Thẩm Dao Chu cười nói: "Nhất ngôn vi định."
Mục đích đã đạt được, nàng nhớ đến Phó Sinh Hàn còn đang đợi bên ngoài, liền đứng dậy cáo từ: "Vậy chúng ta xin phép đi trước."
Lận Thanh Dương: ”..."
Thẩm Dao Chu kéo Từ Chỉ Âm đi ra ngoài, phía sau, Lận Thanh Dương bỗng nhiên gọi các nàng lại.
Hai người hiếu kỳ bèn quay đầu nhìn lại.
"W[... vị kia."Lận Thanh Dương bỗng có chút ngượng ngập: "Vị cô nương này cũng là y tu sao? Ngày khác có thể cùng nhau đàm... đàm đạo y thuật được không?”
Thẩm Dao Chu: "..."
Quả nhiên là nghiệt duyên, hai đời người vẫn không bỏ được ý định này.
Ngày hôm sau, mọi người dựa theo kế hoạch mà hành động.
Thẩm Túy An và Phiến Ngôn tiếp tục quay về Tàng Tượng Môn, âm thầm theo dõi động tĩnh của bọn chúng, còn Yến Phi và Lạc Tiên thì giả dạng thành tu sĩ bình thường, trà trộn vào đội ngũ chiêu mộ đệ tử của Tàng Tượng Môn.
Thịnh Hoài Khanh cùng Vân Tùng vẫn mang theo chứng cứ đến Nhân Thánh Môn đòi lại công đạo.
Lần này, người của Nhân Thánh Môn tiếp bọn họ vẫn là Liễu Chuẩn trưởng lão, lý do đưa ra cũng vẫn như cũ, chưởng môn bế quan chưa xuất quan. Thẩm Dao Chu vừa nhìn thấy thái độ của ông ta, trong lòng liền lạnh đi phân nửa.
Thịnh Hoài Khanh sớm đã nghe Thẩm Dao Chu kể qua về thái độ mơ hồ của Nhân Thánh Môn trong chuyện này, liền nói: "Không phải tại hạ không thông cảm cho chưởng môn của quý phái, chỉ là chuyện này vô cùng quan trọng, e rằng Liễu trưởng lão chưa chắc đã có thể làm chủ được."
Sắc mặt Liễu Chuẩn cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục như thường: "Vị đạo hữu này, Nhân Thánh Môn chúng ta làm việc từ trước đến nay luôn công bằng minh bạch, bất kể là lão phu hay chưởng môn, nếu đạo hữu không tin tưởng, hoàn toàn có thể không cần đến Nhân Thánh Môn chúng ta."
Mọi người đều không ngờ tới Nhân Thánh Môn lại có thể ngang ngược đến vậy.
Thịnh Hoài Khanh còn muốn nói gì đó, Vân Tùng sơn trưởng vốn tính tình nóng nảy liền ngăn hắn lại, nói với Liễu Chuẩn: "Liễu trưởng lão nói rất phải, các phái y tu từ xưa đến nay đều lấy Y Tu Minh Hội làm đầu, chúng ta thân là †u sĩ cũng nên tuân theo quy củ, chỉ là nếu như Y Tu Minh Hội tự mình giám sát vậy mà lại để xảy ra chuyện tự tiện trộm đồ, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, Liễu trưởng lão, ngài nói xem có phải không?”
Liễu Chuẩn khóe miệng giật giật: "Vân sơn trưởng nói chí phải."
Liễu Chuẩn phái người đi mời Giang Phỉ Tĩnh đến, không ngờ người đến lại chỉ là Lục Hoa Quân, hắn ta tuy rằng dùng ngữ khí áy náy nhưng thái độ lại vô cùng cao ngạo: "Sư tôn trước đó bị thương, hiện đang bế quan chữa thương, thực sự không thể đến được, mong chư vị thứ lỗi."
Liễu Chuẩn đang định lên tiếng giảng hòa, lại có một đệ tử hốt hoảng chạy vào, ghé vào tai ông ta nói nhỏ: "Liễu trưởng lão, thiếu chưởng môn của Thanh Nang Môn là Lận Thanh Dương... đến rồi..."
Liễu Chuẩn nhíu mày, thầm mắng trong lòng.
Thanh Nang Môn từ trước đến nay luôn tự cho mình là thanh cao, không bao giờ cùng bọn họ đồng lõa, lúc này lại chạy đến xem náo nhiệt, còn nữa, Lận Thanh Dương này từ nhỏ đã là một tên tiểu ma đầu, hắn ta đến đây chắc chắn là muốn gây chuyện rồi!
Ông ta đang định bảo đệ tử đuổi người đi thì Lận Thanh Dương đã dẫn theo mấy tu sĩ hùng hổ đi vào: "Liễu trưởng lão, lâu ngày không gặp, tu vi của ngài lại tinh tiến rồi!"