.
Trong lòng nghĩ ngợi lung tung, thẳng tới lúc trở về viện của mình mới nhớ tới nơi này còn có một Hiền vương bị ta chụp dưa hấu.
Lúc ta do dự có nên bỏ chạy hay không thì cửa phòng tắm mở ra, Sở Tĩnh Vận mặc một chiếc áo trong đơn bạc vừa đi vừa lau tóc không báo trước bước ra. Vạt áo lỏng lẻo làm lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn trước ngực, giọt nước ôn nhuận chảy xuống sáng rỡ dưới ánh mặt trời chiếu rọi, gương mặt vừa mới tắm rửa lộ ra màu hồng nhạt. Hiển nhiên sự xuất hiện của ta cũng làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, đôi môi đỏ mê người hơi hé ra. Cuộc sống này, quá kích thích.
“Chuyện vừa nãy thật là xin lỗi, ta không cố ý, thật sự xin lỗi.” Mong muốn sống sót mãnh liệt khiến thân thể của ta thành thục vừa xoay người vừa xin lỗi hắn vô cùng trôi chảy.
Chờ tới lúc ta kịp phản ứng, Sở Tĩnh Vận đã lau xong mái tóc dài, cười ôn nhu nói:
“Ta mới là người nên xin lỗi, quá lỗ mãng hù dọa tới nàng.”
“Không có không có, ngài cũng không làm gì ta, là do ta phản ứng quá khích, không khiến ngài bị thương chứ?” Ta phẩy phẩy tay.
Sở Tĩnh Vận mỉm cười chậm rãi lắc đầu: “Không sao.”
Đáng thương nửa quả dưa hấu ướp đá của ta! Ta cũng chỉ dám âm thầm kêu thảm trong lòng không dám nói ra, còn phải cảm kích Hiền vương rộng lượng không so đo với ta.
Cuộc sống thật gian nan.
Kích thích qua đi, niềm vui liền đến.
Bên này ta vừa lấy được sự thông cảm của Hiền vương, bên kia liền có người đến bái phỏng. Một thân màu xanh sẫm y phục đặc biệt làm nổi bật lên dáng người thẳng tắp, tinh thần như thủy trúc ngay ngắn, hình dáng Chu Cẩn ba phần anh tuấn bảy phần nho nhã, cả người lộ ra chính khí, có chút không hợp với thân phận Võ đức ti. Không hổ là trực thần.
Trước tiên hắn hướng Sở Tĩnh Vận thi lễ, lúc đối mặt với ta lại hơi lúng tung. Ta hiện tại gặp hắn ít nhiều cũng có chút xấu hổ, phẩm cấp này của hai chúng ta đến cùng là ai nên hành lễ với ai?
“Chu cán biện, cứ trực tiếp nói đi.”
(Cán biện là một chức quan)
Ta thẳng thắn bỏ qua khâu này, quyết định kiếm chút hảo cảm của Chu Cẩn, ánh mắt của hắn lộ ra nhu hòa nhỏ bé khó nhận ra, sắc mặt nghiêm nghị mở miệng.
“Võ đức ti đã bắt đầu điều tra từ hoa văn trên lưỡi đao. Cô đã quen với quan thân sự bên ta?”
“Đã từng quen biết thôi.”
“Vậy ta đưa lệnh bài riêng cho cô, sau này thuận tiện hành động, đây là lệnh bài chỗ trạm gác của ta.” Chu Cẩn đưa qua một khối lệnh bài bằng kim loại nho nhỏ và một cây sáo tre.
“Đa tạ Chu cán biện.”
“Đúng rồi, đây là trâm hoa của ngươi, đồ trang sức của cô nương gia ta sợ làm hư, nên phải để ngươi tự mình làm sạch.”
Hắn lại móc ra một cái bọc được bọc lại bằng khăn tay, ta không nghĩ tới người này thận trọng như thế, thái độ hòa hoãn cười nhẹ nhàng tiếp nhận.
“Chỗ nào thế, ta còn tưởng rằng không lấy về được, làm phiền Cán biện có thể nhớ những thứ vụn vặt này rồi.”
“Tô cô nương khách khí, vây ta cáo từ trước.”
“Đi thong thả.”
Đưa mắt nhìn Chu Cẩn rời đi, ta cầm đống đồ vào trong phòng, lúc đi ngang qua Sở Tĩnh Vận hắn đột nhiên nói: “Nàng rất kích động?”
“Cái gì?” Ta dừng lại quay đầu nhìn hắn, cảm giác trong đầu từng đợt choáng váng.
“... Chú ý an toàn.”
Sở Tĩnh Vận nói xong câu đó liền bước vào phòng, lúc này ta mới phát hiện trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, ngón tay nắm lấy lệnh bài vì quá mức dùng sức mà trở nên đau nhức.
Kích động sao? Đương nhiên, đáp án của mười năm trước cách ta ngày càng gần, không chỉ kích động, ta còn rất phấn khởi.
Gả cho Hiền vương thật đúng là một việc tốt vô cùng!
Ngay từ đầu ta đã biết Sở Ký Thịnh ép ta gả cho Sở Tĩnh Vận nguyên nhân phần lớn là vì muốn ta rời xa Tây Cảnh, hắn hy vọng ta không còn nhúng ta vào sự việc năm đó nữa, muốn mượn cớ ta thành hôn để ta thoát ly Võ đức ti.
Đúng vậy, trước khi thành hôn ta là Chỉ huy sứ của Võ đức ti, nhưng ta cũng không ở tại Tây An mà nhậm chức ở Tây Cảnh, chỉ vì tra ra thủ phạm đằng sau màn ám sát Quốc quân năm đó.
Năm đó Quốc quân vi hành bị tập kích ở Trúc thành, mẫu thân của ta, cũng là biểu tỷ bên ngoại của Sở Ký Thịnh, dịch dung thành hình dáng của hắn dụ sát thủ, cuối cùng rơi xuống núi bỏ mình. Lúc ấy ta bảy tuổi, đóng vai một cung tỳ một mực đi theo bên người mẫu thân, lúc Sở Ký Thịnh dẫn người chạy tới chỉ cứu được người bị thương ngất đi là ta, mà mẫu thân đến thi thể cũng không tìm được.
Sở Ký Thịnh tức giận giao trách nhiệm cho Triệu Húc phía dưới tự mình tra rõ, Đại lý tự, Quang Lộc tự, Hình bộ, kể cả Đô Sát viện tám cái gậy tre cũng không đánh tới được quan hệ đều bị bắt tới một chỗ điều tra, đáng tiếc cuối cùng lại không có kết quả gì mà chấm dứt.
Chuyện này giống như một cây gai độc đâm vào trong tim ta, theo thời gian trôi qua dần dần hư thối sinh mủ, từng bước xâm chiếm tâm trí của ta. Mắt thấy ta càng ngày càng mất kiểm soát, trở nên điên dại, cha ruột và cậu ruột của ta liên thủ diễn một màn kịch vụng về, nói cái gì mà quyền thế địa vị không có thì có thể liều, gả cho người không thích có thể cùng cách, chỉ cần người còn sống, chuyện gì cũng dễ nói. Không hổ là thân nhân của ta, diễn một chút liền tóm được ta, ta thuận theo chui vào cái bẫy, cảm thấy cũng nên vì người còn sống mà ngẫm nghĩ lại.
(Cùng cách = Ly hôn)
Nếu như thời điểm Ngũ muội xuất giá ta vẫn không tìm được thì cũng coi như xong, tới Giang Nam mở một quán trà, làm một lão bản nhàn nhã bình thản qua ngày. Vậy mà không ai nghĩ tới, ta trở về quốc đô mới có hai tháng, lại vừa vặn đụng phải nhóm người ta đã tìm mười năm cũng không tìm được.
Đây hẳn là vận mệnh đi.