, chạy xuyên qua rừng, tốc độ nhanh chóng khiến Từ Dao không kịp trở tay.
Nhiệt độ người trong lòng chỉ tăng lên chứ không giảm xuống, Chu Thiên Ly siết chặt cánh tay của mình, tốc độ cũng ngày càng nhanh, cúi đầu nhìn sắc mặt Tuân, gò má của đối phương đã che kín mồ hôi hột.
“Hồ ly ngốc, ngươi cố chống đỡ cho ta!”
Chu Thiên Ly thà rằng giờ khắc này Tuân chỉ đang giả bộ bệnh, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên không biết tốt xấu cắn hắn một cái, thân thủ lại càng nhanh hơn chạy trong rừng.
Cố chống đỡ một chút, cố chống đỡ một chút!!
...........
Từ Dao không biết đuổi theo bao lâu chỉ cảm giác hai chân vì chạy nhanh quá mà run rẩy không ngừng, cuối cùng cũng thấy Chu Thiên Ly dừng lại.
Theo ánh mắt Chu Thiên Ly, một thôn xóm rất bình thường trú đóng ở nơi này, vị trí sâu thẳm dưới chân núi.
Xung quanh đều là dân phòng đơn sơ cũ nát, dùng cỏ lau đắp mái, bên dưới dùng gạch đá xây nhà.
Wattpad: Banhbaodaity.
Từ Dao trong đầu tưởng tượng rất nhiều hình ảnh cố hương của Chu Thiên Ly, chỉ là không nghĩ tới lại là như vậy.
Vốn tưởng rằng còn cao hơn một ít.
(Ý là nhà cao hơn ấy)
"Ngạc nhiên sao?”
Từ Dao nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Thiên Ly đột nhiên ngừng lại bước chân lúc hắn đang định vào thôn, chần chờ nhìn cảnh tượng trước mắt như đang nhớ lại.
Từ Dao gật đầu, xác thực không giống tưởng tượng của hắn.
“Trên đời này chuyện bất ngờ nhiều lắm.” Chu Thiên Ly nói với Từ Dao một tiếng, sau đó ôm Tuân vọt đến chân núi.
"Chúng ta cũng theo sau đi." Từ Dao nói với Thẩm Dục Sanh.
Xung quanh thôn xóm khắp nơi đều có ruộng, trên ruộng trồng cây nông nghiệp, Từ Dao nhớ đến lúc trước cùng cha mẹ về quê chơi cũng thấy cảnh tượng thế này.
Wattpad: Banhbaodaity.
Vào lúc này trên đồng còn có thôn dân đang làm việc, bọn họ mặc quần áo đơn sơ, tinh thần cũng có chút bất ổn, khuôn mặt ngưng trọng, có thể thấy được cuộc sống gian khổ.
"Ta đã trở về."
Chu Thiên Ly lạnh lùng mở miệng, không có chút vui sướng nào khi về lại cố hương, những thôn trang đó ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn sắc mặt bỗng biến đổi! Cả người khôi phục tinh thần, giống như ăn phải thuốc nghiện ném công cụ trong tay đi, hướng về phía Chu Thiên Ly đi tới.
Một nữ nhân trong số đó kích động đến âm thanh có chút run rẩy: “Ly...!Con, con về rồi?”
"Mẫu thân." Chu Thiên Ly khẽ gọi.
Mẫu thân?! Người này là mẹ của Chu Thiên Ly sao? Đột nhiên gặp trưởng bối của đối phương khiến Từ Dao khẩn trương.
"Thật sự là con! Con rốt cục cũng trở lại." Nữ nhân kích động đến tuôn ra nước mắt, nói xong muốn giơ tay ôm lấy.
"Chờ một chút."
Chu Thiên Ly liếc nhìn Tuân còn đang thống khổ giãy dụa trong lồng ngực mình, nói với nữ nhân trước mặt: “Thỉnh cứu người trước đã.”.