Thẩm Dao Chu cứ ở lại đây như vậy, ở bên cạnh Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi, đây có lẽ là điều duy nhất nàng có thể làm.
Không biết qua bao lâu, có tiếng động gì đó truyền đến từ bức tường bên cửa sổ, sau đó nàng thấy, Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi như mũi tên rời dây, trực tiếp bật dậy khỏi mặt đất, tay chân trèo lên cửa sổ, bám vào bệ cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thẩm Dao Chu bị hắn dọa sợ, cũng tò mò không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng cửa sổ bị Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi chặn kín mít, nàng đi vòng quanh phòng giam một lúc mới phản ứng lại, mình có thể xuyên tường mài
Xuyên qua bức tường, cảm nhận được không khí trong lành và bầu trời trong xanh đã lâu không thấy, Thẩm Dao Chu hít một hơi thật sâu, khoảng thời gian ở bên Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi này, nàng sắp phát điên rồi.
Nàng trước tiên quay đầu nhìn Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi, cửa sổ nhỏ xíu kia vừa vặn để lộ đôi mắt của hắn, Thẩm Dao Chu nhìn theo ánh mắt của hắn, vừa vặn nhìn thấy hai tu sĩ đang tu luyện.Hai người tu luyện không nghiêm túc, còn vừa cười vừa nói chuyện phiếm, nhưng Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi đối diện lại xem rất nghiêm túc, thậm chí còn lẩm bẩm trong miệng.
Hai tu sĩ này luyện một lúc thì quay về phòng ăn uống.
Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi cũng trèo xuống từ cửa sổ, Thẩm Dao Chu vội vàng chui vào tường, thấy hắn thế mà ghi nhớ khẩu quyết của hai tu sĩ kia, đang thử dẫn khí vào cơ thể.
Nhưng hai tu sĩ này vốn tu luyện rất qua loa, khẩu quyết cũng thiếu tay thiếu chân, Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi căn bản không thể đi lên con đường tu luyện chính xác, nhưng hắn không hề nản lòng mà không ngừng thử nghiệm, đợi đến lần sau hai tu sĩ kia lại tu luyện, hắn lại trèo lên cửa sổ, vừa ghi nhớ vừa sửa chữa.
Thẩm Dao Chu vừa sốt ruột vừa lo lắng, hận không thể túm lấy cổ áo hai tu sĩ kia lắc mạnh, bắt bọn họ tu luyện đàng hoàng một lần.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi duy trì cuộc sống ăn uống bảo toàn thể lực mỗi ngày, cùng với việc tranh thủ lúc mọi người không chú ý thì lén tu luyện.
Thẩm Dao Chu cũng dần quen, phần lớn thời gian nàng đều ở trong phòng giam cùng Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi, không có ai nói chuyện với nàng, nàng bắt đầu tự nói chuyện một mình, thậm chí bắt đầu ngâm nga luận văn, tạp chí và sách giáo khoa, sau khi ngâm nga hết những thứ này, nàng bắt đầu ngâm nga một vài cuốn tiểu thuyết mà mình đã đọc.
Thỉnh thoảng nàng không chịu được sẽ đi ra ngoài đi dạo hai vòng.
Cũng chính trong khoảng thời gian này, nàng càng ngày càng bội phục Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy không những không sa ngã đọa lạc, hoặc nằm chờ chết, ngược lại còn tích cực tìm kiếm mọi phương pháp có thể khiến mình trở nên mạnh mẽ, không kiêu không nịnh, thất bại cũng không nản lòng, trên người hắn có một loại trầm ổn và kiên trì vượt qua tuổi tác.
Có lẽ, đây chính là lý do hắn trở thành Phó Sinh Hàn như hiện tại.
Mọi người đều cho rằng hắn có thành tựu như ngày hôm nay là vì Kiếm Cốt bẩm sinh, nhưng Thẩm Dao Chu lại cảm thấy, cho dù không có Kiếm Cốt thì Phó Sinh Hàn cũng tuyệt đối không phải là kẻ tâm thường. Mặc dù rất khó khăn nhưng công không phụ lòng người, cuối cùng cũng có một ngày, Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi đã thành công dẫn khí vào cơ thể.