Vậy mà lại có người có thể chữa khỏi tâm ma?!
Hoàng đế Diệp quốc dù sao cũng là người từng trải, chỉ kinh ngạc trong giây lát, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nhìn Thẩm Dao Chu với ánh mắt kính trọng: "Không biết Thẩm y tu sư thừa môn phái nào? Công ơn ngươi cứu con trai trẫm chính là đại ân với toàn bộ Diệp quốc, ngươi muốn gì, chỉ cần trãẫm có thể lấy ra được, tuyệt đối không tiếc!"
Thẩm Dao Chu khẽ cười, đôi mắt cong cong như trăng non: "Ta tên là Thẩm Dao Chu, không có sư thừa môn phái nào cả."
Hoàng đế Diệp quốc ngây người: "Thẩm... Thẩm..."
Thẩm Dao Chu mỉm cười, tốt bụng nhắc nhở: "Chính là Thẩm Dao Chu mà Sơn Nam Vương của quý quốc vừa lớn tiếng đòi Bạch Lộc thư viện giao ra đó."
Sắc mặt Hoàng đế Diệp quốc lúc trắng lúc đỏ, ông ta đột nhiên quay đầu lại: "Bùi Trọng!!"Nhưng phía sau đã không còn bóng dáng Bùi Trọng đâu nữa.
Bùi Trọng khi nhìn thấy Vũ Văn Hựu xuất hiện, cả trái tim đã như rơi xuống vực thẳm, lại nhìn thấy Vũ Văn Hựu cung kính mời Thẩm Dao Chu ra, hắn ta biết lần này mình tiêu đời rồi, vì vậy nhân lúc bọn họ nói chuyện, đã lén lút chuồn mất.
Hoàng đế Diệp quốc lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, biết rằng có lẽ bọn họ đều bị Bùi Trọng lợi dụng, tức giận đến mức mặt đỏ tía tai: "Truyền ý chỉ của trâm, bất kể kẻ nào, chỉ cần bắt được Bùi Trọng, thưởng mười vạn linh thạchI" Lời vừa dứt, Phó Sinh Hàn đã xách Bùi Trọng bị trói gô như con heo đến ném trước mặt Hoàng đế Diệp quốc.
Hoàng đế Diệp quốc:..."
Thẩm Dao Chu lại cười, đôi mắt sáng lấp lánh: "Lời của bệ hạ quả nhiên đáng giá ngàn vàng."
Vũ Văn Hựu bước lên, lạnh lùng nhìn xuống Bùi Trọng: "Bùi Trọng, ta tự nhận đã đối xử với ngươi bằng tấm lòng chân thành, tại sao ngươi lại muốn hãm hại ta?”
Bùi Trọng mặt mày xám xịt, cũng chẳng buồn giả vờ nữa: "Bởi vì ta chán ghét ngươi, ngươi là thái tử cao quý, sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn gì được nấy, cho dù ngươi sinh ra tâm ma, trở thành phế nhân, vẫn có người bảo vệ, tài nguyên tu luyện muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Còn ta sinh ra đã là phận nô tài, liều mạng tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, cuối cùng muốn tiến thêm một bước vẫn phải quỳ gối trước mặt ngươi, tiếp tục làm chó săn cho ngươi!"
Vũ Văn Hựu nhàn nhạt nói: "Ta chưa bao giờ coi ngươi là nô tài."
Bùi Trọng hừ lạnh: "Ai biết trong lòng ngươi nghĩ gì?"
Vũ Văn Hựu như chợt nhớ ra điều gì, khẽ nói: "Phụ hoàng, chẳng phải người vẫn luôn thắc mắc vì sao con ở trong bí cảnh đó lại sinh ra tâm ma hay sao?"
Hoàng đế Diệp quốc gật đầu lia lịa, sau khi Vũ Văn Hựu trở về, ông ta đã từng hỏi hắn, nhưng lúc đó Vũ Văn Hựu kích động, vừa hỏi đến tâm ma là phát tác, sau đó ông ta không dám hỏi thêm nữa.
Vũ Văn Hựu khẽ cười, chậm rãi truyên âm: "Bí cảnh kia chính là một đoạn hồi ức bi ai. Ngàn năm trước, có một thiếu niên sinh ra đã mang thân phận tỉ tiện, nhưng hắn lại không cam tâm với số phận, âm thầm tu luyện."
"Nhưng dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể sánh bằng vị công tử mà hắn hầu hạ. Hắn một lòng trung thành, nào ngờ đối phương chỉ coi hắn như một con rối mua vui, đem tấm chân tình của hắn vứt bỏ, thậm chí cuối cùng còn muốn lấy mạng hắn."
"Nhưng may thay, trong lúc thập tử nhất sinh, hắn gặp được một kiện tiên khí. Tiên khí giúp hắn tẩy tủy phạt cốt, tu vi tăng tiến vượt bậc. Đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn không thể thoát khỏi lưỡi hái tử thần, nhục thân hủy hoại."