Hiện trường lập tức náo loạn.
"Ngươi điên rồi sao?! Đây là yêu ma! Ngươi còn dùng của yêu ma để nuôi ma tu?!"
"Tàng Tượng Môn các ngươi, từ sư tổ xuống đến đệ tử đều là lũ cuồng đồ!"
"Ngươi muốn kéo cả tiên giới chôn cùng hay sao!"
Giang Phỉ Tĩnh nghe mọi người trách cứ mình nhưng chẳng những không biện minh hay sợ hãi, ngược lại còn cười khinh miệt: "Từng kẻ một đều đạo mạo, giả vờ thanh cao."
"Nuôi dưỡng ma tu là tội nghiêng trời lệch đất? Là vì tư lợi?""Nếu không có ma tu do Tàng Tượng Môn ta nuôi dưỡng, các ngươi cho rằng Y Tu Minh Hội có thể an vị tại đây sao? Cảnh ngộ của y tu ngàn năm trước ra sao, các ngươi đã quên rồi ư?"
"Nếu không có đại chiến yêu ma, ai thèm để mắt đến y tu chúng ta? Chim trời hết thì cung giấu, thỏ khôn thì chó săn bị nấu. Tai họa yêu ma đã bị dẹp yên, chúng ta không còn giá trị lợi dụng, y tu vốn yếu thế lại trở vê cảnh khốn cùng như trước, chính Tàng Tượng Môn ta mạo hiểm làm những việc này, mới có Y Tu Minh Hội phồn thịnh như ngày hôm nay."
"Người ngoài có thể mắng ta, nhưng các ngươi thì không có tư cách!"
Giang Phỉ Tĩnh nói năng hùng hồn khiến không ít y tu động.
Ai ngờ trên không trung lại truyên đến một tiếng "Phỉ" thật lớn.
Thẩm Dao Chu lạnh lùng nhìn bà ta: "Đừng lấy cớ bao biện cho sự nhu nhược và bất lực của bản thân, chẳng lẽ ngoài những thương tích liên quan đến ma tu, ngươi không thể chữa trị những vết thương khác sao?"
"Linh mạch, đan điền, linh căn, thậm chí là thân phủ, tu sĩ khi tu luyện đều sẽ xuất hiện đủ loại bệnh tật, nghiên cứu tường tận bệnh tật, từ đó tìm ra phương pháp chữa trị, đây mới là việc y tu chúng ta nên làm, cũng là chính đạo của y tu."
"Chỉ có y tu bất tài vô dụng mới dùng loại tà môn ngoại đạo này, hại người hại mình!! Còn dám tự xưng là cao thượng, ngươi không biết xấu hổ sao!"
"Ngươi!" Giang Phỉ Tĩnh tức giận đến mức mặt đỏ tía tai nhưng lại không thể phản bác.
Những y tu suýt nữa bị bà ta thuyết phục cũng lần lượt tỉnh ngộ, lộ ra vẻ hổ thẹn.
Lận chưởng môn không còn nụ cười trên mặt, vô cùng nghiêm nghị nói: "Sử sách ghi chép, Hủy tộc rất giỏi mê hoặc lòng người, thời kỳ đại chiến yêu ma, chúng thậm chí không cần ra tay cũng có thể khiến tu sĩ tự lẫn nhau."
Khi xưa phong ấn yêu ma, y tổ Tư Không Chiêu và các đệ tử của ông ta đều có tham gia, nói không chừng lúc đó chính là Ngọc Hủy đã mê hoặc sư phụ của Giang Phỉ Tĩnh, chỉ là đối phương còn giữ được một tia tỉnh táo, phong ấn Ngọc Hủy lại, cho nên nghìn năm nay, Ngọc Hủy đều bị nhốt ở Tàng Tượng Môn, không có cách nào ra ngoài gây sóng gió.
Nhưng dù vậy, Giang Phỉ Tĩnh cuối cùng vẫn bị Ngọc Hủy mê hoặc, muốn giải trừ phong ấn cho nó.
Lục Hoa Quân lo lắng nói: "Ta đã thử mọi cách nhưng không thể dừng trận pháp đó lại." Giang Phỉ Tĩnh cười lạnh: "Trận pháp đó một khi đã mở ra thì không thể đóng lại, không đến mười hai canh giờ, Ngọc Hủy sẽ tái xuất... Các ngươi đều phải chết!"
Thẩm Dao Chu đã lười mắng bà ta là kẻ điên rồi.
Trước đại nạn, Viên chưởng môn và những người khác cho người giam Giang Phỉ Tĩnh lại trước, bàn bạc cách phá giải trận pháp, giải quyết Ngọc Hủy.
Mọi người theo Lục Hoa Quân đến trận pháp, chỉ thấy trận pháp đó phát ra ánh sáng đỏ rực không lành, linh lực nông đậm và màu tràn ngập trong đó.