Giang Phỉ Tĩnh đến Nhân Thánh Môn nhưng bà ta không ngờ rằng, chờ ở đây không chỉ có Viên chưởng môn, Lận chưởng môn, mà còn có chưởng môn của mười ba tông môn cốt cán khác.
Ngay khi Lục Hoa Quân quay về tìm bà ta, Lận chưởng môn cũng đã thông báo cho chưởng môn các tông môn khác, bởi vì sự việc quá mức nghiêm trọng, phần lớn chưởng môn đều đến, còn những người không đến cũng đều phái trưởng lão chủ sự hoặc là đệ tử tâm phúc nhất đến.
Thấy vậy, Giang Phỉ Tĩnh làm sao còn không biết hôm nay khó mà êm ả, nhưng bà ta không bận tâm, viên linh thạch kia đã được bà ta đặt vào mắt trận, cả tu tiên giới sắp không còn, bà ta còn sợ gì nữa chứ!
Vẻ mặt Giang Phỉ Tĩnh không sợ hãi chút nào lọt vào mắt Thẩm Dao Chu, khiến nàng không khỏi nhíu mày.
Nàng hiểu rõ Giang Phỉ Tĩnh hơn bất kỳ ai ở đây.
Kiếp trước, nàng vốn là người của Tàng Tượng Môn, vì vậy nàng rất rõ ràng, Giang Phỉ Tĩnh là kẻ dễ bị cảm xúc chỉ phối, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao bà ta có thể bình tĩnh đến thế, chẳng lẽ bà ta còn có cách xoay chuyển tình thế?Chuyện đã đến nước này, đâu còn là chuyện Nhân Thánh Môn có thể che giấu được nữa. Viên chưởng môn cũng hiểu rõ điều này, ông ta không thể tiếp tục bao che cho Giang Phỉ Tĩnh.
Về phần Thẩm Dao Chu, nhân chứng vật chứng đầy đủ, trong lưu ảnh thạch, ma tu nhan nhản khắp nơi, chúng hung hăng cắn nuốt đồng loại, tiếng nhai nuốt ghê rợn cùng tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, chẳng khác nào nhân gian luyện ngục.
Những tu sĩ lớn tuổi có mặt ở đây đều từng trải qua trận chiến yêu ma ngàn năm trước, khi đó bọn họ còn nhỏ tuổi nhưng những yêu ma tàn bạo kia vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng.
Bao năm qua, yêu ma đều bị phong ấn ở Thiên Cực Hải, tuy sau này có ma tu gây loạn nhưng chúng căn bản không thể lọt đến trước mặt y tu được bảo vệ nghiêm ngặt, theo thời gian, ký ức ấy dần dần bị chôn vùi.
Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy những hình ảnh tàn khốc ấy.
Nỗi sợ hãi trong ký ức cũng theo đó bị đánh thức.
Bị yêu ma coi như thức ăn, coi như đồ chơi có thể tùy ý đùa bỡn, con người sống trong tủi nhục và gian nan, không biết cái sẽ đến lúc nào, ngày qua ngày sống trong sợ hãi.
Những nỗi sợ hãi ấy chồng chéo lên hình ảnh trước mắt, khiến bọn họ một lần nữa cảm nhận được nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.
Mà nỗi sợ hãi này, tất cả đêu hóa thành phẫn nộ đối với kẻ chủ mưu gây ra chuyện này.
"Giang chưởng môn! Ngươi định giải thích chuyện này thế nào?"
"Không ngờ ngươi thân là chưởng môn một phái lại làm ra chuyện tày trời như vậy! Chuyện này nhất định phải nghiêm trị!"
"Y tu đường đường chính chính, đáng lẽ phải cứu người giúp đời, vậy mà ngươi vì tư lợi của mình mà nuôi dưỡng thứ này, ngươi làm sao đối diện với y tổ đây?U"
Viên chưởng môn cũng không khỏi quở trách: "Giang chưởng môn, ta tin tưởng ngươi như vậy, không ngờ ngươi lại là loại người đói" Giang Phỉ Tĩnh không nói một lời, tựa như ngầm thừa nhận lời buộc tội của bọn họ đối với mình.
Nuôi dưỡng ma tu là trọng tội, sau khi các chưởng môn cùng nhau thương nghị, Viên chưởng môn tuyên bố xử lý bà ta: "Tàng Tượng Môn chưởng môn Giang Phỉ Tĩnh, vì tư lợi của mình mà nuôi dưỡng ma tu, tội ác tày trời, không thể tha thứ, theo nghị quyết của Y Tu Minh Hội, trục xuất Tàng Tượng Môn khỏi minh hội, điều tra tội lỗi của các đệ tử trong môn, phế bỏ tu vi của Giang Phỉ Tĩnh, giam vào Vô Gian Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!"