Chương : Trận pháp, Trên thế gian người tốt đều giống nhau, nhưng người xấu thì...
Edit: hanna
Hai ngón tay Thượng Thanh kẹp lấy một người giấy nhỏ, quệt nó vào trên đầu đứa nhỏ, người giấy dính âm khí, lập tức bắt đầu run rẩy như sống lại!
Y cầm bút ngóc, vẽ một đạo phù lên người giấy bằng lượng máu vừa rồi, sau đó từ đâu lấy ra một cây kim vàng, mạnh mẽ đâm vào thân thể người giấy,
Mọi người trong phòng chợt hoảng hốt khi nghe được một tiếng kêu thảm thiết như ảo giác vang bên tai, người giấy giãy dụa kịch liệt, khói đen ồ ồ thoát ra từ thân thể nó... Mãi đến khi khói đen tan hết, người giấy liền hóa thành tro.
Trong căn phòng tối đen, một người phụ nữ đầu bù tóc rối ngồi trước trận pháp đỏ như máu, trung tâm trận pháp bày một búp bê sứ tinh xảo, mái tóc rối tung, mặt mày khả ái, hai má hồng đỏ thẫm trên gương mặt, nhìn vừa chân thực lại vừa quỷ dị.
Bỗng nhiên, người phụ nữ chợt mở mắt, búp bê trước mặt răng rắc nứt ra, một bóng trắng nho nhỏ bay ra ngoài.
"KHÔNG!" Người phụ nữ kia vồ tới nâng mảnh sứ vỡ lên, "Không được... không được! Con trai của tôi..."
Trong bện viện, Đoàn Đoàn trên giường chậm rãi mở mắt ra, "Mẹ..."
Mẹ đứa nhỏ vui mừng khôn xiết, "Đoàn Đoàn à! Đoàn Đoàn của mẹ rốt cục cũng tỉnh rồi! Có chỗ nào khó chịu không? Nói cho mẹ nghe..."
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, đứa nhỏ được cứu về rồi.
Thượng Thanh chậm rãi chỉnh đốn lại pháp khí của mình, cha đứa nhỏ đứng bên cạnh y nói năng lộn xộn mà cảm tạ y, vẫn một mực nhét một tấm thẻ ngân hàng vào ba lô của y.
Du Minh Trì vừa mới cúp điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng đi tới, "Tôi có nhờ đồng nghiệp kiểm tra một chút, gần đây đúng là có vài vụ án hồn phách trẻ con bị lấy đi."
Thượng Thanh: "Vài vụ? Có phát hiện đầu mối gì chưa?"
Du Minh Trì: "Hoàn toàn không có bất kỳ quy luật gì, giống như lựa chọn đứa nhỏ một cách ngẫu nhiên thôi."
Thượng Thanh trầm ngâm, "Phải bắt lại kẻ này, nếu không sẽ có thêm nhiều trẻ em bị gϊếŧ hại." Y quay đầu nhìn Du Tử Minh và Mạnh Hoài, "Hai người về trước đi, việc tiếp theo có khả năng có chút nguy hiểm."
Hai người nghe thấy gặp nguy hiểm lại càng lo lắng hơn, song hai đứa đều biết mình đi cùng chính là cản trở. Mạnh Hoài không nhịn được nói: "Thượng Thanh, một mình cậu đi có được không? Cậu tìm người nào đó tới giúp đi, kẻ có có thể rút hồn người sống như vậy khẳng định sẽ rất nguy hiểm." phihan.wordpress
Du Tử Minh cũng nói: "Đúng vậy, chú tui không đáng tin cậy lắm, cậu hay là tìm người trong nghề các cậu đi?"
Du Minh Trì ngồi nghe: ???
Thượng Thanh gật đầu, "Yên tâm, tôi gọi người đến rồi."
Bọn họ tạm biệt người nhà Đoàn Đoàn, đi ra khỏi bệnh viện tư nhân, chỉ thấy từ xa có một người cưỡi một chiếc xe đạp cho thuê đi tới.
Anh trai cưỡi xe mặc một chiếc áo len màu hồng, phía sau đeo một cái ba lô to bự chảng, nhiệt tình vẫy tay với mọi người, "Chu đạo hữu đã lâu không gặp. Anh có mang theo bộ bếp nồi, chúng ta đi picnic ăn lẩu dã ngoại đi!"
Những người nghe thấy tiếng la: ?
Mạnh Hoài mờ mịt: "Đây là người cậu tìm tới giúp? Có đáng tin không thế?"
Thượng Thanh: "... Ít nhất anh ta có chứng chỉ đạo sĩ."
Tất cả mọi người vẻ mặt phức tạp nhìn vị đạo sĩ cười hiền hòa độ chuyên nghiệp đạt điềm tối đa đạp xe đến trước mặt, bản thân Thiệu Ngôn bỗng thấy bồn chồn, "Mọi người là bạn của Chu đạo hữu đây mà, sao lại nhìn tôi như vậy?"
Du Minh Trì ho nhẹ một tiếng, "Tử Minh và Tiểu Mạnh về trước đi, chúng ta còn phải đi điều tra." Nói rồi anh lái chiếc xe màu đen tới, Thiệu Ngôn vẻ mặt ngơ ngác bị Thượng Thanh túm lên xe.
Du Minh Trì phụ trách giải thích cho Thiệu Ngôn những chuyện đã xảy ra, Thượng Thanh thì lấy Âm dương thuật mệnh bàn ra, di chuyển kim trỏ, bói ra một quẻ.
Thiệu Ngôn nghe giải thích xong thì thần sắc nghiêm túc hẳn lên, "Sư phụ đã báo cho những môn phái khác về chuyện của Thiên Nhân hội, tất cả đều đang thiết lập phòng bị. Chỉ là đám người điên này ẩn núp quá tốt, trước mắt không tìm được chỗ ẩn thân của bọn họ. Không ngờ tới hiện giờ bọn họ còn dám làm điều ác trong thành phố Thanh Vân."
Du Minh Trì thì lại nói rằng: "Cũng không chắc chắn là do Thiên Nhân hội làm, quan trọng nhất là phải bắt được người trước."
Thiệu Ngôn tự nhiên cũng hiểu đạo lý này. Trên thế gian người tốt đều giống nhau, nhưng người xấu thì mỗi kẻ xấu một kiểu, nếu như đột nhiên có một tổ chức càng điên khùng hơn Thiên Nhân hội cũng chưa hẳn không có khả năng.
Ngay tại lúc này, Thượng Thanh mở miệng nói: "Tây bắc, mười tám kilomet nữa."
Du Minh Trì đánh vô lăng, "Ở ngoại ô phía bắc? Tất cả ngồi vững nhé!"
Chiếc xe với tính năng vô cùng tốt linh hoạt quay đầu, hướng về phía quẻ bàn chỉ mà chạy đi.
Phía bắc thành phố Thanh Vân không phát triển bằng phía nam, đặc biệt là vùng ngoại ô bắc thành, có rất nhiều chỗ đường còn gập ghềnh ổ gà, còn có vài mảnh đất hoang.
Xe đi theo chỉ thị của quẻ bàn, quẹo bảy tám bận thì đi đến một khu nhà tự xây dựng, dừng lại ở trước một ngôi nhà trong khu.
Ba người xuống xe, vừa ngẩng đầu Thiệu Ngôn liền hít vào một ngụm khí lạnh. "Người này làm cái gì ở đây mà sao âm khí lại nặng nề đến vậy?"
Trong mắt người bình thường đây chỉ là một ngôi nhà dân cũ nát, thế nhưng trong mắt ba người bọn họ, nơi này chả khác gì động Bàn Tơ, âm khí giống như mây đen không ngừng trào ra, bọc hết toàn bộ căn nhà lại.
Bọn họ tiến lên gõ cửa song không có ai trả lời. Du Tử Minh dán tai trên cửa nghe ngóng, lắc đầu – bên trong không có ai.
Thượng Thanh cau màu, người chạy rồi ư?
Chính lúc này, phía sang vang lên âm thanh mang theo cảnh giác hỏi: "Các người là ai? Tới đây làm gì? Sao tôi chưa từng thấy các người?"
Ba người quay đầu lại, phát hiện là một bác gái có đeo một chiếc băng tay đỏ. Bác gái nhìn thấy khuôn mặt ngay thẳng của ba người thì sắc mặt lập tức hòa hoãn hơn, lôi kéo Thượng Thanh bảo: "Cậu nhóc này thật đẹp trai nha, mọi người đến tìm người sao?"
Hai người còn lại dở khóc dở cười, phản ứng của bác gái này cũng quá thành thực đi... Thượng Thanh liền giải thích: "Chúng cháu là tới làm điều tra nhân khẩu, bác có biết ai sống tại chỗ này không?"
"Nhà này ấy à..." Bác gái kể: "Nhà này có một người phụ nữ dẫn con tới ở, đứa bé kia tên là Khang Khang, cô gái họ Địch, cụ thể tên là gì thì không biết. Cô ta cũng rất ít lui tới với láng giềng bọn bác."
Thượng Thanh truy hỏi: "Bác có biết bọn họ đi đâu rồi không, lúc nào sẽ trở về?"
Bác gái bảo: "Có lẽ là đưa Khang Khang đi khám rồi? Đi mất một lúc lâu đấy, có thời điểm tháng trước bác thấy nhà này buổi tối không bật đèn."
Thượng Thanh: "Đi khám ạ?" phihan.wordpressbg-ssp-{height:px}
Bác gái thở dài, "Mẹ Khang Khang số khổ lắm. Đứa bé Khang Khang kia đã sáu bảy tuổi rồi mà vẫn không biết nói chuyện, nghe nói là đầu óc không tốt lắm. Cô ta đi khắp nơi hỏi người ta biện pháp trị liệu, tốn không ít tiền. Năm ngoái không rõ từ chỗ nào nghe được một bài thuốc dân gian, gϊếŧ gà thịt cừu trong nhà, nói là uống máu tươi có thể trị bệnh. Sau đó thì không có tin tức gì nữa..."
Bác gái đi rồi, Thiệu Ngôn hỏi: "Sao bây giờ, mẹ Khang Khang này là người chúng ta muốn tìm à?"
Du Minh Trì lấy điện thoại ra, "Tôi nhờ đồng nghiệp trước tra thử xem mẹ Khang Khang này rốt cuộc là ai, có thể tìm được tung tích cô ta hay không."
Thượng Thanh thì lại chỉ vào căn nhà trước mặt, "Phải xử lý đống âm khí ở đây một chút, bằng không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."
Thiệu Ngôn: "Sao mà xử..."
Lời nói của anh còn chưa dứt ra khỏi miệng đã thấy Thượng Thanh giơ chân đạp cửa phòng ra, nghênh ngang đi vào.
Thiệu Ngôn: "Hầy..."
Du Minh Trì thở dài, tiếp tục gửi tin tức cho đồng nghiệp, bảo bọn họ xin thêm lệnh khám xét bắt buộc tới.
Cửa bị đá văng, một luồng mùi lạ từ trong phòng bốc ra.
Ba người vào nhà, ai cũng giật mình – Chỉ thấy trong căn nhà vẽ đầy từng mảng từng mảng trận pháp, trên đất trên tường, trên bàn,... Màu sắc trận pháp đã biến thành màu đen, bọn họ không xa lạ gì với cái màu sắc này bởi đây chính là màu của máu đã khô.
Thượng Thanh chạm vào mấy cái trận pháp vài lần, "Mấy cái trận pháp cũ nhất đều là dùng máu động vật vẽ, cái tương đối gần đây là dùng máu người."
Trận pháp có chút ngổn ngang, Thượng Thanh cẩn thận phân biệt thì liền nghe Thiệu Ngôn nói rằng: "Đây là trận pháp triệu hoán linh hồn."
Hai người còn lại đều nhìn anh, Thiệu Ngôn chỉ vào trận pháp lớn nhất và có thời gian lâu nhất trên tường, nói: "Đây là trận pháp triệu hoán linh hồn chính tông nhất, nghe đồn chỉ cần có đầy đủ đồ cúng thì có thể triệu hoán bất kỳ linh hồn nào, ngay cả đại yêu cổ đại, đại thần hồng hoang cũng có thể."
"Chẳng qua mấy cái trận pháp này đều bị sửa lại." Anh chỉ vào mấy cái trận pháp tương đối mới, "Có mấy cái hoa văn nhỏ bị sửa lại để đổi khuynh hướng, anh không nhìn ra tác dụng của trận pháp này nhưng khẳng định mục đích cuối cùng là lên linh hồn không sai đâu."
Du Minh Trì: "Chỗ này không có đồ cúng, nói cách khác, trận pháp đó đều chưa thành công đúng không?"
Thiệu Ngôn gật đầu, "Hẳn là vậy."
Du Minh Trì thở phào nhẹ nhõm, quản kẻ kia dùng làm cái gì, chỉ cần không gây ra chuyện xấu là được!
Lúc này Thượng Thanh chợt nói: "Chớ vui mừng quá sớm."
Tâm Du Minh Trì lại lập tức treo lên, ngẩng đầu nhìn y. Chỉ thấy Thượng Thanh đưa Âm dương thuật mệnh bàn ra, kim chỉ nam của quẻ bàn đang điên cuồng chuyển động.
Thượng Thanh nói: "Cô ta động tay động chân chỗ này, bất luận kẻ nào muốn tìm cô ta thông qua bói toàn đều chỉ có thể tìm tới đây. Nơi này là sào huyệt đã bị vứt bỏ, chắc chắn cô ta còn có một cái sào huyệt khác."
Du Minh Trì ôm tim, ngón tay liều mạng bấm điện thoại, thúc giục đồng nghiệp nhanh chóng điều tra giám sát tìm người. Mẹ Khang Khang này có thể rút hồn người sống, lại dùng máu người vẽ pháp trận, tuyệt đối là một phần tử nguy hiểm!
"Vô dụng thôi." Đòn đả kích của Thượng Thanh liên tiếp đánh tới, "Cô ta sử dụng tà pháp, trốn khỏi giám sát và qua mắt người bình thường dễ như ăn cháo."
Du Minh Trì cũng thở dài, "Vậy cậu nói làm sao bây giờ?"
Thượng Thanh suy nghĩ một chút, "Anh tìm tất cả những đứa nhỏ bị rút hồn phách về đi. Sinh hồn của những đứa bé mà cô ta muốn hẳn tuyệt đối hữu dụng với cô ta, nếu như tôi gọi hết hồn phách của chúng nó trở về, cô ta chắc chắn sẽ có động tác dị thường."
Du Minh Trì: "Cái này được!" Nói rồi thông báo đồng sự đi tìm người.
Thiệu Ngôn lo lắng nhìn Thượng Thanh: "Nhưng nếu như vậy, người kia khẳng định sẽ hận cậu đến tận xương, cậu nhất định phải cẩn thận..."
Thượng Thanh móc ra một xấp bùa lớn từ trong ba lô bỏ vào túi quần túi áo, quay đầu hỏi: "Hở? Anh nói gì cơ?"
Thiệu Ngôn: "... À, anh nói kẻ kia phải cẩn thận..."
Không thể không nói hiệu suất làm việc của đám người bên Du Minh Trì vẫn rất cao, không quá mấy tiếng liền tập hợp lại toàn bộ trẻ em từ ba đến chín tuổi vô cớ rơi vào hôn mê trong khắp thành phố Thanh Vân trong khoảng thời gian này.
Thượng Thanh loại ra ba bé trong đó là bị bệnh thực sự, để lại mười sáu bé.
Hiện giờ đã là hai giờ sáng, Du Minh Trì thấy dưới mắt Thượng Thanh là một mảng thâm quầng, liền nói: "Hay là ngày mai hẵng chiêu hồn về? Cậu trước ngủ một giấc đi, vài giờ cũng chả thay đổi được gì đâu, vạn nhất tổn thương cơ thể thì không tốt chút nào."
Chiêu hồn dù sao cũng cần tiêu hao linh lực, anh ta cũng sợ thiếu niên xảy ra chuyện.
Thượng Thanh mặt không cảm xúc nói, "Ngày mai tôi còn có bài kiểm tra toán."
Du Minh Trì: ?
Thượng Thanh nói tiếp: "Nếu mai mà còn dám xin nghỉ nữa thì sẽ phải học bù một tuần."
Du Minh Trì: "..." Anh ta dùng tay ra dấu mời, "Cậu tiếp tục đi, tiếp tục đi."
Học sinh cấp ba đúng là quá khổ, buổi tối đi cứu vớt thế giới, sáng hôm sau còn phải kiểm tra toán...
Thượng Thanh mặt ngây đơ tiếp tục lấy ra một tờ bùa chú bắt đầu chiêu hồn tập thể.
Ngoại ô phía tây thành phố Thanh Vân, trong căn hầm dưới lòng đất của một nhà xưởng bỏ hoang. Ngón tay người phụ nữ dính máu tươi đỏ sẫm, động tác gấp gáp vẽ ra một cái trận pháp. Trong tầng hầm không có đèn, chỉ có hai cây nên, ánh lửa lay động chiếu sáng khuôn mặt thon gầy trắng bệch dưới mái tóc ngổn ngang của cô ta, trông âm u khủng bố vô cùng. Cạnh tường có một cái giá, trên giá xếp hơn mười búp bê sứ, mười mấy đôi mắt phản xạ lại ánh nên sáng như sao, khẽ lay động.
Nhưng vào lúc này, người phụ nữ như cảm ứng được gì đó, ngẩng đầu, chỉ thấy cái giá đung đưa trong nháy mắt, một tiếng răng rắc vang lên, mười mấy búp bê sứ thế mà đồng thời vỡ vụn.
"Không!" Người phụ nữ bị cảnh tượng kia làm cho kinh sợ, vồ tới, "Tại sao lại như vậy? Không thể nào... không thể nào..."
Bỗng nhiên cô ta ngẩng đầu, "Con yêu!"
Cô ta lảo đảo đứng dậy, mở một cánh cửa trong góc, bên trong ấy vậy mà có một cái không gian bí mật.
Không gian này được trang trí thành một gian phòng ngủ ấm áp, trên mặt đất trải thảm sàn mềm mại, một đứa nhỏ nhìn qua chừng sáu, bảy tuổi đang nằm trên mặt đất chơi đùa. Cậu nhóc cả người béo trắng, vừa nhìn là thấy được chăm sóc rất tốt. Chỉ là lúc này trên người nó toàn thứ ô uế, đại lái là vật bài tiết, bản thân lại không hiểu cho nên bôi ra khắp người, khắp chỗ ngồi... Không khí trong phòng bẩn thỉu khó ngửi.
Nhìn thấy có người tiến vào, cậu nhóc cười khanh khách bò qua, duỗi bàn tay nho nho dơ bẩn đặ lên giày người phụ nữ, "Hì hì hì.. ưʍ... Hì hì ưm~ ưʍ..."
Người phụ nữ nhìn thấy tình cảnh này, bỗng nhiên ngồi quỳ xuống gào khóc...
"Cục cưng ơi, mẹ nhất định sẽ chữa khỏi cho con... Nhất định sẽ chữa khỏi cho con..."
Hết chương