Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

chương 174: phiên ngoại 10: hiện đại (5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Chờ đó."

Cố Nguyên Bạch buông điện thoại xuống, nâng tay che kín mặt.

Câu nói vừa rồi của hắn cứ như là chủ động cầu hoan...... Tiết Viễn thật sự muốn tới sao?

Đêm khuya chỉ có tiếng tim đập là rõ ràng nhất, Cố Nguyên Bạch cảm thấy khát nước, hắn chậm rì rì bò xuống giường tìm nước uống, vừa uống vừa không khống chế được mà nghĩ, thứ bảy trước khi ra ngoài có phải là nên tắm rửa một chút không.

Uống xong một cốc nước, lại cảm thấy trong người càng thêm phát hỏa, Cố Nguyên Bạch thong thả mà nuốt nước lạnh, nửa cốc nước còn chưa uống xong, di động đang yên lặng liền sáng lên.

—— Tôi trèo tường vào rồi.

—— Xuống đi.

Một ngụm nước nghẹn trong cổ họng Cố Nguyên Bạch, lui không được tiến không xong, hắn mơ màng hồ đồ mà ra khỏi ký túc xá, ngoài hành lang chỉ có mấy con cú đêm đi vệ sinh. Xuống khỏi tầng tầng cầu thang, người trông coi ký túc xá ở tầng một đã ngủ say rồi.

Cửa ký túc xá bị khóa chặt, Cố Nguyên Bạch không ra được, chỉ có thể đứng phía sau cửa kính nhìn ra bên ngoài.

Ban đêm có gió lạnh, nhưng hắn lại chỉ cảm thấy nóng, nóng đến nỗi vừa mới tắm rửa xong mà trên lưng trên người đều toát mồ hôi, nghĩ đến chiếc giường lớn trong khách sạn, thân thể trẻ tuổi liền có chút rộn ràng chờ mong.

Trong đêm tối có một bóng người chạy như bay đến, nhanh nhẹn linh hoạt, giây lát đã thở hổn hển mà chạy tới bên ngoài cửa ký túc xá. Tiết Viễn chống đầu gối, khó khăn mà nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch không bỏ, mồ hôi như mưa, "Mười lăm phút."

Con đường mà nhanh nhất cũng phải nửa tiếng mới tới nơi, y lại chạy vội tới gặp Cố Nguyên Bạch trong vòng mười lăm phút. Đưa cho tài xế taxi một tờ tiền màu đỏ mà phải vất vả làm công mới kiếm được, còn bị tài xế tưởng trong nhà xảy ra chuyện lớn gì.

Chạy như điên, chỉ là vì muốn ngủ Cố Nguyên Bạch.

Tiết Viễn nhìn qua cực kỳ sốt ruột, Cố Nguyên Bạch nhìn y một hồi, cuối cùng nhìn xuống chân, không biết nên nói gì, "Cậu xỏ nhầm cả giày rồi."

Đây là gấp đến cỡ nào chứ.

"Giày không quan trọng." Tiết Viễn còn thở phì phò, đôi mắt sáng rực, thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch, vội vàng xác nhận lại đáp án, "Tôi tới rồi, lời cậu nói hồi nãy còn tính chứ?"

"......" Cố Nguyên Bạch hơi há miệng, từ cửa kính thấy được ảnh ngược của chính mình, sắc mặt hàm chứa ý tứ khiêu khích bí ẩn, mang theo xao động không thể miêu tả, Cố Nguyên Bạch chưa bao giờ thấy mình có biểu tình như vậy, hắn không tự chủ được mà nghiêng đầu, "Tính."

Người trong cửa kính là ai đây, sao lại mang dáng vẻ dục cầu bất mãn như vậy.

Tất cả là tại Tiết Viễn.

Đời trước thân thể không khoẻ cho nên không thể làm nhiều, về sau càng không dám lăn lộn. Nhiều năm như vậy, Cố Nguyên Bạch đã quên mất làm tình là tư vị như thế nào.

Nhưng linh hồn đã từng cảm nhận được tiêu hồn thực cốt ấy, trong thân thể trẻ tuổi lại càng bởi vậy mà trộm hé mở lộ ra nhụy hoa.

Tiết Viễn lau mồ hôi đầy mặt, ngay sau đó bị biểu tình ấy của Cố Nguyên Bạch làm cho hoa mắt, ngơ ngác nhìn hắn.

Quản lý ký túc xá ở phía sau gân cổ lên hô: "Ai ở ngoài đấy?"

Âm thanh dép lê đi tới càng ngày càng gần, Cố Nguyên Bạch lui ra phía sau một bước, cuối cùng nhìn thoáng qua Tiết Viễn, xoay người chạy vào trong bóng tối.

Tiết Viễn đứng tại chỗ, nghe tiếng bước chân của Cố Nguyên Bạch dần dần đi xa, trong đêm tối an tĩnh, từng tiếng bước chân ấy như giẫm vào trong lòng Tiết Viễn. Quản lý ký túc xá từ trong phòng đi ra, thấy Tiết Viễn đứng ở ngoài cửa liền nghiêm khắc nói: "Cậu kia ở ký túc xá nào đấy? Đứng đây làm gì!"

Tiết Viễn hoàn hồn, xoay người chạy.

Quản lý ký túc xá mặc áo khoác rồi tiến lên kiểm tra khoá cửa, buồn bực, "Đây cũng đâu phải ký túc xá nữ nhỉ."

Cố Nguyên Bạch một hơi chạy vào phòng, vội vàng đóng cửa lại, sau đó dựa vào cửa mà thở phì phò.

Trái tim nhảy lên không ngừng, trên trán đều là mồ hôi.

Hắn mở di động ra xem, một giờ hai mươi phút sáng, đã hiện sang thứ bảy.

Cố Nguyên Bạch trống rỗng đứng dựa ở cửa hết nửa tiếng, mới bò lên giường đi ngủ, vừa nhắm mắt lại, hai ba phút sau nhỏ giọng mắng một tiếng, chấp nhận số phận mà mở mắt ra, cầm di động đặt báo thức giờ sáng.

—— giờ gặp ở rạp chiếu phim.

_____________

Tiết Viễn căn bản là hưng phấn mà ngủ không yên, nhưng bởi vì ngày mai hẹn hò, đành tự bắt chính mình ngủ mấy tiếng. Trời vừa sáng liền bật dậy, đun nước nóng tắm rửa.

Mặc lên quần áo mới mua ngày hôm qua, cầm tiền và giấy tờ cá nhân, tinh thần sáng láng ra khỏi phòng.

Hiện tại vẫn còn sớm, Tiết Viễn đi qua một cửa hàng bán đồ người lớn bên cạnh trung tâm thương mại, trong lòng khẽ động, không đến ba giây đã nghiêm túc đi vào.

Mua đồ để dùng trong nhà nghỉ.

Ông chủ cười tủm tỉm nói: "Hiện tại đang có chương trình, mua ba hộp tặng một đồ chơi nhỏ, loại có rung, soái ca có muốn lấy cả không?"

Một hộp mười cái, ba hộp ba mươi cái, chỉ vài lần là hết, Tiết Viễn không chút do dự liền bỏ tiền mua. Y tuy rằng nghèo, nhưng nghèo cái gì cũng không thể nghèo ở phương diện này, cho dù mười ngày sau đều chỉ ăn màn thầu với dưa muối cũng phải mua thứ tốt nhất.

Ông chủ vừa mở hàng đã gặp được vị khách trả tiền dứt khoát như vậy, vui vẻ lấy cho Tiết Viễn mấy món đồ chơi nhỏ màu hồng, thấy Tiết Viễn không biết dùng, còn săn sóc mà hướng dẫn y.

Nghe được âm thanh rung rung, Tiết Viễn đột nhiên nhớ ra buổi sáng ngày hôm qua gọi điện cho vợ, vợ mình nói là đang rửa mặt, nhưng trước khi rửa mặt thì cũng có mấy tiếng "Ông ông" như vậy.

Lẽ nào vợ cũng dùng cái này để tự chơi chính mình? (ulatr chỉ thế là nhanh cái anh này =)))

Trong đầu Tiết Viễn ầm một tiếng, bị ý tưởng này làm cho ngoài giòn trong mềm, não trống rỗng, đến khi phản ứng lại được mới phát hiện mình đã chảy máu mũi.

"...... Đệt." Tiết Viễn bịt mũi, cúi đầu nhìn thoáng qua đồ chơi nhỏ trên bàn, không tự chủ được mà nuốt nước miếng, xách lên rời đi.

______________

giờ rạp chiếu phim ít người thật sự, khi Cố Nguyên Bạch đến Tiết Viễn đã mua xong vé, hắn nhận vé xem phim liền thấy, vị trí ngồi trong góc hàng cuối cùng, tâm tư này quả thực đến người qua đường cũng biết.

Không biết có phải Cố Nguyên Bạch gặp ảo giác hay không, hắn cứ cảm thấy ánh mắt Tiết Viễn nhìn hắn có chút quái dị. Như là bắn ra lửa, lại như phát hiện ra vùng đất mới, nhiệt liệt đến mức khiến người ta sởn tóc gáy.

Trong lúc chờ phim bắt đầu, Tiết Viễn không nhìn màn ảnh, cứ nhìn chằm chằm hắn.

"Đừng nhìn nữa." Cố Nguyên Bạch không thể nhịn được nữa, xắn tay áo sơmi, "Xem phía trước kìa."

"Nguyên Bạch......" Tiết Viễn miệng khô lưỡi khô, thấp giọng, "Chúng ta so xem tay ai lớn hơn đi."

Muốn nắm tay thì nắm tay đi, còn bày đặt.

Thủ đoạn vụng về, nhưng Cố Nguyên Bạch cố tình ăn quả lừa này, hắn đưa tay tới, làm như có lệ mà đặt vào lòng bàn tay Tiết Viễn. Làn da chạm nhau trong nháy mắt, mỗi một dây thần kinh bỗng trở nên mẫn cảm gấp bội.

Lực độ mà Tiết Viễn chạm vào ngón tay hắn, tốc độ vuốt từ xương ngón tay tới khe hở ngón tay, còn vô tình cố ý để lại ngứa ngáy trong lòng bàn tay, như cổ vũ phóng đại, chấn động nhân tâm.

Nắm tay bình thường đương nhiên không có loại cảm giác này, rõ ràng là lấy cớ để làm tên lưu manh, chỉ có như vậy mới khiến cho người ta bị kích thích đến mặt đỏ tim đập.

Ngón tay Cố Nguyên Bạch gặp phản ứng sinh lý mà mà cuộn tròn mấy cái, lại bị Tiết Viễn cường ngạnh bắt lấy, "Đừng nghịch."

Tôi chiều anh quá rồi à?

Nghĩ thì nghĩ vậy, động tác lại chỉ là nhẹ nhàng đạp Tiết Viễn một cái, "Phim bắt đầu rồi."

Tiết Viễn nghịch ngón tay út của hắn, "Ò."

Một hồi xem phim, Cố Nguyên Bạch có vẻ hết sức chăm chú, nhưng thật ra cái gì cũng không vào đầu. Đi theo đám người ra ngoài, tay hắn đã không còn là của mình, mạnh mẽ lấy lại tinh thần rút tay ra, "Buông ra."

Đầu ngón tay Tiết Viễn nhéo nhéo lòng bàn tay hắn một cái, nghe lời buông ra, "Tay của tôi lớn hơn."

Cố Nguyên Bạch phục luôn.

Ra khỏi rạp chiếu phim là đến giờ cơm, Cố Nguyên Bạch dẫn Tiết Viễn đến một nhà hàng, muốn cho tên này một bữa no bụng.

Tiết Viễn đi theo phía sau hắn được phục vụ cung kính dẫn vào trong, nhà hàng này trang hoàng đặc sắc, trong đại sảnh còn có nhạc công đang chơi nhạc. Dựa vào kiến thức nông cạn về hiện đại của Tiết Viễn, một bữa cơm ở đây nhất định không rẻ.

Mà thật đáng buồn chính là, trên người Tiết Viễn chỉ còn tệ.

Trong đó hơn phân nửa là tiền để lát nữa đi thuê phòng.

Tiết Viễn cau mày, chờ phục vụ đi khỏi liền thấp giọng nói: "Nguyên Bạch, tôi không đủ tiền."

Cả đời quan to lộc hậu, không có tiền thì đoạt - Bác Viễn Hầu sau khi tới hiện đại liền cảm thấy thất bại vô số lần.

Cố Nguyên Bạch phụt cười, "Có tôi ở đây rồi còn để cậu không ăn được cơm chắc? Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."

Tiết Viễn ngẩn ra, đại nam nhân đột nhiên mất khống chế mà đỏ mắt, cố gắng đè nặng khóe miệng mà gật đầu.

Có vợ ở đây thật tốt.

Cố Nguyên Bạch có chút hoảng loạn, đứng dậy bước tới, "Tiết Viễn?"

Cái tên này buột miệng ra, Tiết Viễn lại không phản ứng, đưa tay che mặt, "Không sao."

Cố Nguyên Bạch lo lắng nhìn y một hồi, lấy một cốc nước ấm, lại bảo phục vụ lấy một cái khăn tới, giúp y lau mặt. Tiết Viễn trong lòng ấm áp đến đau nhói, dưới khăn bông mà hàm hồ nói: "Nguyên Bạch, có cậu thật tốt."

Cố Nguyên Bạch không ngừng tay, khóe môi hơi nhếch lên.

Cơm nước xong xuôi, ngoài trung tâm thương mại đông như trẩy hội, hai người đứng ở ven đường lại có chút xấu hổ.

Tiết Viễn rất muốn trực tiếp tới khách sạn, y gấp vô cùng, nhưng lại muốn biểu hiện có phong độ một chút, "Muốn đi dạo phố chút không?"

"Không." Cố Nguyên Bạch ho nhẹ một tiếng, cũng không muốn chủ động nhắc đến chuyện đi khách sạn, tùy tiện chỉ vào một quán nước bên cạnh, "Muốn uống chút nước lạnh."

Tiết Viễn chạy đi mua nước, Cố Nguyên Bạch đi theo phía sau, ánh mắt từ bả vai Tiết Viễn chuyển tới eo bụng, một vòng xuống dưới, đã dày đặc ái muội.

Nhưng đến khi Tiết Viễn trả tiền, hắn chẳng còn tâm tình nào để ý những cái đó nữa. Bởi vì Tiết Viễn lấy ra một đống tiền giấy cuộn tròn nhăn nhúm, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nghèo khổ, Cố Nguyên Bạch nhớ tới bài đăng giảm giá kia, nhớ tới ban nãy y mới nói mình không đủ tiền, trong khoảng thời gian ngắn, khó chịu và đau lòng chồng chất, dạ dày vừa mới ăn xong lại như sông cuộn biển gầm.

Đáng thương vô cùng, y đã sống kiểu gì trước khi tìm thấy hắn?

Cố Nguyên Bạch càng nghĩ càng lo lắng, chờ Tiết Viễn mang nước về, hắn liền nói thẳng: "Đi theo tôi."

Đúng lúc cách đó không xa có một khách sạn, Cố Nguyên Bạch mang theo Tiết Viễn đi vào, lễ tân cười nói: "Phòng tiêu chuẩn?"

Cố Nguyên Bạch vừa bảo Tiết Viễn lấy ra giấy tờ cá nhân, vừa nói: "Phòng có giường lớn."

Chị gái lễ tân nhìn bọn họ một cái: "Vâng."

Khách sạn này còn ổn, giường lớn trong phòng đầy đủ mọi thứ, giường đệm mềm mại, có thể nằm được bốn tên Tiết Viễn. Cố Nguyên Bạch ngồi ở trên giường, ngẩng đầu nhìn Tiết Viễn, "Mấy ngày trước cậu đều ăn cái gì?"

Tiết Viễn vừa vào khách sạn đã bắt đầu khô nóng liền thành thật nói: "Mì gói."

Trên mặt Cố Nguyên Bạch hiện lên biểu tình quả nhiên, hắn đỡ trán trầm mặc không nói gì một hồi, thu hồi cảm xúc, "Tiền cậu kiếm được đâu, không biết đi mua đồ ăn tử tế sao?"

Tiết Viễn mím môi không nói.

Làm thế nào để nói với vợ chuyển kiếp là tôi muốn đi đào mộ kiếp trước của em bây giờ?

"Bỏ đi." Cố Nguyên Bạch không hỏi, hắn thở ra một ngụm khí, cởi cúc áo đứng dậy, "Tôi đi tắm rửa trước."

Tiết Viễn trợn to mắt, ngây ngốc mà nhìn hắn đi vào phòng tắm, trong nháy mắt tiếng vòi sen vang lên, y chợt nhận ra phía dưới mũi có mùi tanh ngọt.

Duỗi tay sờ, lại chảy máu mũi.

Truyện Chữ Hay