Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tracy

Huyền Thanh thần sắc khó phân, nhìn chằm chằm mặt Tư Hằng hồi lâu, sau đó lắc lắc đầu thở dài, nói Thiên Đạo quả đúng là đối với ngươi đặc biệt phá lệ, vậy mà không đem ngươi đánh chết.

Sau đó liền phe phẩy đầu rời khỏi.

Cũng giống như Phản Hư Đan, Tạo Hóa đan cũng là phương thuốc cổ truyền mấy chục vạn năm trước, cũng đã thất truyền ở Tu chân giới rất lâu.

Tạo Hóa Đan không thể dùng tăng tiến tu vi tử sĩ, tác dụng chính của nó là trọng tố đạo thể, thích hợp nhất là tu luyện thể chất.

Chút tác dụng này cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần có một ít linh dược trân quý cũng có thể làm được.

Tạo Hóa Đan bá đạo nhất là chỗ, có thể làm lơ huyết mạch cản trở, đem yêu thú biến chuyển thành người.

Chân chính trở thành người được Thiên Đạo thừa nhận.

Mọi người đều biết, yêu tu nếu không đến Kim Đan kỳ, lúc sau ăn Hóa Hình Đan đều biến thành hình người, nhưng loại hình người này chỉ là mô phỏng theo hình dáng thân thể, kinh mạch bên trong cũng không tương đồng, tu luyện cũng là yêu lực, tương lai phi thăng cũng là Yêu giới.

Cho dù có Thiên Đạo chỉ thị, Tư Hằng cũng không có khả năng thu một cái đồ đệ không thể phi thăng Tiên giới, cho nên một khắc khi nhìn thấy tiểu thú kia, y liền nghĩ tới loại đan dược trong truyền thuyết này.

Linh dược trên đơn thuốc khó tìm đến đâu, hiện tại trước mắt cũng coi như không là cái gì.

Người đều đi rồi, Tư Hằng vốn đang cậy mạnh cũng cố không nổi nữa vai lưng đột nhiên suy sụp xuống, thiên kiếp cuối cùng kia đúng là không đoán trước được, vì để bảo mệnh mà y dùng hết thủ đoạn, hiện tại thân thể trống rỗng một chút linh khí cũng không còn.

Y Chu rất lo lắng, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nam nhân, ý bảo y đem mình thả xuống.

Hắn nặng như vậy, nếu đè nặng người bệnh thì không tốt nha.

"Ta không có chuyện gì." Tư Hằng cười cười với hắn, kéo thân mình mệt mỏi vào phòng, y đem cục béo buông xuống, vuốt lỗ tai hắn: "Ta cần tu luyện một thời gian, ngươi tự chiếu cố mình tốt được không?"

"Ân~" Y Chu ngửa đầu liếm lòng bàn tay y.

Ngươi mau đi đi.

Khó khi tiểu thú lại ngoan ngoãn thuận theo, lòng bàn tay bị đầu lưỡi liếm mang theo đừng đợt tê dại.

Tư Hằng trở tay nắm lấy hàm dưới hắn, sờ sờ nói: "Chờ ta bế quan ra, sẽ dạy ngươi tu luyện."

Đây là lần đảm bảo thứ ba.

Theo lí thì Y Chu sẽ châm chọc mỉa mai một phen, nhưng nhìn thấy bộ dáng thảm hề hề của nam nhân, hắn liền không đành lòng, cuối cùng còn cuối đầu đem đỉnh đầu của mình đưa đến lòng bàn tay nam nhân.

Quên đi, nhìn y thảm vậy đành nhường y vậy.

Tư Hằng bế quan lần này, rất nhiều ngày trôi qua.

Y Chu canh giữ ngoài phòng, ăn uống đều giải quyết tại chỗ này, nghiễm nhiên trở thành một thú trông cửa, hậu quả đối phương lần trước bế quan tạo thành bóng ma tâm lí trong lòng hắn không nhỏ, hiện tại liền một bước cũng không muốn rời xa.

Luôn ngốc một chỗ quá nhàm chán, vì thế lúc nhàn rỗi, hắn liền đem quyển sách Y Chu đưa cho mình lấy ra chơi tới chơi lui.

Mặt trên được đối phương lưu lại một thần niệm hữu hạn, dùng nhiều thì quyển sách cũng sẽ báo hỏng.

Nhưng thật ra Y Chu thời gian gần đây trình độ tri thức tiến bộ vượt bậc, cũng coi như là an ủi.

"Trên...không oán trời, dưới....không trách người. Bậc quân tử xưa kia bình an đều thuận theo ý trời..." Hư ảnh trở nên cực kì trong suốt, ngũ quan cũng nhìn không rõ lắm, lời nói gập ghềnh, sau đó hoàn toàn biến mất trong không trung.

"Ân~ " Y Chu vỗ vỗ quyển sách, muốn thử khởi động lại nó lần nữa.

Quyển sách bị chụp không hề có động tĩnh, tựa hồ không khác những thoại bản bình thường trên thế gian, thậm chí một trang còn bị hắn làm rách một góc.

Y Chu ngửa đầu lên, lại vỗ vỗ, vẫn không phản ứng, hắn đem quyển sách lật lại, lại nhìn nhìn.

"Ân~"

Không sáng sao?

"Cái gì sáng? " Cửa phía sau mở ra, một người đi tới.

Người nọ đầu buộc ngọc quan, mặc một thân pháp bào màu thiên thanh, mày kiếm mắt tinh môi mỏng, tựa tiên nhân cửu thiên hạ phàm.

Y Chu nhìn thấy người nọ, cũng không rảnh quan tâm quyển sách trên tay, hắn vui mừng kêu một tiếng, liền chạy tới bên chân Tư Hằng.

Một cổ lực lượng ôn nhu nâng hắn lên, đến độ cao vừa đủ liền đem hắn ôm vào trong ngực.

"Ân~" Y Chu ngoan ngoãn dù chân trước đáp trên bả vai Tư Hằng.

Ngươi khỏe rồi hả?

"Tốt rồi." Tư Hằng một tay ôm thân thể cục béo, cảm nhận chút nói: "Lại trưởng thành một chút."

Ui, hôm nay sao lại nói chuyện dễ nghe như thế nha?

Y Chu kì quái nhìn y một cái, đối phương nhéo nhéo cằm hắn, đưa tay cằm lấy quyển sách trên mặt đất.

Quyển sách bị một phen đạp hư, hiện tại trở nên rách tung tóe.

"Mỗi lần thần niệm xuất hiện sẽ tiêu giảm một phần, ta vốn tưởng rằng không dùng được bao lâu." Tư Hằng như là giải thích với hắn, sau đó thu hồi sách, ôm cục béo xoay người vào cửa.

Vừa mới ra lại trở vào hành động này có chút kì quái, Y Chu ngửa đầu hừ một cái, hỏi muốn làm gì.

"Dạy ngươi tu hành." Cửa phía sau tự động đóng, Y Chu bị Tư Hằng đặt trên giường, đối phương lấy ra một cái bình ngọc, từ bên trong đổ ra một viên đan dược tròn xoe, đưa tới bên miệng hắn: "Há mồm."

Y Chu dí sát vào ngửi ngửi, không có cảm giác đắng, liền an tâm há mồm ăn đan dược vào.

"Nhắm mắt." Tư Hằng phân phó, đem thăng thể Y Chu đặt nằm thẳng xuống, tay đặt trên bụng nhỏ.

Ăn đan dược xong cũng không cảm thấy có gì dị thường, nhưng tay Tư Hằng đặt trên bụng lại ấm áp, mang theo ma lực làm người say mê.

Toàn thân phảng phất như ngâm người trong nước ấm, Y Chu thoải mái nhỏ giọng hừ hừ, dần dần lại rơi vào trạng thái ngủ mê.

Y Chu không nhìn được biến hóa xảy ra trên người lúc hắn ngủ.

Thân thể hai màu đen trắng dần dần phai màu, hình dạng thân thể bốn phía từ từ kéo duỗi ra tại một giây lại khôi phục nguyên dạng, tình huống lặp đi lặp lại mấy lần, thời gian biến hóa so với mỗi lần đều dài hơn một chút.

Hắn giống như đang nằm mơ.

Mơ thấy trong một căn phòng thuần trắng có một cái giường, người nằm trên sắc mặt tái nhợt, xương gò má nhô lên nhưng có thể nhìn ra là người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi hai mắt nhắm nghiền, một đám người vây quanh mép giường hướng hắn khàn giọng khóc rống, một nữ nhân mặc đồ trắng khuyên mọi người xung quanh ra ngoài, kéo vải bố trắng, che lại đầu người nọ.

Y Chu đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, hắn đi lên trước muốn an ủi người ở mép giường, để cho bọn họ đừng khóc, đây vốn dĩ cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng tay vừa vươn ra tới, lại không thể đụng tới được thật thể.

Nha.. Đúng rồi, hắn đang nằm mơ.

Hắn gật gật đầu, có chút mất mát, lại đứng cách xa người ở mép giường một chút.

Giường bị phủ vải trắng bị đẩy ra ngoài, Y Chu cũng không tự chủ được đi ra theo, tới một gian phòng nhỏ hẹp hắn lại ngây người lúc lâu, lúc sau lại được đẩy đến một gian phòng tràn ngập lửa.

Nơi này đều là ánh sáng màu lam, Y Chu lại không có cảm giác được khó chịu, hắn ngây người một lúc, lại gặp được đám người lúc trước vây ở bệnh viện.

Đám người kia so với lúc trước nhiều thêm hai người, những người đó đứng thành một vòng như là đang khuyên can gì đó, ở giữa có một người đàn ông ôm một cái bình, bên cạnh là một người phụ nữ nắm cánh tay ông, đang rơi nước mắt.

Bọn họ so với trước già hơn rất nhiều, cả hai tóc đều râm bạc, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn.

Nghe lời bọn họ khuyên, nữ nhân không khóc nữa. Đoàn người lên xe, Y Chu cũng không tự chủ được mà theo sau, hắn ngồi giữa người đàn ông và người phụ nữ kia, cố gắng thu hẹp chỗ ngồi lại.

Một nam một nữ trong ánh mắt đều là tơ máu, người phụ nữ đôi tay nắm chặt thành đấm, người đàn ông bàn tay ôm bình sành gân xanh đều nổi lên.

Y Chu cuối đầu nhìn, sau đó vươn hai tay, trái phải đặt trên tay hai người, hư hư cầm lấy.

Hai người bên cạnh tựa hồ cảm giác được cái gì đó, người phụ nữ hốc mắt liền ngập tràn nước, bà dùng một tay khác che miệng lại, nước mắt như hạt châu rơi xuống trên bàn tay: "Chu Chu là ngươi phải không? Ngươi về nhìn mẹ phải không?"

Không nghĩ tới hành động chính mình tạo thành kết quả này, trái tim như bị thứ gì đó gắt gao nhéo. Y Chu buông hai tay ra, cẩn thận tiến đến trước mặt người phụ nữ, lại không biết phải làm sao bây giờ.

Cuối cùng hắn giơ ra hai ngón tay, muốn lau đi nước mắt trên mặt người phụ nữ.

Người phụ nữ đột nhiên giơ tay bắt lấy trong không trung, vừa lúc cùng ngón tay Y Chu tiếp xúc cùng nhau.

"Chu Chu muốn mẹ đừng khóc có phải không?" Bà dùng một tay khác lau lệ ướt trên mặt, "Mẹ không khóc, Chu Chu ngươi đừng đi."

"Chị dâu, chị làm sao vậy?" Ở ghế trước ô tô, người đưa tang quay đầu lại, trên mặt mang theo quan tâm: "Chị đừng quá tự ràng buộc mình."

Cho rằng người phụ nữ thương tâm quá độ xuất hiện ảo giác, cô thở dài: "Lại nói Chu Chu đi rồi, cũng coi là chuyện tốt, nó trước đó chịu khổ không ít."

Người phụ nữ đáy mắt ngập tràn nước mắt, bà ngẩng đầu lên trợn to mắt, cố nén nước mắt: "Chị biết."

Bà nói bằng giọng mũi dày đặc: "Chị biết nó khổ sỡ, chị nằm mơ đều thấy nó ôm chị nói mẹ con đau quá a, nói mẹ người đừng cứu con được không."

"Nhưng chị làm sao từ bỏ được chứ!" Bà cuối cùng nhịn không được nữa, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, lăn xuống thái dương liền biến mất.

Y Chu cảm thấy bản thân cũng đang khóc, tay sờ lên lại không có cảm giác gì, hắn cuối người, vây quanh người phụ nữ, tay ở trên hư không vỗ về, cuối đầu đem trán dựa vào trên vai bà: "Mẹ, con không đau, mẹ đừng khổ sở."

"Tốt thôi, đừng khóc." Người đàn ông bên trái lên tiếng, ông cuối đầu nhìn tay mình nói: "Chu Chu còn đang nhìn đó."

Người phụ nữ hít hít mũi, ngồi thẳng người lên, xoa xoa mặt, cố gắng nở ra nụ cười: "Tôi vừa mới cảm giác được Chu Chu ôm tôi một chút, ông nói nó có phải luyến tiếc chúng ta hay không?"

Người đàn ông cuối đầu, không nói gì.

Chiếc xe chạy hồi lâu, tới mộ địa. Đoàn người đi vào trong, cuối cùng dừng lại ở một bia mộ mới tinh.

Trên bia dáng ảnh chụp một thiếu niên ôm bóng rỗ, vẻ mặt tươi cười đàng hoàng.

Trên ảnh chụp dùng bút đỏ khắc mấy chữ viết: Ái tử Y Chu chi mộ.

ái tử là con trai yêu quý.

Y Chu ngồi xổm xuống nhìn bia mộ, ánh mắt đối diện với ảnh chụp, hắn nhìn chằm chằm ảnh chụp hồi lâu, sau đó đối với người bên trong thử nhe răng.

Bình tro cốt được đặt vào mộ thất, nắp chậm rãi khép lại. Tất cả xong xui, những người khác cũng bắt đầu rời đi, chỉ còn lại một nam một nữ.

Y Chu cũng không đi, hắn bò lên trên đỉnh bia mộ, mặt đối mặt nhìn hai người.

Hai người kia đứng trầm mặt rất lâu.

"Chu Chu, ba mẹ phải đi. Về sau có thời gian liền tới thăm con." Người đàn ông nhìn chằm chằm bia mộ, ánh mắt ôn nhu, chậm rãi nói: "Con một mình phải thật tốt, không cần lo lắng cho chúng ta, ba mẹ cái gì cũng không thiếu."

Người đàn ông nói một câu, Y Chu liền nói một tiếng được. Đến cuối cùng người đàn ông trung niên cường tráng cũng nhịn không được mà rơi nước mắt: "Ba và mẹ con đều thương lượng sẽ không làm đầu thất, con sớm chút đi đầu thai, kiếp sau chọn một nhà thật tốt, bình bình an an mà sống tới già."

Cái loại chua xót giống như lúc ở trên xe lại nảy lên trong lòng. Y Chu ngồi xổm trên bia mộ, có chút ủy khuất mà méo miệng, hắn trượt từ bia mộ xuống, đi đến đối diện người đàn ông, mở ra hai tay mà ôm ông một chút.

"Được."

Hai người tựa hồ như nghe âm thanh trả lời, cười khóc ra: "Chu Chu ngoan."

Y Chu phảng phất như mơ một giấc.

Hắn mở to đôi mắt nhìn xà nhà trên đầu, ngốc lăng lăng suy nghĩ hồi lâu.

Là mơ đến cái gì?

_______________

Editor lảm nhảm: chương sau em nó hóa người rồi.... Hí hí.

Vào học rồi nhé mọi người, chương sẽ ra chậm lại, hỏng có được một ngày một chương đâu, mong mọi người đừng bỏ quên tui, bỏ rơi Y Chu cưng cưng, Tư Hằng nghiệp tụ vành môi nữa ( chờ ngày nghiệp quật.)

Truyện Chữ Hay