Quý Vô Tu đi về phía mọi người như thể đã tìm thấy mục tiêu, không hề do dự.
Mọi người im lặng nhìn chăm chú vào một màn này, hồi hộp mà bất an.
"Có phải nó phát hiện điều gì không?" Triệu Lợi Binh suy đoán nói.
Otis không nói gì, ánh mắt lóe lóe, đi theo sau cục cưng nhỏ, tận đến khi cục cưng nhỏ xù hết lông, bắt đầu gào rống với một người nào đó.
Mọi người ngẩn người.
Không thể tin được thứ mà con thú biến dị kia muốn tìm lại là một binh lính.
"Nó muốn làm gì?"
"Không biết! ! "
Đám người thấp giọng thảo luận, mặt đầy khó hiểu.
Nhưng Quý Vô Tu lại sởn tóc gáy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm người lính kia, trong lòng dần dần hiện ra phỏng đoán đáng sợ.
Bởi vì hơi thở trên người binh lính này, giống như đúc sâu biến dị cấp .
Nhưng sâu biến dị cấp đã chết đến không thể chết hơn.
Ngoại trừ—— đám chất lỏng biến mất không rõ tung tích.
Binh lính tản ra hơi thở của sâu biến dị cấp năm này giống như những người khác, vẻ mặt mờ mịt, không hề nhìn ra có gì liên quan tới sâu biến dị.
Mặt Quý Vô Tu có vẻ bối rối, nhưng lại cực kỳ chắc chắn người này chính là con sâu biến dị cấp năm kia.
Tuy không biết con sâu biến dị này làm bằng cách nào.
Nếu xác định là con sâu biến dị cấp năm kia ngụy trang, phản ứng đầu tiên của Quý Vô Tu chính là lập tức công kích, mà khi y chú ý tới những người xung quanh, lại nhịn không được chần chừ.
Nếu y thật sự tấn công người này.
Có thể khiến quan hệ thật vất vả mới hòa hoãn được của nhân loại và thú biến dị lại lần nữa trở lại vạch xuất phát?
Dù sao ở trong mắt mọi người, binh lính này chính là nhân loại.
Hơn nữa!.
.
hành vi tấn công nhân loại của thú biến dị, từ trước tới nay đều là đề tài mẫn cảm của tinh tế.
Nhưng nếu không tấn công, sâu biến dị này sẽ khoác da người, hoàn mỹ ẩn nấp bên trong nhân loại, gây ra nguy hại càng thêm đáng sợ.
Đến lúc đó số người chết, nhất định sẽ càng nhiều.
Otis cũng không biết vì sao, tựa hồ từ trên mặt của cục cưng nhỏ, thấy được cái gọi là bất đắc dĩ và đắn đo.
Rõ ràng nó rất kiêng kị binh lính này, thậm chí muốn tấn công.
Nhưng nó lại không có làm như vậy.
Quý Vô Tu suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng rồi lại giống như chưa nghĩ điều gì.
Y nhìn chằm chằm người này, giống như thấy được ánh mắt tràn đầy ác ý giấu sau lớp da người.
Quý Vô Tu tức đến lông đều xù lên.
Otis nhớ lại từng mảng hồi ức kể từ khi gặp được đầu thú biến dị này, nhớ tới ánh mắt thiện ý tràn ngập hữu hảo của nó đối với nhân loại, nó chưa bao giờ giống như hôm nay, tràn ngập địch ý với một con người, thậm chí còn muốn giết chết đối phương.
Như vậy! ! vì sao nó lại không làm như vậy?
Ánh mắt Otis lóe lên, thản nhiên ngăn lại đôi mắt nhỏ ngo ngoe rục rịch của cục cưng nhỏ, nhìn chằm chằm vào binh lính vẻ mặt sợ hãi, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Binh lính bất an lắc đầu, không nói gì, thoạt nhìn giống như bị dọa sợ.
Mọi người không rõ nguyên do, lại càng thêm bất an, không một ai biết Otis muốn làm cái gì.
Otis nhận ra điều gì, ánh mắt trở nên sắc bén,lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi tên là gì?"
Sâu biến dị biết bản thân bị phát hiện, vẻ mặt sợ hãi lập tức biến mất, chậm rãi nhếch môi, lộ ra nụ cười tràn ngập ác ý!.
Otis biến sắc mặt, nhanh chóng tấn công người lính kia.
Người lính không kịp né tránh, ngực lập tức bị đâm thủng.
Mọi người kinh hô, không rõ vì sao Otis lại ra tay với người một nhà.
"Mau nhìn miệng vết thương của hắn ——" không biết là ai hoảng sợ nói.
Mọi người dời tầm mắt tới nhìn, lập tức trở nên hoảng loạn.
Ngực người nọ rõ ràng bị đâm thủng, nhưng không có máu tươi chảy ra, giống như bị! ! hút khô rồi, bên trong có thứ gì mấp máy giống như dịch nhầy.
Đây căn bản không phải thứ con người nên có.
Đối mặt với sự khủng hoảng của nhân loại, người lính! ! hoặc phải nói là sâu biến dị khoác da người nhếch môi, giống như miệng thằng hề cực kỳ quỷ dị.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, mỗi khớp xương của nó bắt đầu vặn vẹo, phát ra tiếng kêu răng rắc, trong nháy mắt, liền biến thành một con quái vật không ra hình người.
Nhìn qua, có chút giống với khối thân thể lúc trước.
Mọi người bị một màn này làm cho hoảng loạn, vẻ mặt Otis vẫn không thay đổi, lập tức tấn công, Quý Vô Tu thấy thế, cũng chạy tới hỗ trợ.
Những người khác cũng thầm nghĩ muốn hỗ trợ, lại phát hiện bản thân và quái vật kia căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Việc duy nhất bọn họ có thể làm là cố gắng rời xa nơi này, không liên lụy tới Otis.
Sức chiến đấu của quái vật thấp hơn lúc trước rất nhiều, nhưng lại càng nhanh nhẹn, nó giống như con gián đánh mãi không chết, mặc kệ Otis đánh ra miệng vết thương trên người nó thế nào, cũng không tạo thành bất cứ thương tổn nào ảnh hưởng tới nó.
Sau vài lần chiến đấu, dị năng của Otis bị tiêu hao hơn nửa, quái vật vẫn nhởn nhơ, phát ra tiếng cười quỷ dị.
Quý Vô Tu nhìn chằm chằm chỗ bị thương của quái vật, có thể nhìn thấy dịch nhầy bên trong, thoạt nhìn cực kỳ giống chất lỏng lúc trước chảy ra.
Trong lòng Quý Vô Tu mơ hồ có một suy đoán.
Chẳng lẽ là!.
.
tất cả những công kích của bọn họ lúc trước, chỉ làm thương tổn đến khối thân thể nhân loại này, căn bản không tạo thành bất cứ thương tổn đối với đám dịch này đó.
Cho nên nếu muốn thực sự giết chết nó, nhất định phải nghĩ cách lôi dịch nhầy bên trong ra.
Việc Quý Vô Tu có thể nghĩ đến, tự nhiên Otis cũng nghĩ đến.
Đang lúc Otis tự hỏi nên làm thế nào, một thân ảnh mập mạp xông tới, nó triệu hồi ra dây leo nhanh chóng cuốn lấy thân thể quái vật, sau đó lại điều khiển dây leo cuốn lấy dịch nhầy bên trong, rồi lập tức bắt lấy dây leo dùng sức kéo ra sau, hung manh vô cùng.
Otis lại lần nữa bị manh vẻ mặt sung huyết, cống hiến điểm bán manh cho Quý Vô Tu.
Quý Vô Tu bỗng nhiên nhìn về phía Otis, vẻ mặt phức tạp.
Otis: "! ! "
Vì sao đột nhiên có chút chột dạ.
Áp xuống suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, Otislập tức tiến lên hỗ trợ, túm lấy dây leo cùng Quý Vô Tu, mạnh mẽ kéo cái dịch nhầy kia ra khỏi thân thể này.
Sâu biến dị phẫn nộ gào rống, nhưng lại không làm gì được.
Trừ khi nó chui ra da người, mới có thể hóa thành chất lỏng rời đi, hiện tại chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị kéo ra ngoài.
Chỉ nghe thấp bụp một tiếng, giống như tiếng mở nút bình, da người rách nát lập tức xẹp lép trên mặt đất, dịch nhầy trào ra mặt đất, hóa thành một bãi nước muốn nhanh chóng chạy trốn.
Quý Vô Tu trừng lớn hai mắt, phản ứng đầu tiên chính là ngưng tụ ra ngọn lửa nhỏ ném qua.
Xem ta có thiêu chết người không!
Một tiếng mắng vang lên, ngọn lửa nhỏ vô cùng mỏng manh lập tức bị chất lỏng dập tắt.
Ngay cả một giây cũng không thể giữ nổi.
Dịch nhầy phát ra tiếng rống chế nhạo, giống như tiếng đánh rắm không ngừng phụt phụt vang lên.
Quý Vô Tu lúc này mới nhớ ra dị năng hệ hỏa của mình chỉ có bậc , căn bản không có chút xíu lực công kích nào, cùng lắm chỉ có thể giống như bật lửa nhóm tí lửa mà thôi.
Tâm trạng nặng nề.
Otis giờ phút này: "! ! "
Cục cưng nhỏ của hắn cư nhiên có hai loại dị năng?.