Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

chương 347

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nàng ta nói gì cơ? Tu bổ đan điền?!"

"Có đan dược có thể tu bổ đan điền sao? Đan điền bị tổn thương, chẳng phải có nghĩa là không thể tu tiên à?"

"Chuyện này hẳn chỉ có y tu của Nguyên Ninh Châu mới có thể luyện chế? Ngay cả Lạc chưởng môn của Tiên Vân Môn, nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện Chí Nguyên Tạo Hóa Đan mà thôi."

Vài đệ tử nói xong, trong lòng không nhịn được kinh ngạc.

Từ lúc nào, loại đan dược mà trước đây bọn họ chỉ có thể mong mà không thể với tới như Chí Nguyên Tạo Hóa Đan lại có thể dễ dàng nói ra câu "Nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện Chí Nguyên Tạo Hóa Đan" như vậy?

Trong vô thức, cả Vân Trạch Châu đã bị Thẩm Dao Chu thay đổi.Kiếm tu của bọn họ là tu sĩ dễ bị thương nhất, đặc biệt là nơi quan trọng như đan điền, không ai có thể đảm bảo mình sẽ không có một ngày phải cầu xin Thẩm Dao Chu.

Vì vậy, những người ban đầu còn la hét đòi Thẩm Dao Chu giao Phó Sinh Hàn ra đều dần dần im lặng.

So với một chưởng môn đã thì đương nhiên bản thân mình quan trọng hơn.

Chỉ có trưởng lão kia vẫn không cam lòng: "Ngươi nói mình có thể tu bổ đan điền, ai biết ngươi không phải nói suông?"

Thẩm Dao Chu không vội không vàng: "Lúc trước cũng không có ai tin ta có thể lấy ra Chiếu Tâm Cổ." Trưởng lão: "..."

Đây đúng là sự thật, Thẩm Dao Chu đã tạo ra không ít kỳ tích, có lẽ nàng thực sự có thể tu bổ đan điền.

Còn có đệ tử nghĩ xa hơn, cho dù chưởng môn thực sự là do Phó Sinh Hàn nhưng cách biệt hai cảnh giới, Phó Sinh Hàn chắc chắn cũng bị thương nặng, Thẩm Dao Chu có thể cứu hắn, chẳng phải chứng minh y thuật của nàng rất cao cường sao, vậy thì tu bổ đan điền có gì là không thể?

Thẩm Dao Chu thấy bọn họ dần yên tĩnh lại, mới tiếp tục nói: "Ta không phải ngăn cản các ngươi báo thù cho Trình chưởng môn, chỉ là hiện tại Phó Sinh Hàn bị thương chưa lành, tạm thời để hắn ở đây tĩnh dưỡng, còn chuyện Trình chưởng môn qua đời là một chuyện lớn, nhất định phải điều tra cho rõ ràng, nếu cuối cùng tra ra là lỗi của Phó Sinh Hàn, ta sẽ không can thiệp vào cách xử lý."

Lời chính lời trái đều để nàng nói hết, những người ban đầu còn lẩm bẩm rằng nàng đang bao che cho Phó Sinh Hàn cũng không còn gì để nói.

Thẩm Dao Chu cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Người của Thái Sơ Kiếm Tông đang chuẩn bị mang của Trình Tịch Bạch về, Thẩm Túy An lại lên tiếng: "Khoan đã."

"Nơi này ngoài của Trình chưởng môn, còn có mấy người trông không giống tu sĩ Vân Trạch Châu của chúng ta, ta e rằng chuyện này có ẩn tình, không thể coi là chuyện riêng của Thái Sơ Kiếm Tông, cho nên ta muốn triệu tập hai Kiếm Tông khác cùng nhau bàn bạc."

Trưởng lão của Thái Sơ Kiếm Tông tức giận nói: "Thẩm Túy An! Ngươi đừng có lấy cớ vớ vẩn, đổ nước bẩn lên người chúng ta!"

"Ta còn chưa nói gì mà Du trưởng lão đã khẳng định ta muốn đổ nước bẩn?" Thẩm Túy An nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ Du trưởng lão biết gì bên trong?"

"Ngươi... ngươi vu khống!"

Thẩm Túy An: "Có phải vu khống hay không, đợi các vị chưởng môn khác đến sẽ biết ngay."

Sau khi Thẩm Dao Chu cứu Mộ Thiên Hồ, lại bảo người nhốt hắn vào ngục tối, Thẩm Túy An đã nhạy bén nhận ra chuyện này không đơn giản, vì vậy hắn đợi Mộ Thiên Hồ tỉnh táo một chút, liền hỏi hắn một số vấn đề, sau đó lập tức liên lạc với các vị chưởng môn khác, cho nên mới đến muộn một chút.

Truyện Chữ Hay