Ý thức của nàng tiến vào hệ thống, lớn tiếng kêu lên: "Hệ thống, ngươi có ở đó không! Không, Thiên Đạo! Cầu xin ngươi hãy cứu hắn!"
"Ta có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn, lấy đi bất cứ thứ gì trên người ta cũng được, chỉ cần ngươi cứu hắn!"
Không biết nàng đã kêu bao lâu, không gian mới truyên đến một tiếng thở dài.
Âm thanh điện tử quen thuộc vang lên.
[Ta không cứu được hắn.
]
Thẩm Dao Chu ngơ ngác nhìn không gian trước mắt.
Đây đã là cơ hội cuối cùng của nàng, nếu ngay cả Thiên Đạo cũng không thể cứu Phó Sinh Hàn, vậy nàng còn có thể làm gì?
Nàng chán nản ngồi xuống.
[Ta không thể cứu hắn, nhưng ngươi có thể.
]Thẩm Dao Chu sửng sốt, nàng ngẩng đầu lên lần nữa.
[Còn nhớ nhiệm vụ đó không?]
Thẩm Dao Chu đột nhiên đứng dậy, luống cuống tay chân mở hệ thống nhiệm vụ.
Nhiệm vụ treo thưởng đó vẫn treo lơ lửng trên bảng nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ treo thưởng: Chữa khỏi Phó Sinh Hàn]
[Hạn thời gian nhiệm vụ: Không có] [Phần thưởng nhiệm vụ: 1000 công đức]
Thẩm Dao Chu ngây người.
Nếu Phó Sinh Hàn thực sự đã chết, nhiệm vụ này hẳn sẽ hiển thị rằng nàng đã thất bại, nhưng bây giờ nhiệm vụ vẫn còn, nghĩa là Phó Sinh Hàn vẫn còn cứu được!
Vẫn còn kịp!
Thẩm Dao Chu như được tiêm một liều thuốc hồi sinh, nàng vội vàng dặn dò Thẩm Túy An một tiếng, rồi mang theo Phó Sinh Hàn tiến vào bí cảnh Hạnh Lâm.
Bí cảnh Hạnh Lâm vẫn như thường lệ, chỉ có hoa công đức ở chính giữa rừng hạnh là hơi lay động.
Thẩm Dao Chu vẫn chưa từng hái quả trên đó, giờ nhìn lại, hoa công đức cũng đã kết không ít quả, đặc biệt là một quả trên cùng tỏa sáng ánh vàng, nếu để các tu sĩ khác nhìn thấy, không biết sẽ ghen tị đến mức nào.
Nhưng Thẩm Dao Chu không chút do dự hái nó xuống, nhét vào miệng Phó Sinh Hàn.
Ánh sáng công đức vừa vào đã tan biến, hóa thành một vệt sáng màu vàng tiến vào cơ thể Phó Sinh Hàn.
Thẩm Dao Chu không biết có phải là ảo giác hay không, vệt sáng này tiến vào cơ thể Phó Sinh Hàn, sắc mặt tái nhợt của hắn đã hồng hào hơn nhiều.
Điêu này khiến nàng có thêm không ít tự tin, nàng một hơi hái hết quả trên hoa công đức cho Phó Sinh Hàn ăn.
Lúc này, Phó Sinh Hàn trông giống như một người đang ngủ.
Thẩm Dao Chu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn.
Tiếp theo là việc quan trọng nhất, thay Phó Sinh Hàn tái tạo thần hồn, xây dựng lại thần phủ.
Nếu đổi lại là bất kỳ một y tu nào, e rằng đều phải nói rằng đây là điều không thể làm được.
Cơ thể bị tổn thương có thể chữa khỏi, cho dù không chữa được cũng có thể đoạt xá, nếu không được nữa thì cũng có thể luân hồi.
Nhưng nếu thần hồn bị tổn thương, ngay cả con đường luân hồi cũng không bước lên được, ngay cả Thiên Đạo cũng không có cách nào thì sức người có thể làm được gì?
Nhưng Thẩm Dao Chu không muốn từ bỏ.
Chỉ cần còn một tia hy vọng, nàng đều phải cứu Phó Sinh Hàn.
Sau khi xác định cơ thể Phó Sinh Hàn đã ổn định, nàng mới tìm được cửa thân phủ của hắn.
Nhưng lần này, nàng không dùng linh lực cũng không dùng thần thức, mà lựa chọn dùng thần hồn của mình tiến vào.
Điều này rất nguy hiểm, bất kể thành công hay không, thần hồn của nàng đều sẽ bị tổn thương, nhưng nàng đã không còn cách nào khác.
Nàng thuận theo dòng thần thức tiến vào thần phủ của Phó Sinh Hàn, thế nhưng thứ hiện ra trước mắt nàng là một thần phủ đầy rẫy vết nứt.
Vô số mảnh vỡ và điểm sáng xuất hiện trước mặt nàng giống như tinh tú lấp lánh.
Thẩm Dao Chu biết, đây là do nàng tạm thời dùng công đức bảo vệ cơ thể Phó Sinh Hàn, ngăn không cho thần hồn của hắn tan biến, chỉ là thời gian cũng có hạn, nếu nàng không thể tái tạo thân hồn của Phó Sinh Hàn trong thời gian này, đến lúc đó những thần hồn này vẫn sẽ tản mát, lúc đó sẽ không còn cách nào nữa.
Nhưng tái tạo thân hồn cũng không phải là chuyện đơn giản.
Đầu tiên cần phải có sự tập trung cực cao, bởi vì nàng phải tìm thấy tất cả các mảnh vỡ thần hồn, không được bỏ sót một mảnh nào.