Nàng nói kết luận của mình cho Diệp Tuyết Linh và Bùi Tiêu, quả nhiên lại thu hoạch được hai khuôn mặt ngơ ngác.
"Cái này, cái này, cái này phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Dao Chu nói: "Muốn giải quyết cũng không khó, chỉ cần thay một đoạn linh mạch nhân tạo một bên thô một bên mảnh là được."
Diệp Tuyết Linh và Bùi Tiêu lại cùng lúc ngây ngốc.
“Thay... thay linh mạch?”
Thẩm Dao Chu còn chưa giải thích, Yến Phi và những người khác đã nhận nhiệm vụ này, lúc trước bọn họ không phải là phẫu thuật thay linh mạch có ma khí, nhờ vậy mới có thể trở về Nguyên Anh sao?
Có bọn họ đích thân giải thích, Diệp Tuyết Linh và Bùi Tiêu mới yên tâm.
Hai huynh đệ vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe, Diệp Như Sâm nằm sấp ở bên tai ca ca nói thâm: "Ca ca, hóa ra là linh mạch của huynh mọc ở trên tay đệ, linh mạch của đệ mọc ở trên tay huynhl"Biểu cảm của Bùi Như Hành giống như một tiểu đại nhân nghiêm túc: "Ta nghe thấy rồi, chỉ cần thay linh mạch thì sau này khi ta tu luyện sẽ không dễ bị thương, cũng không làm đệ khó chịu nữa."
Diệp Như Sâm nhăn mặt: "Nhưng có đau lắm không, ca ca, đệ sợ đau."
Bùi Như Hành xoa đầu nó, sau đó đi đến trước mặt Thẩm Dao Chu, vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc: "Tỷ tỷ, lúc thay linh mạch có thể không làm đệ đệ đau không?”
Thẩm Dao Chu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào cố tỏ ra nghiêm túc kia, trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được véo nhẹ một cái.
Ngay sau đó, Diệp Như Sâm trốn sau lưng ca ca liền "Ôi" một tiếng, che mặt lại.
Thẩm Dao Chu không nhịn được cười, xoa đầu hai đứa: "Được, ta sẽ nghĩ cách để cả hai đứa đều không đau."
Ban đầu Thẩm Dao Chu định đợi Sở Cửu Ý một tuần, nếu ông ta thực sự luyện chế không ra, nàng sẽ đi tìm Từ Chỉ Âm.
Nhưng đối với hai huynh đệ Diệp Như Sâm và Bùi Như Hành mà nói, phẫu thuật sớm một ngày, nỗi đau của bọn họ sẽ giảm bớt một phân, vì vậy Thẩm Dao Chu chỉ có thể chọn cùng Yến Phi đến Tiên Vân Môn trước.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này bọn họ đã sớm xuất trình thân phận, hỏi thăm tin tức của Từ Chỉ Âm với các hộ vệ.
Hộ vệ kia nhận linh thạch, rất sảng khoái nói: "Ta biết rồi, ngươi nói đến nữ đệ tử ngoại môn của Mặc Sơ chân nhân phải không, dạo trước nàng ta phạm lỗi, bị đày đến Thiên Nhẫn Cốc chịu phạt rồi."
Thiên Nhẫn Cốc là một nơi tuyệt linh, chuyên dùng để trừng phạt đệ tử phạm lỗi.
Thẩm Dao Chu và Yến Phi vội vã chạy đến đó, lại hối lộ người hộ vệ canh cửa mới được phép vào trong.
Vừa vào, Thẩm Dao Chu đã cảm thấy cơ thể vô cùng nặng nề, hơn nữa xung quanh không có một tia linh khí nào, giống như bị ngạt thở rất khó chịu.
Hai người tìm một vòng, mới phát hiện ra Từ Chỉ Âm ở một góc.
Nhưng lúc này Từ Chỉ Âm lại khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Tóc nàng ta bù xù, hai mắt vô thần, môi khô nứt, trên mặt và trên người đều là vết thương.
Thấy bọn họ, trong mắt Từ Chỉ Âm dường như lóe lên một tia sáng, rất nhanh lại tắt ngấm.
Thẩm Dao Chu nhíu mày, nửa quỳ trước mặt nàng ta: "Sao ngươi lại thành ra thế này?"
Nàng nói rồi khó khăn lấy ra một lọ thuốc trị thương từ túi trữ vật, đưa cho Từ Chỉ Âm.
Từ Chỉ Âm lắc đầu, giọng khàn khàn: "Vô dụng thôi, vết thương ở Thiên Nhẫn Cốc sẽ không lành được."
Nàng ta dường như phấn chấn hơn một chút, hỏi: "Sao các ngươi lại đến đây?"