Nhìn thứ giống như la bàn bạch ngọc kia, Diệp Phi Diệp im lặng, trước đây hắn cũng không thể tưởng tượng được rằng lệnh bài Thanh Đế sẽ lại là thứ này, nhờ có nó, Diệp gia có tổ tiên là một nhân vật lớn hiển hách một phương, nhưng cũng bởi vì nó, cho dù là Chiến Thần cũng không được chết già.
Cái gọi là số mệnh lớn, rốt cuộc là cái gì?
Diệp Phi Diệp cũng không bỏ qua điểm mấu chốt mà giọng nói kia nhắc tới, hắn nhớ lại những gì Khanh Mặc đã nói khi thành thật với hắn, hắn cũng nhớ rằng bản thân vốn kiên định cho rằng mình mang thân phận nam chính.
Nhưng tất cả đều bởi vì cái gì?
Dường như có một ngọn lửa yếu ớt bùng lên trong lòng hắn, ánh lửa rực rỡ soi sáng trái tim hắn, từng manh mối vốn giấu đầu hở đuôi bị vạch trần từng bước một, dần được xâu chuỗi lại, hắn bừng tỉnh, hóa ra là vậy.
"Ngươi là lệnh bài Thanh Đế".
Diệp Phi Diệp nói ra đáp án mà hắn chắc chắn.
"Ha ha ha".
Giọng nói kia phá lên cười, tựa như cực kỳ vui sướng, như thể khó có thể có được thời khắc vui vẻ như vậy, nó cười hồi lâu mới nói: "Không tồi, ngươi nói đúng, nhưng lệnh bài Thanh Đế là tên mà người ta gọi, tên của ta vốn là Mệnh Luân".
"Chủ nhân ban đầu của ta là một vị mang số mệnh lớn, cả đời hắn cực kỳ trôi chảy, chỉ là ngay cả người vô cùng cường đại cũng không thể đột phá tuổi thọ, cuộc đời của phàm nhân dài lắm cũng chỉ trăm năm, mà cho dù có tu vi của Chiến Tổ, có năng lực làm long trời lở đất, tuổi thọ cũng chỉ có hai trăm năm thôi.
Hắn không cam lòng nên muốn dùng ta để kéo dài tuổi thọ."
"Ngươi có biết ngươi phải trả giá bằng cái gì không?"
"Bằng số mệnh chăng, ta vẫn luôn cho rằng ta là nhân vật chính thế giới này, có vẻ ta cũng đang không có hiểu sai".
Diệp Phi Diệp không chút do dự nói, khi nói thế, cảm giác mừng thầm len lỏi trong lòng hắn, những vinh nhục buồn vui trong quá khứ dường như là để xác định hắn vốn khác biệt, hắn là người độc nhất vô nhị, là nhân vật chính của thế gian.
"Không sai, thứ ngươi phải trả giá chính là số mệnh, năm đó Diệp Khanh không thể phá huỷ ta nên đánh cuộc với ta, ta nói với hắn rằng nếu có người có số mệnh lớn nguyện vứt bỏ số mệnh tới tinh lọc ta, ta đây cam nguyện bị phá huỷ, chỉ là chính hắn cũng không tin nên rời khỏi gia tộc, chữ Khanh trong tên đổi thành Thanh, dùng sức mạnh của huyết thống Diệp gia thành Minh Nguyệt để trấn áp ta."
"Nhân loại các ngươi buồn cười thật, dựa vào cái gì cho rằng bản thân muốn trường sinh thì vạn vật trên thế gian cũng muốn thế, ta chỉ là một vật chết, thế mà cũng ghen ghét chỉ vì ta trường tồn.
Năm đó khi chủ nhân đầu tiên của ta qua đời, linh thức của ta mới được sinh ra, còn chưa hiểu rõ chuyện sống chết, cho dù hắn có thế nào thì cũng là chủ nhân duy nhất mà ta chấp nhận."
Giọng nói kia bỗng im lặng một lát, "...!Tiểu tử, chắc ngươi cũng biết số mệnh là gì nhỉ? Là được mất trong tương lai của ngươi, là mọi khả năng tất yếu, số mệnh lớn thì khổ tận cam lai, số mệnh kém thì lận đận cả đời.
Những gì ngươi đã làm hôm nay sao lại không may mắn chứ? Trên đời này bao nhiêu người khi phá huỷ chiến lực cảm thấy sống không bằng chết, làm thế nào để lúc này đây ngươi có thể trở thành người duy nhất?".
"Hôm nay ngươi từ bỏ, không bao lâu sẽ xuất hiện một người khác, hắn sẽ trải qua những gì ngươi đã trải qua, có được địa vị mà ngươi vốn nên được, thanh danh, uy quyền, vinh quang, hắn sẽ thay ngươi trải qua trắc trở do ý thức thế giới an bài, trong tương lai trở thành đệ nhất thiên hạ! Nhưng hắn lại không phải ngươi, không ai biết được hắn là dạng người gì, có lẽ hắn là người có phẩm chất xuất sắc, nhưng nhiều khả năng là người đê hèn vô tình, số mệnh bị người như vậy giẫm đạp, đó sẽ là tương lai mà ngươi phải đối mặt, đến lúc đó, ngươi sẽ không cảm thấy đáng buồn sao?"
Lời này vừa được thốt ra, Diệp Phi Diệp trầm mặc, Khanh Mặc từng nói cho hắn nghe về số mệnh nên hắn biết được số mệnh quan trọng với một người ra sao.
Tuy rằng hắn từng chán chường và hoài nghi, thậm chí còn suy ngẫm, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn mới thực sự cảm nhận được sự khác biệt của bản thân.
Nhưng sự lắng đọng của hai năm qua cũng đã làm hắn hiểu rõ tầm quan trọng của thực lực, chính xác hơn là điều hắn để ý không phải là hắn lợi hại đến đâu, mà là hắn phải có năng lực bảo vệ người mà hắn quan tâm, cho dù phải trả giá bằng số mệnh, hắn cũng cần phải khôi phục!
Hơn nữa, hiện tại ai dám nói hắn không phải nam chính! Hắn không hề hiểu sai nhá!
Ánh mắt Diệp Phi Diệp kiên định, hắn hơi mỉm cười, hít sâu một hơi, hai tay đan vào nhau đặt ở trước ngực, nói ra suy nghĩ chân thực nhất của bản thân: "Bởi vì đã từng có được cho nên ta không thể chấp nhận việc trở thành người thường, ta muốn khống chế vận mệnh bằng năng lực của chính mình.
Ta chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành người vĩ đại thế nào trong tương lai, đối với ta mà nói, có thể được bảo vệ người nhà là đủ rồi, cho nên ta đã nghĩ kĩ, ta sẽ không hối hận".
La bàn bạch ngọc bỗng hơi sáng lên, lại dần bị vôi hóa, giọng nói kia dường như vô cùng vui vẻ: "Rất tốt, nhưng ngươi phải hiểu rõ là tu luyện bộ công pháp này không hề dễ dàng, bước đầu tiên vô cùng nguy hiểm, có thể nói là sống không bằng chết, thông thường chiến lực đến từ kỳ kinh bát mạch của con người, hiện tại ngươi chỉ có máu thịt, còn kinh mạch thì đã bị hủy, tái tạo kinh mạch giống như lùi lại thời gian vậy, cho nên ngươi cần phải rèn cốt".
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng nghe xong, Diệp Phi Diệp vẫn hơi ngạc nhiên, "rèn cốt? Đánh gãy xương là được à?".
Theo bản năng hắn hỏi như thể đánh gãy xương là một việc vô cùng bình thường, nhưng thật ra hắn hơi sợ, đến mức đầu óc cũng đơ luôn, có trời mới biết hắn đã gặp những người tái sinh sau khi rèn cốt, mấy ai có thể khôi phục như cũ, phần lớn đều có dị dạng nhất định, hắn không sợ đau, nhưng hắn sợ xấu, sợ trở thành dị loại, sợ vì thế mà Nhan Nghiên không đủ can đảm ở bên hắn.
"...!Là rèn.
Trong thân thể ngươi ẩn chứa một loại dị hỏa, rèn cốt thông qua phương thức tương tự với luyện hóa máu thịt để thay thế kinh mạch vốn có và phụ trợ cho một loại công pháp mới."
"Ở khía cạnh nào đó, bộ công pháp này được tạo nên từ lòng tin, cần một lòng tin đủ để chống đỡ, nói cách khác, mọi thứ ngươi có cũng có thể đến từ sự tự nhận thức chứ không chỉ dựa vào chiến lực, hai thứ phụ thuộc lẫn nhau, ngươi có thể thành công hay không phụ thuộc vào suy nghĩ chính ngươi.
Thoạt nhìn có vẻ khá thích hợp với ngươi."
Nghe xong, Diệp Phi Diệp buông xuống gánh nặng trong lòng, hắn thở dài, gật đầu, điều con người sợ nhất là điều mà mình không biết, cũng giỏi nhất là liên tưởng miên man, về phần hắn, như la bàn đã nói, mấy năm nay hắn vẫn luôn vô cùng tin tưởng thân phận nam chính của bản thân, cho rằng tất cả đều do vận mệnh muốn mài giũa hắn, cùng lắm cũng chỉ một hai năm nay hơi hoài nghi thôi.
Về một mức độ nào đó, thứ này nói nhiều như vậy, Diệp Phi Diệp hiểu rằng chẳng qua là sau khi mất đi số mệnh, sau này hắn sẽ không còn là nam chính nữa, nhưng! Nhưng! Ai bảo thế, một quyển sách đã viết đến tận bây giờ thì sao có thể đột nhiên đổi nhân vật chính được, cùng lắm thì đổi kịch bản, tức là hắn có thể từ nam chính bị từ hôn chuyển qua nam chính của mấy thể loại điền văn, phản công! Ấy, không đúng, hắn là nam chính truyện mỹ thực!
Diệp Phi Diệp tin theo một cách khó hiểu như thế.
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi ưỡn ngực, đứng thẳng tắp như một con gà trống đầy kiêu ngạo.
Hắn là nam chính!
Nghĩa là sao!
Nghĩa là hắn nhất định chịu đựng được sự rèn cốt!
Hơn nữa, ai có thể có lòng tin hơn hắn thân là nam chính chứ!
Hắn nhất định có thể ở bên người mình thích, nhất định có thể bảo vệ tốt người nhà!
"Ngươi vẫn luôn nói với ta về số mệnh, ta không hiểu điều đó, nhưng ta có phải nhân vật chính hay không không hề liên quan đến những gì ngươi nói, không cần nói gì thêm nữa, cứ nói thẳng cho ta biết nên làm thế nào, ta nhất định có thể chịu được, bắt đầu đi."
Diệp Phi Diệp tuyên bố một cách hùng hồn, hắn cảm thấy bây giờ bản thân nhất định đẹp ngất ngây, đầu tóc bù xù do nhiều ngày chưa tắm gội cũng không lấp đi vẻ phóng khoáng, dù đã nhìn thấu hồng trần nhưng vẫn duy trì lòng nhiệt huyết, tiếc là Nhan Nghiên không ở đây nên không thể thấy được tư thế oai hùng của hắn.
Giây tiếp theo truyền đến cảm giác lạnh thấu xương, Diệp Phi Diệp như con gà bị bóp cổ, chưa kịp thét lên đã bị ngọn lửa màu lam cắn nuốt, linh hồn như bị thiêu đốt trong địa ngục vô tận, không ngừng quay cuồng...
...
Đúng như Diệp Phi Diệp nghĩ, với lòng tự tin khôn tả, hắn cắn răng chịu đựng mọi đau đớn trong quá trình rèn cốt, sau đó dựa vào sự tự tin đến không ngờ, mới lần đầu vận công đã thuận lợi cảm nhận được chiến lực di chuyển trong thân thể mình và đang dần trở nên lớn mạnh.
Cấp bậc chiến lực của hắn tăng nhanh như gió, từ một người thường phải tu luyện lại lần nữa, trước tiên dừng lại ở chiến lực trước khi hắn bị phế bỏ là Chiến Vương bậc bốn, sau đó cùng với việc hắn nín thở tập trung vận chuyển công pháp, hắn đột phá Chiến Vương bậc bốn, bậc năm, bậc sáu, bậc bảy, bậc tám, bậc chín, bậc mười, cuối cùng dừng lại ở bậc mười.
Không, còn chưa đủ.
Hắn nghĩ.
Nếu ta không phải trải qua những chuyện đó, nếu mấy năm nay ta vẫn luôn rèn luyện ở bên ngoài thì ta đã sớm đột phá cấp Chiến Vương, ta nên là Chiến Tông trẻ tuổi nhất.
Với ý nghĩ như vậy, chiến lực thuận lợi đột phá kinh mạch, Diệp Phi Diệp trở thành Chiến Tông.
Hắn cũng không có ý nghĩ được voi đòi tiên, hắn chỉ cảm thấy bản thân ở trong cấm địa của Diệp gia đã lâu, hắn sợ phụ thân, ca ca, tỷ tỷ lo lắng nên dừng việc vận chuyển công pháp lại, lại muốn dò hỏi vài điều không hiểu nên nhân lúc còn sớm mà rời khỏi đây.
Chỉ là khi hắn nhìn vào chỗ giữa sân một lần nữa, la bàn bạch ngọc kia lại biến mất, thay vào đó là một nữ lang yểu điệu đứng trước chỗ vốn là nơi đặt bệ đá của la bàn, cô mặc hắc y, tóc màu trắng bạc đang quay lưng với Diệp Phi Diệp.
Ủa? La bàn hóa hình à? Nhưng chẳng phải nó là nam tử sao?
Lúc Diệp Phi Diệp nghi hoặc là lúc thấy nữ lang kia xoay người lại, cô vô cùng xinh đẹp, nhưng sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, đôi mắt xanh hờ hững nhìn, lại dường như mang theo sự áp bức bẩm sinh, khiến Diệp Phi Diệp đứng ngây người.
"Ngươi là ai?".
Hắn không kìm được hỏi.
"Một khí linh thương xót đồng loại thôi.
Diệp Phi Diệp, ngươi đúng là không tệ, so với những người ra vẻ đạo mạo đó, tuy rằng ngươi hơi ngốc nhưng lại đủ tư cách để được ta công nhận.
Ngươi đi đi".
Nữ lang thản nhiên nói, lời còn chưa dứt liền xoay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm bệ đá.
Bấy giờ Diệp Phi Diệp mới phát hiện rằng ở đó đã không còn la bàn, trên đó còn sót lại một thứ giống như là tro bụi, lệnh bài Thanh Đế đã tan thành mây khói như vậy trong cái hang vô cùng bình thường.
Nhưng rốt cuộc nữ lang xinh đẹp này là ai, hắn không đoán được, cũng không dám hỏi.
Đúng lúc này, lão gia gia tùy thân vẫn luôn im lặng đột nhiên nói chuyện.
【Sao tiểu huynh đệ còn chưa đi?! Đây là khí linh của bảng Phụng Thiên, nàng công nhận tiểu huynh đệ, nghĩa là căn cơ Chiến Tông của tiểu huynh đệ đã thành.
Tiểu huynh đệ được lợi như vậy, sao còn không mau...!Phắn đi?!】Lão gia gia tùy thân hận rèn sắt không thành thép như mọi khi.
Vì thế, Diệp Phi Diệp vui sướng cút đi.
Hắn nhảy nhót, không hề phù hợp với tuổi gần ba mươi của hắn, vui vui vẻ vẻ, chỉ thiếu nước hát vang trời.
Khi gần tới cửa hang, hắn lại bắt đầu chần chờ, tựa như gần quê lòng phấp phỏng, hắn hiểu rằng để hắn có thể khôi phục, rốt cuộc có ai đã làm cái gì, hắn vẫn luôn không dám nghĩ đến người thứ tư kia, nhưng trong lòng lại biết rõ, là Nhan Nghiên, là nữ tử hắn yêu nhất, cũng là nương tử tương lai của hắn.
nguyên văn là "cận hương tình khiếp", có nguồn gốc từ câu thơ "cận hương tình cánh khiếp" trong bài thơ "Qua sông Hán" của Lý Tần
"Mong nàng hãy gả cho ta, ta chắc chắn coi nàng quan trọng hơn sinh mệnh của bản thân, nàng sẽ là nương tử duy nhất của cả đời ta".
Hắn rất thông suốt, chờ gặp phụ thân xong, hắn lập tức đến biển Vô Tận, lúc nhìn thấy Nhan Nghiên, hắn muốn nói như vậy với nàng, đem mộng ước vẫn luôn không thể thực hiện trở thành sự thật.
Những phú quý quyền thế đó sao có thể so với hai trái tim thấu hiểu lẫn nhau?
Từ nay về sau, hắn không phải là nam chính bị từ hôn, hắn chỉ là trượng phu của nàng, cùng nàng viết nên một câu chuyện mới.
》》》》》》
Vài năm sau.
"Vi phụ đã quên nói cho nhi một chuyện".
Nhìn Diệp Phi Diệp đã được tức phụ nuôi đến mức trắng trẻo mập mạp, trông càng thêm hiền hậu nhưng vẫn tương đối tuấn tú, Diệp phụ châm chước một chút, cuối cùng vẫn nói thật, "mấy năm trước khi San nhi được sinh ra, ta có ước hẹn với một lão hữu.
Nói rằng nếu là một nam một nữ thì sẽ định hôn ước".
Diệp Phi Diệp lập tức trở nên căng thẳng, Diệp San chính là đại nữ nhi bảo bối được hắn nâng niu, thông minh hiểu chuyện, cùng nhị nữ nhi Diệp Lâm đều là trân bảo của hắn, bây giờ mới mười mấy tuổi, mấy năm nay bản thân lo lắng hãi hùng nuôi lớn, sợ bị tên tiểu tử không ra gì nào đó bắt nạt, sao bỗng dưng phụ thân lại nhắc tới hôn ước?
Hắn nghĩ đến việc này, chỉ cảm thấy buồn đến nao lòng, trước mắt dường như hiện ra cảnh tượng nữ nhi thân yêu của mình bị kẻ xấu cướp đi, thương tâm đến mức muốn rơi lệ.
Nhưng hắn ráng nhịn, giống như sư tử bị quấy nhiễu lãnh địa, lập tức miệng hùm gan sứa trừng mắt với phụ thân mình, không còn vẻ ôn hòa vốn có, "...!Cho nên?".
Hắn gần như nghiến răng mà thốt ra hai chữ này.
"Lúc trước hai nhà đều có chuyện, mấy năm nay mới liên lạc lại, công tử nhà họ lớn hơn San San vài tháng, ta đã gặp hài tử này, trông cũng khá, tư chất tốt, có nghị lực, hôn ước này..." Diệp phụ cười ngượng ngùng, còn chưa nói xong đã thấy Diệp Phi Diệp hung dữ quay người đi ra ngoài, vội vàng hỏi: "Này này, nhi đi đâu đấy?".
Diệp Phi Diệp quay đầu lại, trong đầu không ngừng lặp lại những lời khiêu khích gần như đã bị lãng quên của la bàn.
Hắn rốt cuộc phát hiện ra điều khiến hắn sợ hãi nhất.
Là một phụ thân, điểm yếu của hắn chính là hai nữ nhi.
Hắn không sợ người khác dẫm lên hắn để leo lên, nhưng muốn lặp lại quá khứ của hắn trở thành nhân vật chính mới ư? Vậy cũng phải có mệnh mới được.
Mắt hắn ầng ậc nước, tay cầm nhuyễn kiếm bên hông, oán hận nói: "Nhi đi từ hôn!".
Nam chính bị từ hôn chó má gì chứ, chẳng phải nhất định sẽ gặp phải một đám muội tử biến thái sao, hắn thấy một người thì chém một người.
Từ hôm nay trở đi, hắn Diệp Phi Diệp thề, hắn ghét nhất là thể loại nam chính bị từ hôn!.