Yến Phi và những người khác kiêng dè Mộ Thiên Hồ, đều không muốn nói chuyện với hắn, tu sĩ của các môn phái khác càng không chủ động tìm hắn trò chuyện, Mộ Thiên Hồ cũng không để ý, tự tìm một nơi xa mọi người để nghỉ ngơi.
Thực ra vết thương của hắn vẫn chưa lành hẳn.
Mặc dù vết thương của hắn không nặng bằng Phó Sinh Hàn, nhưng trên người Phó Sinh Hàn có Kiếm Cốt cực phẩm, khả năng phục hồi cực nhanh, hắn chỉ có thể tự mình từ từ dưỡng thương.
Không xa, Phó Sinh Hàn thờ ơ nhìn Mộ Thiên Hồ.
Hắn không ngờ Mộ Thiên Hồ vẫn còn sống, cũng không ngờ Mộ Thiên Hồ lại giả vờ không quen biết mình, hơn nữa hắn ta còn tỏ ra rất thân thiết với Thẩm Dao Chu, hắn ta rốt cuộc muốn làm gì?
Nghĩ đến những điều này, sương mù đen trong thần phủ của Phó Sinh Hàn lại bắt đầu hoành hành.
Đáy mắt Phó Sinh Hàn nổi lên một màu đỏ nhạt.
Đợi đến khi Phó Sinh Hàn phản ứng lại, đè nén sự bạo ngược trong cơ thể thì tay hắn đã nắm chặt trên chuôi kiếm."Đại... đại sư huynh?”
Một giọng nói sợ sệt vang lên sau lưng hắn, là đệ tử của Thái Sơ Kiếm Tông.
Phó Sinh Hàn buông tay, màu đỏ trong mắt tan đi, chậm rãi nói: "Có chuyện gì?” Sư đệ kia nuốt nước miếng: "Là, là... Thẩm y tu mời ngươi qua đó."
Phó Sinh Hàn: "Biết rồi."
Hắn nói xong liền đi vê phía Thẩm Dao Chu, sư đệ kia nhìn bóng lưng hắn, vẫn còn hơi sợ hãi, không biết vì sao vừa rồi trong khoảnh khắc đó, đại sư huynh trở nên thật đáng sợ.
Nhưng hắn suy nghĩ một chút, trước đây bọn họ đều oan uổng đại sư huynh, đại sư huynh có thái độ lạnh nhạt một chút cũng là bình thường. Liền không nghĩ nhiều nữa, quay về chỗ của môn phái mình.
Phó Sinh Hàn đi rồi, Mộ Thiên Hồ mới mở mắt, vừa rồi hắn chỉ giả vờ ngủ.
Trong hoàn cảnh như thế này, hắn không thể nhập định mà không có phòng bị, cho nên sát ý vừa rồi hắn cũng cảm nhận được.
Hắn nhìn bóng lưng Phó Sinh Hàn, suy nghĩ miên man.
Phó Sinh Hàn thực sự mất trí nhớ rồi sao?
Phó Sinh Hàn đi đến bên cạnh Thẩm Dao Chu: "Ngươi tìm ta?"
Thẩm Dao Chu nghi hoặc nói: "Ngươi đi đâu vậy? Trước đó ta tìm ngươi khắp trại mà không thấy, còn tưởng người của Thái Sơ Kiếm Tông lại muốn làm gì ngươi..."
Sương lạnh trong mắt Phó Sinh Hàn tan đi, nhẹ giọng nói: "Ta không sao, ngươi yên tâm."
Thẩm Dao Chu từ khi biết được thân thế của Phó Sinh Hàn, lại biết được bộ mặt thật của Tàng Tượng Môn và Thiên Vấn Các, luôn không nhịn được mà thương xót hắn.
Đặc biệt là sau khi quen biết hắn, biết được tính tình hắn rất đơn thuần nhưng vì không giỏi ăn nói nên luôn bị coi là lạnh lùng, bị gán cho nhiều trách nhiệm.
Trước đây còn có Diệp Quy Viên ở bên cạnh hắn líu lo, không biết vì sao bây giờ lại không đến nữa, Phó Sinh Hàn luôn cô đơn lẻ bóng, trông có vẻ cô tịch.
Hai người trò chuyện một lúc, Thẩm Dao Chu đột nhiên nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, vết thương của ngươi thế nào? Đã khỏi hẳn chưa?"
Phó Sinh Hàn không biết nghĩ đến điều gì vành tai đỏ lên: "Khỏi, khỏi rồi."
"Khỏi rồi thì tốt, ngươi lắp bắp cái gì?" Thẩm Dao Chu thắc mắc.
Tai Phó Sinh Hàn đã đỏ bừng, ánh mắt cũng có chút lảng tránh: "Không có gì...
Hắn nhớ lại mấy lần trước, Thẩm Dao Chu kiểm tra vết thương cho hắn, thực ra Thẩm Dao Chu rất nghiêm túc kiểm tra nhưng chỗ bị thương lại hơi khó xử.
Lần đầu tiên bị nữ tử chạm vào, lại còn là cô nương mình thích, Phó Sinh Hàn phải rất cố gắng mới có thể kiêm chế được một số phản ứng của mình, cho nên mỗi lần kiểm tra đối với hắn mà nói đều là một hồi ức ngọt ngào mà đau khổ.