Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

chương 70: ác ma bắt cóc trên nhân gian 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày Đặng Khải bị bắt cóc.

Đặng Khải học lớp tiểu học.

Khoảng thời gian đến trường và tan học rất đông người qua lại, vì an toàn, nhà trường tiến hành cho học sinh tan học vào các thời điểm khác nhau.

Khối lớp tan học sớm, hai hàng dài nối đuôi nhau ra khỏi cổng trường, phụ huynh đứng ngoài cổng cười nói vui vẻ chờ đón con cái.

Trong đám đông, Đặng Khải vẫy tay chào tạm biệt bạn học, bóng dáng nho nhỏ biến mất trong biển người.

Ngày đó, Đặng Thúy Bình chỉ đến trễ hơn mười phút so vời thường lệ.

Bà đỗ xe tại hầm để xe của một trung tâm thương mại gần đó, khi đến cổng trường thì thấy toàn bộ học sinh tiểu học đều mặc đồng phục, nhất thời không tìm được con trai.

[Oánh Oánh, con đón được Tiểu Khải chưa?]

Mười phút sau, Đặng Oánh trả lời: [Chưa ạ.]

Đặng Thúy Bình: [Oánh Oánh, con ở đâu rồi?]

Đặng Oánh: [Con ở tiệm trà sữa đối diện trường học.]

Ngay sau đó, hại mẹ con gặp nhau.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, toàn bộ khối lớp đã tan học.

Vì để tránh hỗn loạn, khoảng thời gian này phụ huynh học sinh không được phép vào trường học.

Chờ học sinh cùng phụ huynh của họ rời đi gần hết, Đặng Thúy Bình và Đặng Oánh vào trường học tìm giáo viên chủ nhiệm của Đặng Khải.

Đặng Khải? Để tôi xem...!Đặng Khải đã về rồi, lớp đã tan từ bốn mươi phút trước, hiện giờ hầu hết học sinh đều đã rời đi rồi.

Cô giáo, tôi và con gái vẫn chưa gặp Tiểu Khải, gọi điện cho thằng bé nhưng không thấy nghe máy...

Lạ thật...!Đặng nữ sĩ đừng nóng vội, tôi đi gọi điện hỏi các bạn học khác xem sao.

Giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho những người bạn chơi thân với Đặng Khải, phần lớn bọn chúng đã bình an về đến nhà, chúng nói rằng sau khi tan học Đặng Khải đã rời đi và không nói đi đâu.

Đặng Thúy Bình và giáo viên chủ nhiệm tìm kiếm Đặng Khải xung quanh khu vực trường học suốt một đêm, Đặng Thúy Bình nôn nóng đến phát khóc, chủ nhiệm lớp khuyên bà nếu tìm không được thì nên đi báo cảnh sát.

Đúng lúc đó, Đặng Thúy Bình nhận được cuộc gọi từ Mạc Hạo Vũ nói rằng Đặng Khải đang ở trong tay hắn ta, yêu cầu bà ta không được báo cảnh sát, phải nghe theo lệnh của hắn.

Trong giới nhà giàu thỉnh thoảng vẫn thường xảy ra những vụ bắt cóc, mục đích của bọn bắt cóc chỉ đơn giản là tiền.

Chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì cứ dùng tiền giải quyết là tốt nhất, lỡ như cảnh sát can thiệp vào, chọc giận bọn bắt cóc, tính mạng của con trai khó mà giữ.

Vì vậy, Đặng Thúy Bình nói dối giáo viên chủ nhiệm rằng Đặng Khải đã về nhà để cô giáo yên tâm.

Rạng sáng, Mạc Hạo Vũ liên lạc lại, yêu cầu Đặng Thúy Bình chuẩn bị ba tỷ tiền mặt giao cho hắn.

Sau đó, Đặng Thúy Bình bị Mạc Hạo Vũ đùa giỡn quay vòng vòng, năm lần bảy lượt đi giao tiền chuộc theo đúng yêu cầu nhưng kẻ bắt cóc lại thay đổi địa điểm khác.

Ba ngày đầu, một mình Đặng Thúy Bình đàm phán với Mạc Hạo Vũ, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ không chịu nổi nên đành nhờ Phùng Trữ tới giúp đỡ.

Phùng Trữ hết lòng vì Đặng Thúy Bình, mấy năm qua, ông ta trong tối ngoài sáng âm thầm làm không biết bao nhiêu việc cho Đặng Thúy Bình.

Nhóm chị em Đặng Thúy Bình thường xuyên đến quán bar Khải Hoàn, ngoài mặt, tất cả mọi người đều cho rằng Đặng Thúy Bình và Phùng Trữ chỉ là quan hệ giữa khách hàng và người phục vụ; nhưng thực tế không ai biết giữa hai người còn có một mối quan hệ sâu sắc hơn không thể nói ra.

Lần này con trai gặp chuyện không may, Đặng Thúy Bình không có bất kỳ ai để dựa vào ngoại trừ Phùng Trữ.

Phùng Trữ nghe Đặng Thúy Bình kể về chuyện con trai bị bắt cóc, ngay lập tức ông ta nhận ra được mục đích của bọn bắt cóc không phải là tiền, mà là muốn trả thù Đặng Thúy Bình.

Đặng Thúy Bình chỉ tập trung vào việc cứu con trai bất chợt tỉnh ngộ, dưới sự khuyên bảo của Phùng Trữ, bà đã thuật lại quá trình ném xác Bạch Tử Dục trước đó.

Đặng Thúy Bình đỏ mắt ngồi trên mặt đất, vò đầu bứt tóc, nức nở:

Nhất định là hắn...!Nhất định hắn và tên ngưu lang đã chết kia có quan hệ...! Hắn bắt cóc Tiểu Khải chắc chắn là để báo thù...!

Phùng Trữ ôm Đặng Thúy Bình vào lòng, vỗ vỗ lưng bà an ủi:

Không sao, Thúy Bình, đừng hoảng, bọn bắt cóc vẫn đều đặn gửi ảnh của Tiểu Khải, em cũng nghe được giọng Tiểu Khải qua điện thoại đúng không? Bọn bắt cóc sẽ không dễ dàng ra tay với Tiểu Khải đâu.

Đặng Thúy Bình bật khóc: Vậy anh nói đi, anh nói phải làm sao...!Chúng ta đi đâu tìm Tiểu Khải đây!

Phùng Trữ ngẫm nghĩ một lúc, nói: Ngưu lang bên ông chủ Thanh Mỹ thường xuyên đến quán bar của chúng ta, anh sẽ điều tra danh tính của ngưu lang đó.

Yên tâm, nếu tra ra được kẻ bắt cóc Tiểu Khải có quan hệ với ngưu lang đó thì lại càng dễ dàng tìm ra.

Đặng Thúy Bình vùi đầu trên vai Phùng Trữ.

Phùng Trữ nhẹ nhàng hôn lên tóc bà.

...

Ngày thứ tư Đặng Khải bị bắt cóc, Phùng Trữ đã tra ra được danh tính của kẻ bắt cóc.

Bạch Tử Dục không có người thân, mặc dù bình thường tiếp rất nhiều khách, nhưng thực sự chỉ có mối quan hệ tình cảm với Mạc Hạo Vũ - người điên cuồng theo đuổi hắn.

Mạc Hạo Vũ thường đến quán bar Khải Hoàn uống rượu một mình, Phùng Trữ biết hắn, biết luôn cả danh tính và địa chỉ của hắn.

Sau đó, Phùng Trữ tiếp tục điều tra mối quan hệ giữa hai người mới phát hiện, năm sáu năm trước, lần đầu tiên Mạc Hạo Vũ đến quán bar Khải Hoàn, đúng lúc Bạch Tử Dục lên sân khấu diễn đêm đầu tiên, lúc ấy lượng khách không nhiều, hắn còn phải thường xuyên đến quán bar gạ gẫm khách hàng.

Lần đó cũng là lần đầu tiên Mạc Hạo Vũ nhìn thấy Bạch Tử Dục trong quán bar.

Trong khoảng năm sáu năm đó, Mạc Hạo Vũ không còn đến những quán bar khác.

Phùng Trữ không biết trong năm sáu năm đó giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng kẻ bắt cóc chắc chắn là Mạc Hạo Vũ.

Đặng Thúy Bình và Phùng Trữ đã điều tra tung tích của Mạc Hạo Vũ.

Thực ra, Mạc Hạo Vũ bắt cóc để lại rất nhiều sơ hở, kết hợp với thông tin cuộc gọi và địa điểm giao dịch trong mấy ngày qua, bọn họ rất nhanh đã tìm được vị trí của Mạc Hạo Vũ ——

Mạc Hạo Vũ đang ở trong nhà nghỉ của khu vực bảo tồn tài nguyên rừng gần vùng ngoại ô.

Ngày thứ năm Đặng Khải bị bắt cóc, Phùng Trữ và Đặng Thúy Bình đóng giả nhân viên đi tới khu bảo tồn tìm kiếm từng khu nghỉ ngơi trong đó.

Mãi cho đến đêm, trong rừng có ánh đèn sáng lên.

Đặng Thúy Bình và Phùng Trữ đi về phía căn nhà có ánh đèn vàng.

Cửa sổ nhà nghỉ khép hờ, hai người lặng lẽ tới gần căn nhà, mùi máu tươi nhàn nhạt xông vào khoang mũi.

Phùng Trữ giữ Đặng Thúy Bình lại, ngăn không cho bà bứt dây động rừng, ông ta lặng lẽ nhìn vào trong phòng thông qua khe cửa sổ, bất ngờ phát hiện bên trong nhà từ trên bàn đến sàn nhà toàn là vết máu, những vệt máu không theo quy tắc, có chỗ thì lốm đốm đỏ, có chỗ máu tụ lại dày đặc.

Trên thớt chất đầy những miếng thịt đẫm máu, nội tạng người bị luộc chín trong phòng bếp, bên cạnh bếp đặt một chiếc đầu bị khoét mất ngũ quan.

Mạc Hạo Vũ bình tĩnh ngồi bên cạnh chiếc bàn, tay đeo găng cầm dao giết mổ róc sạch thịt ra khỏi xương trắng.

Phùng Trữ hoảng sợ, Đặng Thúy Bình đã thoát khỏi giam cầm của ông ta, nghiêng người nhìn vào bên trong ——

Mười năm qua, bà đã hôn lên chiếc đầu nhỏ đó không biết bao nhiêu lần, mà hiện giờ năm ngũ quan bị khoét ra, trống rỗng, đặt trên bệ bếp.

Đặng Thúy Bình điên rồi.

Tiếng thét chói tai của bà tựa như một con dao nhọn đâm thẳng vào lỗ tai người khác, khiến người nghe rùng mình.

Mạc Hạo Vũ ngồi trong phòng thoáng chốc ngẩng đầu, nhìn thấy Đặng Thúy Bình và Phùng Trữ đứng ngoài cửa sổ.

Khoảnh khắc đó như bị đóng băng lại, không ai dám hấp tấp hành động.

Một tay Mạc Hạo Vũ cầm dao giết mổ, tay còn lại cầm khúc xương trắng, xung quanh hắn vương vãi rất nhiều thịt vụn.

Còn Phùng Trữ, một tay bảo vệ Đặng Thúy Bình, tay kia siết chặt thanh sắt trong tay.

Không đợi Mạc Hạo Vũ ra tay, Phùng Trữ chủ động xông vào đánh Mạc Hạo Vũ trước.

Cả hai người không giỏi đánh nhau, sau vài hiệp đấu, vũ khí trong tay đều rơi xuống đất, sau đó bọn họ tiếp tục vật lộn đánh tay đôi trên mặt đất.

Đặng Thúy Bình đứng ngoài cửa suốt ruột đến đỏ mắt, bà chạy vọt vào phòng nhặt thanh sắt trên mặt đất và đập mạnh vào lưng Mạc Hạo Vũ.

Mạc Hạo Vũ bị đánh bất tỉnh, nhưng Đặng Thúy Bình như báo mẹ tuyệt vọng, cố gắng cầm gậy sắt đập liên tục vào đầu Mạc Hạo Vũ.

Phùng Trữ ôm chặt Đặng Thúy Bình, muốn bà bình tĩnh lại.

Thúy Bình, Thúy Bình, bình tĩnh đã, đừng giết hắn, đừng giết hắn...

Buông em ra! Tên thái đó giết con trai em, hôm nay em nhất định phải giết hắn, chặt xác hắn thành nghìn mảnh!!

Thúy Bình!

Mắt thấy thanh sắt sắp đập lên đầu hắn, Phùng Trữ cuống quýt dùng thân mình bảo vệ Mạc Hạo Vũ.

Phùng Trữ...! Anh muốn làm gì?!

Phùng Trữ đau đớn xoa lưng, đoán chừng xương cốt sắp gãy rồi.

Ông ta miễn cưỡng đứng dậy khuyên nhủ: Thúy Bình...!Không phải anh không cho em giết hắn, nhưng mà...

Phùng Trữ ngập ngừng nói: Nếu em cứ như vậy giết hắn, một khi sự việc bại lộ, em sao có thể trốn tội được? Anh không muốn...!Không muốn em phải ngồi tù, hãy nghĩ đến Oánh Oánh, Oánh Oánh vẫn còn sống khỏe mạnh, con bé vẫn đang chờ em trở về, nếu em ngồi tù, Oánh Oánh sẽ phải sống một mình trên đời...

Đặng Thúy Bình sững người, toàn thân như mất hết sức lực, bà buông tay, thanh sắt rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

...!Oánh Oánh...!Oánh Oánh...

Ánh mắt Đặng Thúy Bình trống rỗng vô hồn, miệng không ngừng lẩm bẩm tên con gái.

Bà ngồi Phịch xuống đất, Phùng Trữ vội vàng tiến lên ôm lấy bà.

Đặng Thúy Bình gào khóc trong tuyệt vọng.

Phùng Trữ ôm Đặng Thúy Bình an ủi, trong đầu chỉ nghĩ tới vấn đề làm thế nào để giải quyết hậu quả.

Nhưng thời khắc vốn nên yên tĩnh không tiếng động bất chợt có âm thanh đồ vật rơi xuống đất truyền từ phía ngoài cửa vào.

Phùng Trữ lập tức cảnh giác, ông tay lao ra khỏi phòng thì phát hiện một ông lão đang cầm đèn pin đứng trước cửa sổ.

Trong bóng tối, hai cặp mắt dò xét lẫn nhau.

Một giây sau, ông lão nhấc chân bỏ chạy.

Phùng Trữ chạy đuổi theo sau, không tới vài bước đã đuổi kịp, đánh ông lão bất tỉnh sau đó kéo ông lão vào trong phòng.

...

Trong phòng thẩm vấn, Dịch Tiêu dựa vào tường.

Đặng Thúy Bình nói tới đây lại bắt đầu im lặng.

Trái tim Dịch Tiêu đập rất nhanh nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

...!Ông lão đó, chính là người mà trước đó chúng tôi phát hiện đã treo cổ tự tử?

Đặng Thúy Bình gật đầu.

Đêm đó, nhà nghỉ chân gây ra động tĩnh rất lớn, đặc biệt là tiếng thét chói tai của Đặng Thúy Bình vang khắp khu rừng, ông lão kia nghe được, bèn nương theo tiếng thét tìm đến nơi, tình cờ tận mắt chứng kiến hiện trường vụ án.

Hai người trói ông lão và Mạc Hạo Vũ trong nhà vệ sinh.

Đặng Thúy Bình vẫn chưa thể thoát ra khỏi ám ảnh cái chết của con trai.

Phùng Trữ lo lắng, nếu bị bại lộ, chuyện Đặng Thúy Bình và nhóm năm chị em vứt xác Bạch Tử Dục cũng bị vạch trần

Thả Mạc Hạo Vũ - người chặt xác Đặng Khải?

Không thể.bg-ssp-{height:px}

Thả ông lão tuần núi vô tình nhìn thấy hiện trường vụ án?

Càng không thể.

Hai người này chỉ có thể chết đi.

Cái xã hội này, muốn che giấu cái chết của hai người sống sờ sờ rất khó, nhất là ông chủ lớn có gia tài khủng như Mạc Hạo Vũ mà đột ngột chết đi, người đời nhất định sẽ đặt câu hỏi.

Huống chi, hiện giờ kỹ thuật điều tra phá án của cảnh sát thay đổi và phát triển từng ngày, chỉ cần điều tra một chút là có thể tra ra được chân tướng cái chết của Mạc Hạo Vũ và Đặng Khải.

Đến lúc đó, có thể sẽ truy tra được sự việc có liên quan đến chuyện Bạch Tử Dục bị vứt xác, thì Đặng Thúy Bình sẽ...

...!Thúy Bình, em hãy nghe anh.

Phùng Trữ đã nghĩ ra một kế hoạch sơ lược.

Một kế hoạch có thể giải quyết được tất cả vấn đề.

Đặng Thúy Bình nhìn Phùng Trữ, ánh mắt tuyệt vọng lóe lên một tia sáng:

Em biết anh định nói gì.

Vẫn dùng cách cũ phải không?

Phùng Trữ gật đầu, hầu kết chuyển động: Nhưng...!Lần này có thể hơi khó chịu một chút.

Chúng ta bắt buộc phải lợi dụng thi thể của Tiểu Khải.

Cả người Đặng Thúy Bình run lên, cắn chặt răng, kìm nén không khóc lên.

...

Sau đó, Phùng Trữ và Đặng Thúy Bình mất ba ngày để giải quyết hậu quả.

Làm giả cái chết của ông lão tuần núi thành treo cổ tự tử; đem thi thể Đặng Khải đóng gọn lại cho vào tủ đông để bảo quản; dọn dẹp hiện trường gây án, kiểm tra thời tiết và lập kế hoạch tự sát cho Mạc Hạo Vũ.

Nhưng nước cờ quan trọng nhất là làm thế nào để cảnh sát nhận định danh tính của kẻ bắt cóc không có bất kì dính dáng gì tới Mạc Hạo Vũ.

Một khi danh tính của Mạc Hạo Vũ bại lộ, chuyện Bạch Tử Dục cũng sẽ bị lộ ra.

Vì để kế hoạch thành công, Phùng Trữ bắt buộc phải sử dụng xác Đặng Khải ——

Kẻ bắt cóc đã giết Đặng Khải và chặt xác thằng bé, đó là hành động cực kì thái; sau đó kẻ bắt cóc vứt xác tại các khu vực dân cư đông đúc, thu hút sự chú ý của cảnh sát và chết trong khi chạy trốn, thi thể không xác định được danh tính...!liệu có thể che giấu được quá khứ?

Bọn họ tiếp tục sửa đổi và bổ sung thêm kế hoạch.

Bất luận có sửa ra sao, điều quan trọng nhất là phải để cho cảnh sát xác định trăm phần trăm người điều khiển chiếc Porche là kẻ bắt cóc, nhưng đồng thời không thể để cảnh sát tra ra được danh tính của hắn.

Kế hoạch được thiết lập một cách hoàn hảo ——

Ngày thứ chín Đặng Khải bị bắt cóc, Đặng Thúy Bình báo cảnh sát.

Đặng Thúy Bình ở trong nhà cùng cảnh sát cả một ngày, có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm.

Thông qua ghi âm, Photoshop và phần mềm cắt nốt video, bọn họ tạo dựng cảnh Mạc Hạo Vũ bắt cóc Đặng Khải và Đặng Khải vẫn còn sống.

Mặt khác, Phùng Trữ ở trong rừng, vừa đóng giả thành ông lão tuần núi, hàng ngày báo cáo tình hình tuần tra cho cấp trên, vừa trông chừng Mạc Hạo Vũ.

Vào ngày thứ chín, đầu tiên Phùng Trữ đem mắt và miệng của Đặng Khải đóng gói lại rồi chuyển phát nhanh tới nhà Đặng Thúy Bình, sáng sớm hôm sau, bưu phẩm sẽ được chuyển đến, từ đó thu hút sự chú ý của cảnh sát.

Tiếp đó, Phùng Trữ quay trở về khu rừng, chuốc thuốc ngủ Mạc Hạo Vũ rồi nhét hắn vào trong bao tải.

Đến đêm, Phùng Trữ kéo Mạc Hạo Vũ đang ngủ mê man đi xuyên qua con đường nhỏ trong khu rừng, ra đến đường quốc lộ lại bỏ hắn vào trong xe rồi quay trở lại nghỉ ngơi và lấy xác của Đặng Khải ra.

Theo kế hoạch ban đầu, ông ta sẽ mang toàn bộ xác Đặng Khải đi.

Nhưng kéo Mạc Hạo Vũ suốt quãng đường, Phùng Trữ gần như đã kiệt sức, hiện tại không thể cầm hết toàn bộ thi thể và xương đi, cuối cùng chỉ có thể mang đi hai phần ba.

Đêm đó, Phùng Trữ lái chiếc Porche của Mạc Hạo Vũ từ trong rừng vào nội thành, ông ta mặc quần áo, khẩu trang và mũ của Mạc Hạo Vũ, công khai ném xác Đặng Khải ở hơn chục khu dân cư trong trung tâm thành phố, sau đó chạy một mạch ra ngoại ô thành phố E.

Phía trước cách vùng ngoại ô không xa là khu vực đường núi hiểm trở, cũng là nơi Phùng Trữ và Đặng Thúy Bình lựa chọn giết người.

Sau khi kiểm tra thời tiết, một cơn mưa lớn tầm tã trút xuống.

Ban đêm, trời mưa, đường núi, kẻ giết người chạy trốn.

Không có nơi nào thích hợp để giết người hơn nơi này.

Đến đầu đường núi, Phùng Trữ xuống xe, nhẩm tính thời gian Mạc Hạo Vũ sắp tỉnh lại.

Vài ngày liên tục không ăn uống, đầu óc Mạc Hạo Vũ choáng váng, trong mơ hồ cảm giác Phùng Trữ đẩy hắn vào ghế lái.

Phùng Trữ ngồi trên ghế phó lái cầm dao kề vào cổ Mạc Hạo Vũ.

Con đường núi này hướng về nông thôn, đến đêm hầu như không có xe cộ chạy qua.

Phùng Trữ giơ dao găm bình tĩnh hỏi: Mạc Hạo Vũ, mày có muốn biết chân tướng cái chết của Bạch Tử Dục không?

Đầu Mạc Hạo Vũ hơi tỉnh táo một chút, giọng nói oán hận yếu ớt: Là bà ta...!Là Đặng Thúy Bình! Tao đã tra rồi, tao biết, chính là bà ta!

Không sai!

Phùng Trữ thẳng thừng nói: Thúy Bình giết Bạch Tử Dục.

Nhưng mà...!Bạch Tử Dục vẫn chưa chết.

Cái gì?!

Mạc Hạo Vũ không tin.

Lái xe đi, tao dẫn mày đi gặp Bạch Tử Dục.

Mạc Hạo Vũ không suy nghĩ nhiều, trong đầu chỉ còn câu nói kia của Phùng Trữ ——

Bạch Tử Dục không chết."

Hắn thậm chí còn không ý thức được Phùng Trữ đang kề dao vào cổ mình, cũng không hề nghĩ đến việc tại sao Mạc Hạo Vũ hắn đã giết con trai Đặng Thúy Bình, lúc này vẫn còn sống sót.

...!Tại sao?

Chỉ là để đặt dấu chấm hết cho vở kịch này thôi.

Mạc Hạo Vũ lái một đoạn đường.

Đến đoạn sâu trong núi, cơn mưa lớn dần nhỏ lại chuyển thành mưa phùn.

Thời cơ đã đến.

Phùng Trữ cắn răng, nhanh chóng túm lấy vô lăng.

Mạc Hạo Vũ hét lên, trong lúc hoảng sợ đạp lên chân ga, chưa kịp phản ứng, chiếc xe mất lái, lao thẳng xuống vách núi.

Túi khí an toàn trong xe đã cứu hai người một mạng.

Mạc Hạo Vũ rất muốn tháo dây an toàn của mình nhưng không hề biết dây an toàn của hắn đã bị Phùng Trữ động tay động chân.

Ông trời cũng trợ giúp Phùng Trữ, ông ta dễ dàng mở được cửa ghế phụ.

...!Mày nên chết ở chỗ này đi.

Phùng Trữ lạnh lùng nhìn Mạc Hạo Vũ.

Sau khi xuống xe, Phùng Trữ đốt miếng bọt biển, ném nó vào bình xăng rồi bỏ chạy.

Thời điểm bình xăng phát nổ nhanh hơn ông ta tưởng.

Ông ta vừa mới chạy được vài bước thì ngọn lửa bùng lên kèm theo tiếng nổ lớn, trong nháy mắt đám cháy lan ra toàn bộ chiếc xe.

Phùng Trữ không thể thoát khỏi vụ nổ một cách an toàn, cả người ngã xuống bên cạnh xe.

Lúc đứng dậy, ông ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Xem đi, đến ông trời cũng giúp ta.

Nửa tiếng trước trời mưa như trút nước, hiện giờ đã tạnh hẳn.

Ánh trăng bị mây đen bao phủ, mưa lớn có thể bất chợt ập đến.

Phùng Trữ vội vàng rời khỏi hiện trường vụ án, trốn trong hang động qua đêm.

Một đêm kinh hoàng cuối cùng cũng kết thúc, Phùng Trữ ngồi dựa lưng vào hang động, lúc này ông ta mới cảm thấy cổ tay đau nhức từng cơn tựa như lửa đốt.

Có lẽ bị bỏng do vụ nổ vừa nãy.

Phùng Trữ chẳng thèm để ý.

Ông ta hồi tưởng lại toàn bộ hành động trong mấy ngày vừa qua có xảy ra sơ hở hay không, đầu óc nhất thời tê dại.

Nhưng chắc chắn rằng, cảnh sát sẽ không tra ra được danh tính của Mạc Hạo Vũ.

Trên người Mạc Hạo Vũ không có bất kì giấy tờ tùy thân nào, hơn nữa thông tin nhận dạng của chiếc Porsche đã được xử lý sạch sẽ.

Chỉ cần Mạc Hạo Vũ không bị lộ thân phận thì sẽ không có vấn đề gì.

Dù sao, trong cuộc sống thường ngày, Thúy Bình cũng chưa bao giờ tiếp xúc với Mạc Hạo Vũ...

Phùng Trữ nghĩ vậy.

Không lâu sau, cảnh sát đến hiện trường vụ tai nạn, tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi lọt vào lỗ tai, Phùng Trữ kinh hồn bạt vía trải qua một đêm.

Rất may, đúng như ông ta dự đoán, khi cảnh sát phát hiện ra tung tích chiếc Porsche, mọi sự chú ý của họ đều đổ dồn vào kẻ bắt cóc trong xe và không ai ngờ đến cái chết của kẻ bắt cóc lại là một vụ án cố ý giết người.

Cơn mưa lớn đã xóa sạch dấu chân ông ta, không một ai chú ý tới, có một người đang trốn trong hang động gần hiện trường vụ án.

Hôm sau, Phùng Trữ thở phào.

...!Kết thúc rồi.

...

Đúng vậy, tất cả đã kết thúc.

Dịch Tiêu mím môi.

Vậy đó.

Đặng Thúy Bình nói xong, ngẩng đầu nhìn Dịch Tiêu, Mọi chuyện đã kết thúc, không, mọi chuyện lẽ ra nên kết thúc như vậy.

Tại sao, tại sao các người lại tra ra được danh tính của Mạc Hạo Vũ...?

Dịch Tiêu thở dài, trong lòng vẫn cảm thấy hoang mang, không biết có nên nói sự thật cho Đặng Thúy Bình hay không.

Nếu không phải cảm thấy những bó hoa Đặng Oánh gửi tặng cho mẹ không phù hợp với tính cách của Đặng Thúy Bình, có lẽ đến giờ bọn họ vẫn không thể tìm ra danh tính Mạc Hạo Vũ.

Cho dù có người tới báo cảnh sát Mạc Hạo Vũ mất tích, ai có thể ngờ rằng doanh nhân thành đạt này lại là hung thủ của vụ án bắt cóc và phân xác?

Nếu vậy, vụ án bắt cóc và chặt xác Đặng Khải sẽ lại trở thành một vụ án không có lời giải.

Dịch Tiêu mấp máy môi, cuối cùng vẫn giữ lại lời nói trong miệng.

...!Tại sao lại phát hiện được danh tính của Mạc Hạo Vũ?

Tất cả là nhờ Đặng Oánh hao hết tâm tư tặng hoa cho Đặng Thúy Bình khi bà nằm viện, đồng thời cũng là lời gợi ý cho nhóm Dịch Tiêu..

Truyện Chữ Hay