Thẩm Túy An: "..."
Thẩm Dao Chu liếc nhìn biểu cảm của Thẩm Túy An, vội vàng an ủi: "Lục thúc, đừng tức giận, chỉ là một ván cờ thôi, không có gì đâu."
"Ta không tức giận." Thẩm Túy An vừa nói, vừa mặt không biểu cảm lấy ra một túi trữ vật: "Một vạn linh thạch trung phẩm, mua Phá Nhạc Kiếm Tông thắng!"
Những người khác của Phá Nhạc Kiếm Tông không lâu sau cũng đến.
Hầu như bọn họ đều là bệnh nhân của Thẩm Dao Chu, gặp mặt giống như đoàn tụ, nhưng mọi người không nói chuyện quá lâu đã bay đến Chử Sơn Kiếm Tông.
Trên đường đi, Thẩm Dao Chu tò mò không biết Chử Sơn Kiếm Tông là môn phái như thế nào, nhưng Thẩm Túy An luôn ấp úng, nói rằng đến nơi rồi nàng sẽ biết.
Điều này khiến Thẩm Dao Chu càng tò mò hơn, nàng biết tính Yến Phi thẳng thắn, chắc chắn sẽ không giống Thẩm Túy An hay trêu chọc cô nương.Nhưng Yến Phi nghe xong câu hỏi của nàng, biểu cảm cũng trở nên kỳ lạ: "Chử Sơn Kiếm Tông... phải nói sao nhỉ, đúng là không dễ miêu tả, ngươi đến nơi rồi sẽ biết."
Lại là đến nơi rồi sẽ biết.
Trái tim Thẩm Dao Chu như bị mèo cào, ngứa ngáy không thôi, hận không thể nhanh chóng đến Chử Sơn Kiếm Tông.
Chử Sơn Kiếm Tông nằm trên tiên đảo giữa sông Chử, được tạo thành từ ba đảo lớn và năm đảo nhỏ, muốn qua đó phải có người dẫn đường đưa bọn họ qua.
Nhưng khi cả nhóm đến trạm dịch đã định, chờ một lúc lâu cũng không thấy người dẫn đường xuất hiện.
"Lại thế này." Thẩm Túy An bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, đi tìm đi."
"Tìm?" Thẩm Dao Chu ngạc nhiên: "Chúng ta đều không quen biết ai, tìm thế nào?"
Yến Phi tiếp lời: "Không cần tìm người, tìm bất cứ thứ gì ngươi thấy kỳ lạ là được."
Thẩm Dao Chu càng nghi hoặc hơn.
Yến Phi lúc này mới giải thích: "Chử Sơn Kiếm Tông luyện kiếm ý hình, lúc nhập môn sẽ chọn một thứ làm kiếm ý của mình, sau đó không ngừng tu luyện để bản thân có thể dung hợp với thứ này."
Một vị sư huynh khác bổ sung: "Ta nhớ lần trước khi tổ chức tỉ võ tông môn ở Chử Sơn Kiếm Tông, có một môn phái mãi đến khi tỉ võ kết thúc vẫn không tìm thấy người dẫn đường của họ, sau này mới biết, đối phương đã cải trang thành một cái cây, đứng ngay trong viện tử của họ."
Thẩm Dao Chu: "..."
"Đây là cái bây mà Chử Sơn Kiếm Tông đặt ra cho các môn phái, tìm được càng nhanh, chứng tỏ hiểu biết về kiếm càng sâu, cũng có thể nhận được sự tôn trọng hơn của họ." Thẩm Túy An thở dài: "Giờ thì ngươi biết tại sao ta nói phải đến sớm rồi chứ."
Những môn phái hào sảng như Phá Nhạc Kiếm Tông hoàn toàn trái ngược với lý niệm của Chử Sơn Kiếm Tông, trong những chuyện như thế này, luôn thể hiện không mấy xuất sắc. Vì vậy, sau khi Thẩm Túy An nói xong, mọi người đều bắt đầu tìm kiếm khắp trạm dịch.
Thẩm Dao Chu không đi cùng nhóm đông người, mà một mình đến hậu viện, sau đó vận linh lực vào mắt, mở "Tia X".
Trong những chuyện như thế này, có vũ khí gian lận mà không dùng thì đúng là đồ ngốc.
Nàng từ từ quét qua, mọi thứ trước mắt đều trông rất bình thường, cho đến khi nàng nhìn thấy một tảng đá.
Mặc dù nhìn bằng mắt thường thì đây thực sự là một tảng đá, nhưng dưới tia X lại rất rõ ràng hiện ra hình dạng của linh mạch.
Thẩm Dao Chu trực tiếp đi tới, còn chưa kịp đến gần, đột nhiên trước mắt tối sâm, tảng đá biến mất, một kiếm tu mặc pháp y xám xịt, vẻ mặt chán nản đứng trước mặt nàng: "Ngươi thắng rồi."