Ta Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Giới Giải Trí

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gà

Qua ngày mồng tám tháng chạp tuyết rơi dày đặc, thời tiết càng lạnh hơn, trên đường rất ít người đi lại, Lạc Anh mở cửa sớm vẫn không thấy được mấy người.

Như người ta thường nói, tuyết rơi trời không lạnh, tuyết ngưng trời mới lạnh. Nhiệt độ hôm nay giảm tới mười độ, nếu gội đầu mà chưa lau khô thì chỉ trong chốc lát tóc đã kết vụn băng.

Lạc Anh mới dựng biển hiệu được một tháng, quán ăn đã thu hút được chút nhân khí.

Chẳng thể khác được, thật sự ăn quá ngon!

Chả là trong túi không có nhiều tiền, hơn nữa bản thân Lạc Anh còn chưa quen thuộc hết các nguyên liệu nấu ăn, gia vị hương liệu và thói quen ăn uống của người hiện đại nên cả tháng cô chỉ làm mì phở là chủ yếu, cho tới bây giờ, hàng xóm xung quanh tự xem đây là một tiệm bán đồ ăn sáng!

Đại khái như bánh bao nóng hổi, súp hoành thánh, tiểu long bao, bánh bao chiên, sủi cảo và mì nước cô đều làm.

Một mặt đây là đồ ăn đáp ứng khẩu vị của đại chúng, mặt khác bột mì không quá đắt, nếu dùng những loại nguyên liệu đắt tiền mà không ai đến ăn chẳng phải lãng phí một cách vô ích hay sao? Giá cả là một vấn đề rất quan trọng, bây giờ trong túi Lạc Anh rỗng tuếch chỉ đành ứng phó tạm thời một chút, kiếm ít tiền chữa cháy sau.

Bữa sáng trong quán Lạc Anh đắt hơn những nơi khác một chút nhưng hương vị khác biệt, cũng là cháo trắng, hoành thánh và bánh bao nhưng mùi vị lại thơm ngon hơn hẳn, nếm một lần đầu lưỡi sẽ phân biệt rõ ràng sự đối lập, những ai ra ngoài diễn sớm cũng tình nguyện đến ăn một bữa sáng ngon lành trước khi đi làm.

Mỗi ngày Lạc Anh đều cung ứng bữa sáng không đồng nhất với nhau, cô không thích cố định một món, đổi đi đổi lại luân phiên sẽ không sợ bị lụt nghề.

Nguyên thân từng từng từng là…cháu gái của cô này, dáng người không thể nói là mảnh mai nhưng rất yếu ớt, sức không đủ mạnh mẽ, Lạc Anh phải luyện cả tháng trên người mới có chút lực, dao phay nồi sắt cũng có thể chém thành gió.

Cửa tiệm mới mở cửa, anh thanh niên Dương Điền đúng giờ đến điểm danh.

“Bà chủ, hai cái bánh bột ngô một cái trứng luộc nước trà, thêm bát cháo và ít thức ăn kèm.”

Lạc Anh đã chuẩn bị tốt mọi thứ, đều đang được giữ ấm, chỉ cần gọi món là sẽ có bưng ra ngay.

Trong tiệm chỉ có một mình Lạc Anh, nấu cháo luộc trứng làm bánh bột ngô đều một tay cô làm, không phải quá bận rộn, thế nhưng năm đó ít nhiều trong Ngự Thiện phòng sẽ có người bên cạnh làm trợ thủ, đồ đệ, thuộc hạ, học đồ, người muốn bái sư, kẻ muốn trộm sư, chưa bao giờ thiếu người bên cạnh.

Đôi khi Lạc Anh bận quá vô tình gọi người khác giúp việc gì đó lại chợt nhận ra, đúng rồi, đây không phải Đại Lương, không phải hoàng cung mà là hiện đại.

Dương Điền bưng mâm thức ăn đến chỗ ngồi, dạo này càng ngày càng ít phân cảnh, buổi sáng chỉ giành được một công việc trong nhóm Wechat, chín giờ diễn vai quần chúng, trời lạnh hơn so với ngày thường còn có gió, thù lao một vài tiếng quay phim cao hơn bình thường mấy chục ngàn, đương nhiên chịu khổ cũng không kém.

Cậu đến Ảnh Thị phía bắc này tính ra mới hơn nửa năm, tháng sáu tốt nghiệp cấp ba với thành tích hơn ba trăm điểm, trừ đại học vẫn có thể chọn trường dạy nghề, nhưng khi đó lòng cậu cao hơn trời. Nói sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi không phải giả, các bạn học từng người tứ tán đến nơi khác học tập, nhà Dương Điền không có điều kiện, người nhà tính vay tiền cho cậu đi học đại học nhưng cậu không muốn, sở trường không dừng ở việc học thì cần gì phải miễn cưỡng?

Nghe họ hàng nói đến Ảnh Thị thành làm việc kiếm được rất khá, Dương Điền nhà anh chị dáng dấp tốt, nổi tiếng đẹp trai khắp mười dặm tám thôn nếu có khả năng ký hợp đồng với công ty đại diện nhất định sẽ giống những minh tinh trong phim, chỉ cần vẫy tay một cái chẳng phải kiếm được cả đống tiền sao?

Để rồi đặt chân đến Ảnh Thị thành mới bị hiện thực đánh cho một cái tát thật vang. Dương Điền từng đắc thắc tự cao tự đại, người đến nơi này không thiếu tuấn nam mỹ nữ, người thì có bằng diễn viên, người thì cao hơn cậu, thân hình chuẩn hơn cậu, xuất thân diễn viên chính quy, đặt mình vào trong đám người này nhất thời cậu không có chỗ để phát huy.

Sau khi lăn lộn qua mấy đoàn phim, được nhìn tận mắt các đại minh tinh, diễn viên tên tuổi thì mới chịu bỏ xuống tâm tư so sánh, người ta gầy hơn mình, mặt nhỏ hơn mình, người so với người thật sự tức muốn trào máu.

Nhìn các bạn học cắp sách đến trường, yêu đương, vui đùa, nói Dương Điền không ao ước ghen tỵ là giả, nhưng cậu hiểu rõ bản thân mình không thích học hành, bây giờ từ từ lên kế hoạch thật tốt, tính toán lăn lộn ở Ảnh Thị thành hai năm, nếu có thể vào được một phòng làm việc lớn nhỏ nào đó thì tốt, làm thêm hai năm gom góp ít tiền về nhà kinh doanh nhỏ.

Trứng luộc nước trà ngâm qua đêm, giờ là thời điểm tốt nhất, Dương Điền cẩn thận lột vỏ trứng gà, quả trứng tròn màu nâu tựa như vết nứt trên băng, trông rất đẹp, cắn thử một cái, trứng luộc trong nước trà vốn dĩ đã ngon sẵn, đậm đà đủ vị, vừa đẹp lại vừa ngon!

Dương Điền trực tiếp dùng tay cầm bánh bột ngô vàng óng lên cắn một miếng thật lớn, bánh bột ngô màu vàng tươi khiến người ta thích mắt, vỏ ngoài hơi xém giòn rụm, bột ngô bên trong vừa rắn vừa dai, ngoài cứng trong mềm trong ngoài không đồng nhất, vị ngọt nhẹ quanh quẩn trong miệng, thơm thơm bùi bùi, nuốt xuống bụng vô cùng dễ chịu.

Bánh ngô phải ăn với cháo, cháo trắng ninh lửa nhỏ thật lâu nên rất rền và nhừ, vừa vào miệng đã lập tức tan ra.

Húp cháo đương nhiên phải phối thêm dưa muối, dưa muối chính là củ cải ngâm mà Lạc Anh mới làm tối qua.

Dương Điền gắp một một miếng củ cải lên, sợi củ cải xoắn khúc cong cong ngấm đẫm nước tương chuyển sang màu nâu sẫm, ớt khô rưới dầu nóng xen kẽ bên trong nổi bật dễ thấy.

Cho củ cải vào miệng nhai sừng sực, giòn giòn mà khá dai.

Những sợi củ cải ngâm trong loại nước tương đặc biệt nên hương vị rất ngon, chua, ngọt, mặn, cay, bốn vị hòa quyện vừa miệng, nhiều một chút thì quá nồng, thiếu một chút lại bị nhạt.

Kết hợp thành một hương vị không ngừng đánh thẳng vào vị giác của Dương Điền, đầu lưỡi tê dại, chỉ cảm thấy nước miếng không tự chủ được mà tiết ra liên tục, muốn ngừng ăn mà không thể!

Từ nhỏ Dương Điền đã nghe người già nói: “Đông ăn củ cải hạ ăn gừng, thầy thuốc không cần nhọc công kê thuốc.” Miệng nhai răng rắc liên hồi, một lúc sau toàn bộ củ cải ngâm, bánh bột ngô và cháo đều chui hết vào trong bụng.

Củ cải ngâm này giòn ngọt ngon miệng ăn vào rất sảng khoái, quả nhiên là một món ăn kèm đưa cơm! Đừng nói là ăn sáng, Dương Điền cảm thấy chỉ cần có món củ cải ngâm này thôi cậu có thể ăn năm bát cơm!

Bởi vì thời tiết quá lạnh, hơn nữa tiến độ quay chụp của đoàn phim nhanh hơn dự kiến, tổ phim [Chinh Tây] khó có được một ngày nghỉ ngơi, Thẩm Trạm bèn làm ổ trong phòng không ra ngoài.

Hôm qua lùng sục trong game cả buổi không có kết quả, buổi tối anh không thể ngủ được, cưỡng bách chính mình chìm vào giấc ngủ nhưng trong đầu vẫn là những cảnh tượng xuất hiện trong game.

Anh không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, sáng sớm tỉnh lại, Thẩm Trạm cảm thấy hình như hơi đau đầu.

Ngộ nhỡ để người bên cạnh biết anh điên dại vì một NPC trong game như vậy, chắc chắn sẽ cho rằng anh bị điên.

Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, Thẩm Trạm soi mặt mũi trong gương, vẻ mặt vốn đã lạnh lùng sẵn nay càng giống người lạ chớ lại gần.

Đợi một lúc cho tỉnh táo lại, mở điện thoại đăng nhập vào [Con đường vinh diệu], các ngón tay múa may liên tục vẫn không thấy con gái ngoan đâu, những người khác chắc đã phát hiện ra rồi nhỉ?

Việc tải trò chơi xuống rất ngẫu nhiên, Thẩm Trạm chưa bao giờ vào diễn đàn người chơi hay tìm kiếm chiến thuật, anh luôn tự mày mò tự chơi, lúc này, anh vào thanh tìm kiếm gõ “[Con đường vinh diệu Lạc Anh].”

Trình duyệt lập tức chuyển giao diện, Thẩm Trạm còn tưởng có thể tìm thấy gì đó, nhưng trước mắt đều là những nội dung không chút liên quan.

– [Mười bí quyết hàng đầu của Lạc Trinh trên con đường vinh diệu].

– [Game online “Con đường vinh diệu”, điểm danh những món ăn quý hiếm của NPC Lạc Trinh].

– [Ngày tháng “Con đường vinh diệu”, những điểm mấu chốt trong chiến lược của nam chính, tranh bá thiên hạ, ba ngàn giai lệ].

Thẩm Trạm cau mày lướt xuống dưới, không xuất hiện bất kỳ một tiêu đề nào liên quan đến Lạc Anh, thế này là sao?

Anh lần mò đến diễn đàn chính thức của trò chơi, gõ tìm “Lạc Anh”, kết quả là không có gì?

Suy nghĩ một hồi, Thẩm Trạm đổi cách dùng từ, cái tên “Ngự Thiện phòng” này tất thảy đều là những câu hỏi liên quan đến công việc của [Ngự trù Lạc Trinh].

Tất thảy dường như đang muốn chứng minh Lạc Anh không hề tồn tại.

Anh do dự một lúc rồi đăng bài lên diễn đàn xin được giải đáp thắc mắc.

[Xin hỏi trò chơi nâng cấp xong NPC Ngự Thiện phòng Lạc Anh đã đi đâu?]

Bài vừa đăng đã lập tức xuất hiện trên trang chủ, buổi sáng trên diễn đàn gần như không có nhiều người chơi, Thẩm Trạm bấm like bài viết của mình để nó không bị trôi.

Rửa mặt thay quần áo một lúc rồi quay lại, bài đăng đã có mấy lượt phản hồi.

“Chủ thớt mơ ngủ à? Game này lấy đâu ra NPC Lạc Anh, gặp phải đồng nhân rồi?”

“Tôi thấy chắc chủ thớt nhớ nhầm rồi, Ngự Thiện phòng chỉ có Lạc Trinh, Tiểu Niên, Tiểu Tuế, Lão Tôn… không có Lạc Anh.”

“Chủ thớt có vào nhầm diễn đàn đăng lộn bài không đấy? Hượm cái, chủ thớt hỏi [Con đường vinh diệu] mà nhở, nhưng chế chưa nghe tên NPC Lạc Anh bao giờ ý.”

“Từ lúc ra mắt đến giờ đã chơi được cái kết, địa đồ với NPC cố định ta rõ như lòng bàn tay, chưa từng nghe thấy NPC Lạc Anh, hẳn chủ thớt vừa mộng du vừa đăng bài.”

Góc phải điện thoại hiện lên thông báo [Dịch vụ khách hàng của trò chơi “Con đường vinh diệu” online / xin phản hồi tới người chơi, NPC Lạc Anh không tồn tại].

Thẩm Trạm sững sờ nhìn phản hồi này, lẽ nào não anh thật sự có vấn đề?

Nhưng anh vẫn nhớ rõ mọi thứ về Lạc Anh trong game, ngoại hình, sở thích của cô, trang phục của cô, những người bên cạnh cô, những món cô đã nấu…

Rốt cuộc vì thế giới này quá huyền áo hay tất thảy đều do anh tự tưởng tượng ra? Thật sự là anh tưởng tượng ư?…

Truyện Chữ Hay