.
Sau khi biết được chân tưởng, ta cảm thấy não của Thái tử đúng là có vấn đề. Nhỡ sau này hắn có kế thừa hoàng vị, ta phải nhanh chân chạy trốn trước lúc đấy mới được, ai mà biết cái tên đần độn này sẽ giày vò Hiền vương phủ thế nào.
Vậy thì rốt cuộc ta có nên tác hợp Sở Tĩnh Vận và Trần Uyển Quân nữa không?
Thật là một vấn đề nan giải!
Trong bữa cơm tối trước đây, bình thường đều là ta ríu rít nói chuyện với Sở Tĩnh Vận, hôm nay ta bận suy nghĩ nhân sinh nên không có thì giờ tám nhảm với hắn, trên bàn cơm chỉ có tiếng bát đũa va chạm vào nhau, nhìn qua trông có vẻ ngột ngạt.
Một lát sau Sở Tĩnh Vận nhẹ giọng mở miệng, còn mang chút lo lắng: “Hôm nay nàng có chuyện gì không vui à?”
“Hả? Không có.”
Ta gắp thêm một miếng thức ăn, hôm nay phòng bếp làm nem chua gác bếp, còn có cà tím kho quẹt, ta có thể ăn ba bát cơm một lúc cơ đấy!
“Nàng… Cảm thấy Hiền vương phủ thế nào?”
Sở Tĩnh Vận hiếm khi chủ động hỏi chuyện ta, ta cũng rất chân thành mà trả lời:
“Rất tốt, chỗ nào cũng được, chỉ là hơi vắng vẻ. Ngươi biết mà, nhà ta có tận năm huynh đệ tỷ muội, mặc dù ta với đại ca không ở nhà thường xuyên cho lắm, nhưng lần nào trở về trong nhà cũng rất náo nhiệt.”
“Trước đây ta vẫn luôn hiếu kỳ, tại sao Tô gia lại để cho nàng và Đại công tử kế thừa sự nghiệp gia đình?”
“Bởi vì nhị ca của ta không phải kiểu người làm được việc đó.”
“Vậy Tô nhị công tử không lời nào oán giận sao?”
“Có!” Ta vừa cười trên nỗi đau của người khác vừa gắp con tôm trong bát lên “Hiện tại ta là người đã có gia thất, nhất định là hắn phải tiếp nhận công việc của ta. Ha ha ha. Ngươi không thấy cái bộ dáng tâm như tro tàn của hắn. Tô Thượng Khanh tám phần là rất hận ngươi đấy! Á? Tôm của ta ở đâu ra?
Nhìn sang thì thấy Sở Tĩnh Vận đã đem con tôm hắn vừa bóc vỏ xong bỏ vào bát của ta, hắn cười tủm tỉm hỏi ta: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
Sau đó Sở Tĩnh Vận lại cầm lấy một con tôm.
Hiền vương điện hạ đúng là người tốt!
Ta một miệng đầy tôm thịt mà quyết định, quản cái Thái tử chết tiệt gì đó, ta nhất định phải tác hợp Sở Tĩnh Vận và Trần Uyển Quân, người có tình cuối cùng sẽ thành thân thuộc!
Tối hôm đó ta không đọc thoại bản nữa, sớm leo lên đệm ôm chăn bông yêu quý nằm xuống, Sở Tĩnh Vận ngơ ngác nhìn ta.
“Không ăn?”
“Không ăn không ăn, đi ngủ sớm một chút dưỡng sức, ta còn có một trận ác chiến cần đánh!”
Ta mười phần quyết tâm, trông dáng vẻ như không buồn ngủ cho lắm, Sở Tĩnh Vận đặt điểm tâm lại trên bàn rồi trở về giường nằm, đây là đêm đầu tiên ta ngủ trước hắn sau khi đến Hiền vương phủ. Ngày thứ hai lúc tỉnh dậy, thấy Sở Tĩnh Vận quầng thâm đầy dưới mắt, ta liền ném chăn ra, ngồi lại bên cạnh hắn nhìn ngó:
“Một lát bảo phòng bếp luộc cái trứng gà rồi ngươi xoa một chút, trông đẹp mắt như vậy lại có hai quầng thâm, thật đáng tiếc.”
Ta vỗ vai hắn mấy cái, rồi đứng dậy kêu tỳ nữ múc nước rửa mặt, Sở Tĩnh Vận thì vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, giọng nói mềm mại như gió xuân tháng ba:
“Sao nàng có thể ngủ ngon như thế?”
“Bình thường không phải ngươi ngủ cũng say lắm à, sao hôm qua lại mất ngủ?”
Sở Tĩnh Vận không nhìn ta nữa mà tiếp tục ôm chăn ngẩn người, một bộ dáng ngây thơ mềm mại dễ bắt nạt. Đương nhiên là ta sẽ không bắt nạt Hiền vương điện hạ, chỉ âm thầm cảm thán, trách không được Trần tiểu thư đối với hắn vừa gặp đã yêu, đúng là đẹp mắt có thể khiến trái tim rung động.
Sau đó ta bắt đầu hiếu kì Thái tử dáng dấp ra sao.
Làm nhà in bên trong các lộ ngôn tình thoại bản độc giả trung thực, ta dám khẳng định Thái tử dáng dấp tuyệt đối không kém, mà lại tuyệt đối cùng sở Tĩnh Vận là khác biệt phong cách đẹp mắt.
Thoại bản bên trong đều như thế viết.
Không có để cho ta hiếu kì quá lâu, qua không có hai ngày hiền vương liền mang ta hồi cung đi ăn cơm.
Lần này là cung yến.
Sau đó ta bắt đầu tò mò bộ dáng của Thái tử ra sao.
Là một độc giả trung thành của các thoại bản ngôn tình trong nhà sách, ta dám khẳng định dáng dấp của Thái tử tuyệt đối không kém, mà cũng tuyệt đối là một kiểu đẹp mắt khác biệt với Sở Tĩnh Vận.