Thẩm Dao Chu có chút ngượng ngùng: "Ừm."
Từ Chỉ Âm cười đầy ẩn ý: "Vậy những kỹ thuật mà ta dạy ngươi, ngươi đã dùng chưa?”
Thẩm Dao Chu vẻ mặt ngây thơ: "Kỹ thuật gì?"
Từ Chỉ Âm nghe vậy bèn biết nàng nhất định là đã quên sạch rồi, chỉ có thể hận sắt không thành thép mà búng nhẹ lên trán nàng: "Chính là lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh, lúc nhanh lúc chậm..."
"Thôi thôi thôi." Thẩm Dao Chu bất lực nói: "Ta học những thứ này để làm gì"
Từ Chỉ Âm cười khẩy: "Nam nhân trên đời này, có được quá dễ dàng sẽ không biết trân trọng, ngươi có biết không?"
Thẩm Dao Chu không phục: "Không phải ngươi đã nói sao? Kiếm tu là những kẻ cố chấp nhất, Phó Sinh Hàn càng là chấp niệm sâu nặng, sẽ không có tâm tư nào khác."
Từ Chỉ Âm: "Lời này thì ngươi lại nhớ rõ đấy!"Thấy hai người sắp cãi nhau, Lăng Tân Nguyệt vội vàng làm người hòa giải: "Được rồi được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, Dao Chu, ta muốn nghe chuyện bên trongl!"
Thẩm Dao Chu: "Chuyện bên trong gì?"
Lăng Tân Nguyệt: "Tất nhiên là chuyện hai người ở bên nhau như thế nào rôi? Phó chân nhân rốt cuộc đã thổ lộ tâm ý với ngươi như thế nào?"
Thẩm Dao Chu nhớ đến câu nói "Tâm ma của ta là nàng, nàng có nguyện độ ta không?" của hắn liền có chút đỏ tai, chỉ có thể tùy tiện đối phó: "Thì... thì là vậy thôi."
"Là thế nào?" Lăng Tân Nguyệt không chịu buông tha.
Thẩm Dao Chu mím môi: "Rất đột ngột nhưng dường như lại rất tự nhiên."
Trên mặt nàng nở một nụ cười, rất nhanh lại kìm nén: "Không nói nữa, ngày mai chúng ta phải ra ngoài dạo chơi, ta đi nghỉ đây."
Nhìn bóng lưng nàng khuất xa, Lăng Tân Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu: "Tình yêu khiến người ta trở nên ngu ngốc, ngay cả Thẩm y tu và Phó chân nhân cũng không ngoại lệ, người xưa quả nhiên không lừa ta!"
Từ Chỉ Âm nhướng mày: "Không phải tình yêu khiến người ta trở nên ngu ngốc, mà là tình yêu của những kẻ ngu ngốc thì chân thành hơn mà thôi."
"Có lý!" Lăng Tân Nguyệt lập tức lấy sổ ra ghi chép.
Từ Chỉ Âm nhìn bóng lưng Thẩm Dao Chu vui vẻ rời đi, không khỏi nở nụ cười.
Những ngày tiếp theo, Thẩm Dao Chu trông cũng không có gì khác biệt, chỉ là hễ rảnh rỗi, nàng sẽ ở bên Phó Sinh Hàn, hai người cũng không làm gì đặc biệt, chỉ là ở bên nhau, cho dù là xem ngọc giản hay cùng nhau du ngoạn cũng đã rất hạnh phúc rồi.
Lăng Tân Nguyệt vẫn luôn chờ đợi tình tiết kịch tính xảy ra, nào ngờ hai người này sống như lão phu lão thê, vô cùng ngoài dự đoán, hơn nữa còn quá mức nhạt nhão.
Nhưng Thẩm Dao Chu và Phó Sinh Hàn cũng không quan tâm.
Đây là cách ở bên nhau mà họ thích nhất.
Chỉ là thỉnh thoảng ở nơi vắng vẻ, Phó Sinh Hàn cũng sẽ nắm lấy tay Thẩm Dao Chu, kéo nàng vào lòng mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng.
Thẩm Dao Chu không phải kiểu nữ nhi e thẹn, nàng sẽ ôm lấy cổ Phó Sinh Hàn, nhiệt tình đáp trả.
Chỉ là kỹ thuật hôn của nàng rất kém, thường chỉ dán lên môi Phó Sinh Hàn là không động đậy nữa.
Ánh mắt Phó Sinh Hàn sâu hơn, cánh tay ôm eo nàng càng dùng sức, hôn đến mức nàng đầu váng mắt hoa, môi hơi sưng, chân mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào lòng hắn để đứng vững.
Rất nhanh nàng đã học được cách vận dụng linh hoạt, chẳng qua núi này cao còn có núi khác cao hơn, lân nào cũng kết thúc bằng việc nàng choáng váng.
Nếu không có hắc vụ trong thần phủ của Phó Sinh Hàn quấy phá thì tốt rồi.