Chương : Ăn miếng trả miếng, "Nếu đã hẹn ước, vì sao em lại...
Edit: Hanna
Thượng Thanh chăm chú quan sát tên Tào Quảng Văn nói như rồng leo làm như mèo mửa kia.
Tào Quảng Văn năm nay khoảng tầm bốn mươi tuổi, chiều cao không quá m, trên đầu tóc trọc một nửa, đằng sau cặp kính dày như đít chai rượu là đôi mắt nhỏ tin hin khó thấy kẽ hở, bụng phệ ra như mang bầu. Một combo ngoại hình cao quý như vậy nếu nói lão ta có thể lừa gạt những nữ sĩ cùng tầm tuổi thì chắc chắn không thể. Nhưng nếu trẻ lại bảy năm trước, muốn lừa gạt những nữ sinh cấp ba còn chưa trải sự đời thì cũng không hẳn là không thể.
Mạnh Hoài nhỏ giọng hỏi: "Cậu muốn xử lý sao? Đợi đến tối đánh lão ngất xỉu rồi mang tới bên hồ?"
Thượng Thanh một lời khó nói hết liếc mắt nhìn cậu nhóc, "Bắt lão ở lại đến tối không phải là được rồi sao?"
Mạnh Hoài: "Cậu có cách gì à?"
Thượng Thanh lấy ra hai tấm giấy càng cùng với một cây bút ngọc từ trong cái balo trống trơn của mình, "Cậu đã bao giờ nghe tới bi hỷ phù chưa?"
"Đại bi đại hỷ đại nộ yêu hận sân si, tất cả đều trong một tấm bùa. Bi hỷ phù có thể tạo ra một ảo cảnh, trong đó mọi cảm xúc sẽ giống y hệt chuyện từng trải ngoài đời thật, nhưng không làm hại đến nhục thể." Thượng Thanh nước chảy mây trôi vẽ ra hai tấm phù giống nhau, "Chỉ là bi hỷ phù cần một loại nguyên liệu tương đối đặc biệt."
Mạnh Hoài chớp đôi mắt to ngây thơ, "Là cái gì?"
Thượng Thanh liếm cái răng nanh nhỏ, "Cần nước mắt... hơn nữa còn là nước mắt của người có tâm tư rất thuần khiết." Nói rồi tay y nhanh như chớp nhéo vào đùi nhóc mập một cái.
"Au ui – " Nhóc mập đau đến rùng mình, nhất thời trào ra hai giọt nước mắt.
Thượng Thanh nhanh chóng cầm tấm phù chấm lên khóe mắt cậu nhóc, một tia ánh sáng trắng lóe lên, lá bùa thành công rồi. Thượng Thanh chưa từ bỏ ý định cầm một tấm bùa khác đưa lên, nhưng lần này lại thất bại– bởi nước mắt không đủ.
Y tậc lưỡi hai tiếng, "Sao không khóc nhiều thêm tí nữa chứ!"
Mạnh Hoài nghiêng người qua nhìn lá bùa, do dự một chút hỏi, "Hay là... cậu nhéo thêm cái nữa đi?"
Thượng Thanh ngẩng đầu nhìn cậu nhóc, bỗng nhiên nở nụ cười, vần vò tóc cậu nhóc một cái, "Thôi, một tấm là đủ rồi."
Nhóc mập này tuy rằng có vẻ ngoài rất bình thường nhưng thân mang tấm lòng son, linh hồn tinh khiết không dính một vết bẩn, trên thế gian cũng hiếm thấy một người như vậy.
Thượng Thanh cẩn thận cất tấm bùa đi, nhìn về phía Tào Quảng Văn bằng ánh mắt băng lãnh. Hiện giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ con ba ba chui vào rọ thôi.
Tào Quảng Văn ngồi làm việc trong phòng mình một lát, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cho đến khi lão chợp mắt ngủ dậy thì trời bên ngoài cũng đã tối thui. Lão cau mày, từ khi đứa con gái phiền phức kia chết, lão rất ít tới trường học vào buổi tối. Điều này rõ ràng không phải do lương tâm cắn rứt, chẳng qua chỉ là một phản ứng thôi. Dù sao con bé kia chính là tự muốn chết, lão chỉ giúp cô ta một tay.
Hoàng hôn, thời khắc ma quỷ tỉnh lại.
Vào thời khắc ánh sáng ngày tàn và đêm giao nhau, vẻ mặt Tào Quảng Văn hơi hoảng hốt, nhận ra mình không phải đang ở một mình trong phòng chủ nhiệm của bộ phận thu mua mà là một căn phòng có nhiều người, nơi mà gã ngồi vào thời điểm cách đây mấy năm lúc gã còn là một thầy giáo giảng dạy nho nhỏ.
Thế nhưng giống như rất nhiều giờ tự học buổi tối khác, lúc này trong phòng làm việc chỉ có một mình gã. Có tiếng gõ cửa phòng làm việc, một giọng nói ngọt ngào vang lên: "Thầy Tào, thầy tìm em sao?"
Tào Quảng Văn hoảng hốt một chút mới cười nói: "Là Thanh Tân à? Tới, tới chỗ này với thầy."
Cô bé đối diện từng bước từng bước một đi tới, nụ cười ngọt ngào mà đáng yêu, vào lần đầu tiên nhìn thấy đã làm trong tâm gã ngứa ngáy. Cuối cùng còn không phải bị gã lừa vào tay sao?
Một cảm giác dương dương tự đắc tuôn ra từ lồng ngực, gã giơ tay kéo nữ sinh vào lòng, "Thanh Tân à, tới đây, để thầy ngửi một chút xem thứ gì mà thơm thế?"
Nghe thấy Lý Thanh Tân hoảng sợ nói: "Thầy Tào, thầy đừng như vậy, van cầu thầy bỏ qua cho em! Cầu xin thầy! Cầu xin thầy buông tha em..."
Từng tiếng từng tiếng kêu cứu thốt ra, âm thanh dần dần trở nên thê thảm, u oán, giống như vang lên từ đáy lòng người, khiến da gà da vịt nổi đầy lên. Tào Quảng Văn định thần lại thì đột nhiên phát hiện ra: bị gã đặt dưới thân không phải là nữ sinh kia, mà là một ma nữ sắc mặt xám ngoét lại.
"Aaaa, quỷ! Có quỷ -- " Gã sợ đến tè ra quần, liên tục lăn lộn muốn chạy trốn, nhưng mà bốn phía đều là tường vây, gã ta căn bản không tìm được cửa ở hướng nào.
Ma nữ bay lên đến trước mặt gã, "Thầy Tào à, thầy không nhận ra em sao? Thầy Tào ơiii?"
"Aaaaa, không, đừng có lại đây! Đừng tới đây!" Tào Quảng Văn bị dọa sợ vỡ mật rồi, cuối cùng khi nhìn thấy mặt ma nữ, "Cô là Lý Thanh Tân! Cô là Lý Thanh Tân! Cầu xin cô buông tha tôi! Buông tha tôi! Cô không phải thích tôi sao? Van cầu cô buông tha tôi hu hu hu -- "
Gã ta khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trông buồn nôn tới cực điểm.
Ma nữ cười khanh khách, "Thầy Tào, thầy sợ cái gì chứ? Chúng ta lại tiếp tục làm chuyện kia có được hay không? Có được hay không?"
Mái tóc dài ướt nhẹp trườn đến, quấn lấy tay chân của Tào Quảng Văn, mùi tanh hôi nồng nặc xông tới làm gã ta choáng váng đầu óc. Gã còn chưa kịp gào thét thì cảm thấy có thứ gì đó đâm vào trong thân thể hắn, một trận đau đớn xé rách da thịt, giống như xé thân thể hắn ra làm hai nửa. Gã kêu rên lên một tiếng thảm thiết, nửa người dưới triệt để không nhúc nhích nổi, máu tươi ồ ạt trào ra.
Khuôn mặt ma nữ dí sát lại, "Thầy Tào, thầy có vui vẻ không? Có thấy thoải mái không? Em lúc đó lại thấy rất đau đấy." Khuôn mặt trương phình xanh tái của cô bỗng rơi xuống từng mảng da thịt một, con ngươi toàn gân máu đỏ quạch bao quanh treo lủng lẳng từ trên hốc mắt rơi xuống, cả khuôn mặt máu me be bét cực kỳ khủng bố.
Tào Quảng Văn sợ đến mức hét lên một tiếng, thở không ra hơi, con mắt đảo một vòng rồi hôn mê bất tỉnh.
Ma nữ rủ lòng từ bi để cho gã hôn mê mấy phút, cho đến khi gã tỉnh lại thì đã thấy mình ở bên hồ. Trong lòng Tào Quảng Văn đang lên dự cảm không tốt lắm, gã kéo tứ chi tàn tạ của mình phủ phục quỳ dưới đất, khóc ròng nói: "Tôi sai rồi, Thanh Tân, tôi sai rồi! Cầu xin cô đừng gϊếŧ tôi! Đừng gϊếŧ tôi! Sau này tôi không bao giờ làm chuyện như vậy nữa! Cầu xin cô – hu hu"
Nữ quỷ đứng ở giữa hồ, đây là nơi cô đã đứng suốt bảy năm nay. Mái tóc dài quấn lấy Tào Quảng Văn, không do dự đem kẻ rác rưởi này dìm vào trong hồ, mắt trừng trừng nhìn nước hồ bao trùm lấy miệng mũi mắt gã, cười khanh khách nói: "Thầy đang nói gì vậy thầy Tào? Đây không phải do thầy muốn chết sao? Tôi chỉ giúp thầy một tay mà thôi. Thầy đã nói cho dù chết cũng không chia lìa với tôi, hiện giờ tôi đã chết rồi, sao ông có thể sống một mình được chứ hả?"
Tào Quảng Văn liều mạng giãy dụa nhưng không ngăn nổi lực ép của tóc tai. Trong phổi không khí từng chút từng chút một bị ép ra ngoài, nỗi sợ hãi cận kề cái chết cùng nỗi thống khổ tràn ngập trong ngực gã. Vào thời khắc này trong đầu gã chỉ có sự hối hận cùng đau đớn dày vò tim gan...bg-ssp-{height:px}
Gã sợ hãi trợn to hai mắt, lá phổi nghẹn đến sắp nổ tung, tứ chi co giật không khống chế được, bóng tối của cái chết sắp nuốt chửng gã.
Trong đầu gã đột nhiên hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gã gặp nữ sinh ấy, cô gái nhỏ mới bước chân vào cấp ba, khuôn mặt non nớt, tôn kính gọi gã là thầy. Sớm biết như vậy, liệu gã còn có làm ra những chuyện không bằng cầm thú như thế không?
Trên mặt hồ bọt khí càng lúc càng vơi, cuối cùng khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Ảo cảnh tan biến, ánh trăng lại rải xuống nhân gian, đồng hồ điểm đúng bảy giờ, giờ tự học buổi tổi đầu tiên cũng đã đến giờ nghỉ. Tào Quảng Văn nằm vật trong phòng chủ nhiệm bộ phận thu mua duy nhất của trường, dưới thân toàn là uế vật, song trên người không có lấy một vết thương nào dù chỉ một xíu, ngay cả nửa giọt nước cũng không dính lên. Tuy nhiên thống khổ và cái chết trải qua trong ảo cảnh kia đã khắc sâu vào trong linh hồn lão.
Bên hồ, Lý Thanh Tân khôi phục lại bộ dáng khi còn sống. Mặc dù đồng phục học sinh hơi rộng trông không được đẹp mắt, song lại có vẻ năng động lạ thường.
"Cảm ơn cậu, tâm nguyện của tôi đã hoàn thành, nên đi đầu thai rồi." Cô mỉm cười, trên mặt còn vệt huyết lệ thành hàng dài.
Mạnh Hoài có chút không nỡ, "Sao mà đã đi rồi..."
Lý Thanh Tân gật đầu, hỏi Thượng Thanh, "Không biết nên báo đáp cậu thế nào. Cậu có chuyện gì cần tôi làm không? Chỉ cần là chuyện tôi có thể thì tôi đều đáp ứng hết." Cô gái nhỏ nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Hay là tôi báo mộng cho ba mẹ tôi, để bọn họ trả tiền cho cậu nhé?"
"Đúng là có một chuyện đó." Thượng Thanh trầm ngâm một lát, khuôn mặt nghiêm túc nói với cô gái nhỏ kia: "Bắt cho tôi mấy con lươn đi, bắt con mập vào."
Lý Thanh Tân: ...
Sau mười phút, ba con lươn to bằng cánh tay người lớn bị tóc cuộn lên. Chưa kể cô gái còn cẩn thận tỉ mỉ, Lý Thanh Tân trực tiếp ra tay xử lý ba con lươn, làm sạch nội tạng, cắt thành đoạn ngắn rồi gói kỹ lại bằng lá sen.
Ba người nói lời từ biệt.
Mạnh Hoài ôm bao lá sen trong ngực, vừa đi vừa quay đầu lại, cho đến khi cậu nhóc quay đầu lần thứ ba thì trên mặt hồ tất cả đã biến mất.
Cậu nhóc mập đuổi theo người phía trước, hỏi, "Chị khóa trên... chị ấy đi đầu thai rồi sao?"
Thượng Thanh không trả lời, cậu lại càng không sợ chết, tiếp tục hỏi tới, "Chị ấy còn có thể đầu thai làm người không? Kiếp này chị ấy khổ như vậy, kiếp sau có lẽ sẽ đầu thai vào nhà tốt hơn phải không?"
Hai tay Thượng Thanh gối ra sau gáy, nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, cười nhạt bảo: "Ai biết được."
Nghe nói Tào Quảng Văn bị người ta phát hiện hôn mê trong văn phòng, sau khi được đưa đến bệnh viện một đêm, tinh thần hình như đã xảy ra vấn đề, thấy phụ nữ liền kêu rên thảm thiết, lớn tiếng nói mình sai rồi, van xin người ta đừng gϊếŧ lão.
Chuyện bát quái này chỉ cần trong thời gian giờ tự học buổi sáng là truyền khắp toàn bộ trường. Dù sao lúc bị nhấc ra cũng có không ít người nhìn thấy. (Cho bạn nào không biết thì ở TQ có giờ tự học sáng tầm tiếng, bắt đầu từ h sáng tùy trường; còn giờ tự học buổi tối thì đến tầm h gì đó, lên cấp thì nghỉ trưa luôn ở trường, khỏi về. Kỳ thi ĐH bên đó khắc nghiệt lắm.)
Mạnh Hoài nhỏ giọng mắng rằng: "Đáng đời! Nghiệp quật!"
Thượng Thanh nói: "Đúng là nghiệp quật! Chẳng những vậy còn quật chưa hết đâu."
Mạnh Hoài kinh ngạc, "Nhưng mà chị khóa trên đã đi đầu thai rồi mà? Chúng ta còn phải làm gì nữa?"
Thượng Thanh: "Chuyện cõi âm coi như xong, nhưng chuyện dương gian thì chưa. Hết giờ tự học cậu đi gọi điện thoại, nói lúc cậu bất cẩn rơi xuống hồ thì phát hiện trong hồ có một bộ thi thể."
Mạnh Hoài: "Hả? Không muốn đi đâu, tui không biết nói dối..."
Tuy mạnh miệng nói như vậy, nhưng đợi đến lúc tan học, cậu nhóc mập vẫn đi đến bên hồ, sau đó thành thật nhảy xuống hồ, lát sau víu lên một tảng đá rồi bấm điện thoại. Cậu nhóc mập nhận một trận phê bình từ trường đến nhà, chẳng qua cảnh sát cũng tới rất nhanh, sau đó vớt lên một bộ thi thể ở dưới đáy hồ.
Huyết án bị phủ bụi bảy năm rốt cục cũng được rửa sạch.
Năm đó các mối quan hệ của Lý Thanh Tân không quá phức tạp, tra một cái là các manh mối đều dẫn đến Tào Quảng Văn. Hơn nữa lão ta mới vừa chịu kinh hãi lớn như thế, lão ta cơ hồ nhận tội luôn mà không cần thẩm vấn nhiều. Cuối cùng, Tào Quảng Văn bị phán tử hình.
Nếu như Lý Thanh Tân đầu thai chậm một chút, nói không chừng còn có thể 'đoàn tụ' với lão ta ở dưới đó đó.
Song những chuyện này khoan hẵng bàn tới, trước mắt lực lượng cảnh sát phải rút hết nước trong hồ để tìm manh mối, mà trường học không liên quan gì đến vụ này chỉ có thể 'hào phóng' cho nghỉ hai ngày.
Vì thế, Thượng Thanh vào học cấp ba còn chưa đầy hai ngày đã được thả về nhà.
Do là ngày nghỉ tạm thời nên không có ai tới đón y, y cũng lười thông báo. Dù sao trường học cách nhà không xa, tiện thể đi dạo luôn một chút.
Tuy nhiên, đúng lúc y chuẩn bị quẹo vào một cái hẻm nhỏ, bỗng nhiên một trận gió lạnh âm u mãnh liệt ào tới, bụi bặm trên đường bay tít lên như thể bão cát nổi lên vậy.
Qua vài phút sau thì mọi chuyện đã định rồi, tại chỗ không còn lấy một bóng người.
Bản thân Thượng Thanh càng cảm nhận rõ ràng hơn một chút, y nhận ra luồng âm khí đã cuốn mình đi kia, hơn nữa cỗ âm khí này còn có chút quen thuộc. Quang cảnh xung quanh liên tục thay đổi, đợi đến lúc y phản ứng lại thì đã được đưa tới một căn phòng được trang trí cực kỳ hoa lệ.
Phó Liễm Tri đang lơ lửng ở trước mặt y, Thượng Thanh hơi híp mắt lại hỏi, "Anh bắt tôi tới đây làm là muốn làm gì?"
Phó Liễm Tri vẻ mặt hòa khí, "Nếu đã hẹn ước, vì sao em lại cầm tiền bỏ chạy rồi?"
Hết chương