Một tiếng "lục thúc" lại thêm một nhát vào tim Thẩm Túy An.
Nếu như là trước kia, Thẩm Túy An nhất định sẽ răn dạy Phó Sinh Hàn một phen, nói cho hắn biết không thể nhận bừa người thân.
Nhưng giờ phút này, nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Thẩm Dao Chu, hắn không thể nào làm vậy được.
Haizz, nữ đại bất trung lưu a.
Thẩm Túy An thu lại vẻ mặt chua xót, nghiêm nghị nói với Phó Sinh Hàn: "Ngươi, theo ta."
Hai người không biết đã nói những gì, Thẩm Túy An còn dùng cả kết giới cách âm, hồi lâu sau mới thả Phó Sinh Hàn ra.
Thẩm Dao Chu tò mò hỏi hắn: "Lục thúc đã nói gì với ngươi?"Phó Sinh Hàn nhớ lại từng lời của Thẩm Túy An, lúc thì uy lúc thì dụ dỗ, tất cả đều là vì muốn hắn đối xử tốt với Thẩm Dao Chu, không khỏi bật cười: "Nàng có một lục thúc rất tốt."
Thẩm Dao Chu đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, lục thúc luôn rất tốt với ta."
Phó Sinh Hàn xoa đầu nàng, cũng mỉm cười theo.
Chỉ là trong nụ cười của hai người đều mang theo một tia lo âu.
Bọn họ đều biết, tiếp theo sẽ là một hồi ác chiến.
Mọi người sau khi thương nghị, vẫn quyết định không thể bỏ lỡ chuyện Tàng Tượng Môn thu nhận tu sĩ lần này, nhất định phải phái người trà trộn vào Tàng Tượng Môn, tốt nhất là có thể cùng Thẩm Túy An và Phiến Ngôn nội ứng ngoại hợp, giáng cho Tàng Tượng Môn một đòn chí mạng. Thẩm Túy An không cho phép Thẩm Dao Chu tham gia, muốn nàng ngoan ngoãn ở lại hậu phương.
Thẩm Dao Chu biết tu vi bản thân thấp kém, đi cũng chỉ thêm phiền toái nhưng không có nghĩa là nàng thật sự không làm được gì, nàng đã sớm đem tất cả những gì mình biết vê Tàng Tượng Môn và Nguyên Ninh Châu viết vào ngọc giản, giao cho Thẩm Túy An.
Thẩm Túy An không ngờ nàng lại biết nhiều vê Tàng Tượng Môn đến vậy, nhưng chỉ nghĩ là Tô Thanh Uẩn đã nói cho nàng biết, đỡ cho Thẩm Dao Chu phải mất công bịa chuyện.
Ngoài ra, Thẩm Dao Chu còn quyết định đi tìm Lận Thanh Dương.
Dựa vào những gì biết về vị trúc mã này ở kiếp trước, hắn là người căm ghét cái ác, tuy rằng kiếp này hai người không có nhiều giao tình nhưng tính cách của một người đâu thể dễ dàng thay đổi, hơn nữa sự giúp đỡ của Thanh Nang Môn đối với bọn họ lúc này là vô cùng quan trọng.
Nhưng chuyện này chỉ có thể do Thẩm Dao Chu tự mình đi, Lận Thanh Dương rất mẫn cảm với ma khí, Phó Sinh Hàn dù sao cũng mang trong mình ma khí, lỡ như bị hắn phát hiện thì sẽ rắc rối.
Phó Sinh Hàn thấp giọng nói: "Nàng nhất định phải cẩn thận."
Thẩm Dao Chu gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi cũng vậy."
Trong mắt nàng vẫn còn lo lắng, Phó Sinh Hàn biết nàng lo lắng hắc vụ trong thần phủ của hắn sẽ bộc phát, liền an ủi: "Yên tâm, ta tự biết chừng mực."
Thẩm Dao Chu thầm hạ quyết tâm trở về sẽ tìm hiểu thêm, xem có cách nào giải quyết hắc vụ trong thần phủ của Phó Sinh Hàn hay không.
Nguyên Ninh Châu, Tàng Tượng Môn. Giang Phỉ Tĩnh đang luyện chế đan dược, bà ta chuyên tâm khống chế lò luyện đan, ngưng tụ dược dịch thành đan, không ngờ ngay lúc dược dịch ngưng tụ, lúc sắp kết thành đan thì sắc mặt bà ta đột nhiên biến đổi, phun ra một ngụm tươi.
Mà cùng lúc đó, dược dịch cũng mất đi sự khống chế, linh lực cuồng bạo bên trong trong nháy mắt đã làm nổ tung lò luyện đan.
Giang Phỉ Tĩnh dựa vào pháp khí hộ thân miễn cưỡng cản được những mảnh vỡ của lò luyện đan, tuy nhiên cả người vẫn bị đánh trọng thương, ngã ra khỏi phòng luyện đan.