Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

chương 606

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lận chưởng môn nghe vậy, ngẩn người ra.

Từ trước đến nay, Y Tu Minh Hội luôn tự cho mình cao cao tại thượng, ngay cả Lận chưởng môn cũng trong tiêm thức mà đặt y tu lên trên tất cả.

Nhưng ngàn năm trước, y tu vốn không có khả năng chiến đấu, là tâng lớp thấp nhất trong giới tu hành.

Là Y tổ Tư Không Chiêu đứng ra thành lập Y Tu Minh Hội, dựa vào chiến công trong các cuộc chiến, khiến các tu sĩ khác phải thừa nhận, mới có được như ngày hôm nay.

Lời ấy như tiếng chuông cảnh tỉnh, kéo Lận chưởng môn ra khỏi cơn mê muội tự đắc.

Ông ta thở dài: "Ngươi nói phải, nếu cứ tiếp tục thế này, e sẽ có một ngày, hào quang tiên đạo mà tổ tiên để lại cũng lu mờ, đến lúc đó, chúng ta còn thảm hại hơn cả ngàn năm trước..."

Thẩm Dao Chu vẫn luôn rõ Lận chưởng môn là người tỉnh táo, nếu không phải vậy, Thanh Nang Môn bị Nhân Thánh Môn bức ép nhiều năm như thế e đã quy phục từ lâu, hoặc là quy ẩn giang hồ, làm một môn phái không màng thế sự.Thực tế, nếu không có Thanh Nang Môn, Nhân Thánh Môn cùng Tàng Tượng Môn e rằng càng thêm ngang ngược.

Trong lòng nàng bỗng chốc nhẹ bãng.

Hóa ra ở nơi nàng không nhìn thấy, vẫn còn rất nhiều người âm thầm nỗ lực vì chính nghĩa. So với kiếp trước, lúc này bên cạnh nàng có rất nhiều người cùng chí hướng, sẽ không còn phải cô độc bước đi trên con đường đó nữa.

Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng, hơi ấm quen thuộc khiến Thẩm Dao Chu vô thức siết chặt lại.

"Nghĩ gì vậy?" Phó Sinh Hàn hỏi.

Thẩm Dao Chu quay đầu, mỉm cười: "Cảm thấy thật may mắn khi có người đồng hành trên con đường này."

Lục Hoa Quân vội vã về tới sơn môn, Giang Phỉ Tĩnh nghe hắn thuật lại mọi chuyện, tức giận quát: "Lão già Lận Thành kia rõ ràng là muốn gây chuyện với bổn tôn!"

Lục Hoa Quân nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, chúng ta nên làm gì?"

"Vô dụng!" Giang Phỉ Tĩnh không chút lưu tình mắng: "Chuyện cỏn con thế này cũng không làm được, còn cần bổn tọa phải ra tay, giữ ngươi lại có ích gì?"

Lục Hoa Quân im lặng.

Giang Phỉ Tĩnh vốn không ưa hắn, từ khi bị đồ đệ tâm phúc Tô Thanh Uẩn phản bội, lại ngoài ý muốn bị thương, sau đó nữ nhi ruột Ngu Vẫn Nguyệt thảm, tính tình bà ta càng thêm quái gở, nóng nảy.

Mắng một hồi, thấy Lục Hoa Quân không phản ứng cũng không tiếp tục nữa, phân phó: "Bổn tọa còn có việc cần xử lý, ngươi lui xuống trước đi."

Lục Hoa Quân khẽ biến sắc, nhưng vẫn cung kính đáp: "Đệ tử tuân mệnh."

Đợi hắn lui ra, Giang Phỉ Tĩnh mới đi về phía Ngọc Hủy đang bị giam cầm.

Ngọc Hủy bị nhốt trong thủy lao, trên đài là một nhóm nhạc sư và vũ cơ mới, đầu ngón tay của nhạc sư đã đàn đến bật máu, mũi chân vũ cơ cũng nhảy đến rách da nhưng không một ai dám dừng lại, nếu dừng, yêu ma đang cười tủm tỉm kia sẽ lập tức biến họ thành bọt máu, giống như những người trước đó, thân xác nổ tung, tươi nhuộm đỏ cả đài cao.

Giang Phỉ Tĩnh vội vàng tiến vào, vừa ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, nhìn thấy tứ chi tách rời trên đài, trong lòng có chút khó chịu nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Ngọc Hủy tiền bối."

Ngọc Hủy cười nói: "Ngươi luôn thích phá hỏng hứng thú của bổn tọa."

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng sát ý ẩn chứa trong đó lại cực kỳ chân thật, ngay cả Giang Phỉ Tĩnh đã quen với sóng gió cũng phải rợn tóc gáy, một lần nữa nhận thức được, người ngồi trước mặt là yêu ma, là kẻ khát và chóc.

Truyện Chữ Hay