Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

chương 24: 24: lăn lộn đi gấu trúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trộm gấu trúc có phải là do quá mệt mỏi với cuộc sống ngắn ngủi của mình à?

Đáp án đương nhiên không phải.

Đối với thế giới này mà nói, gấu trúc chỉ là một sinh vật có vẻ ngoài đặc biệt, nhưng cực kỳ xuất chúng mỹ manh, nhưng bất luận kẻ nào nhìn thấy nó, đều sẽ muốn chiếm nó cho riêng mình —— sau đó bán đi làm giàu, đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Lâm Độ đúng là ôm suy nghĩ như vậy, mới có thể thừa dịp bóng đêm lặng lẽ lần mò tới, vốn cho rằng có lẽ sẽ rơi vào một trận ác chiến, ai biết cục bông kia tự mình thò tới! !

Đối mặt với thời cơ thiên thời địa lợi nhân hòa như này, nếu gã còn không trộm, có thể xứng đáng với lương tâm của chính mình sao.

Lâm Độ che lại miệng cục bông thật cẩn thận lui về sau, đồng thời, gã thời khắc đều chú ý hai người bên kia, sợ bọn họ sẽ bất ngờ tình lại.

Cũng may loại tình huống này không xảy ra.

Khi gã thối lui tới khu vực an toàn, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thần kinh khẩn trương hơi thả lỏng, Lâm Độ mới ngạc nhiên phát hiện cục bông này còn nặng hơn trong tưởng tượng, mới qua một lát như vậy, cánh tay gã cũng đã mỏi muốn chết.

Trời biết rất nhiều động vật kỳ thực có da lông xõa tung, thoạt nhìn béo lùn chắc nịch, kỳ thực thân thể gầy, nhưng không nghĩ tới sinh vật này là béo trong ngoài như một.

Quý Vô Tu lúc này an tĩnh như gà, móng vuốt chậm rãi đặt lên vai Lâm Độ.

Cười cực kỳ thuần lương vô hại.

Anh em, ngươi thử qua cảm giác bị manh tới mặt sung huyết chưa?

Lâm Độ quay đầu đi, đối diện ba giây với cục bông vẻ ngoài thoạt nhìn ngốc nghếch đáng yêu, không khỏi rùng mình một cái.

Trời không lạnh, sao gã lại có chút cảm giác bất an.

Trong tay ôm đại bảo bối như nặng ngàn cân, Lâm Độ bước đi nhanh hơn, rất nhanh về tới doanh địa, tia căng thẳng cuối cùng trong lòng cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Chú ý thấy Lâm Độ trở về, ba người đang ngồi nói chuyện phiếm lập tức đứng dậy, khi nhìn thấy cục bông vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu vô hại, bọn họ sôi nổi ngạc nhiên không thôi, vội vàng túm Lâm Độ hỏi: "Chuyện gì thế này?"

Lâm Độ hơi kiêu ngạo nói: "Còn sao nữa, đương nhiên là ta tự mình đoạt tới.

"

Quý Vô Tu trong lòng vô ngữ, tiểu tử này đoạt tới ở đâu ra, rõ ràng là trộm tới.

Ba người không biết có tin hay không, mau chóng tiếp đón Lâm Độ ngồi xuống, sau đó vẻ mặt hiếm lạ nhìn Quý Vô Tu, cũng thường thường phát ra cảm thán kinh ngạc.

"Thứ này là chủng tộc gì?"

"Vẻ ngoài thật là kỳ quái, màu sắc và hoa văn cư nhiên là màu đen trắng.

"

"Nó thoạt nhìn ngốc ngốc, là như thế nào sống sót?"

Trong lúc mọi người đang mồm năm miệng mười, Quý Vô Tu lờ mờ thu được hệ thống nhắc nhở, chỉ qua vài phút, y lại thu hoạch gần tích phân, cộng với lúc trước, tổng cộng đã đạt tới điểm bán manh.

Giờ phút này Quý Vô Tu thực bình tĩnh, đại khái là số lần bán manh nhiều, cũng liền thành tài xế già! !

Chút điểm bán manh này đã không thể khiến y trở nên hưng phấn.

Chờ mới lạ qua đi, mọi người lại bắt đầu thảo luận tiếp theo nên làm gì, có người đề nghị lập tức rời khỏi rừng rậm, nắm chặt thời cơ bán sinh vật này đi, có người đề nghị bắt tiếp con thú biến dị mạnh mẽ kia, tham lam trong mắt không thể che giấu nổi.

Hai bên thảo luận rất kịch liệt, Quý Vô Tu một bên nghe, một bên tính toán khi nào mình có thể đạt tới tích phân.

Mà khi bọn họ lấy lại tinh thần, trời đã tờ mờ sáng, cuối cùng mọi người quyết định lại ở chỗ này ngây ngốc một ngày cuối cùng, nếu không có thu hoạch, sẽ lập tức rời khỏi rừng rậm.

Vào ban đêm, Quý Vô Tu đã sớm ngủ rồi, y co thân thể thành quả cầu, vù vù ngủ, nhìn từ sau lưng, cực kỳ giống một quả bóng bằng lông cảm giác thực thoải mái.

Hệ thống không lên tiếng nhắc nhở ký chủ lại đạt được điểm bán manh, chỉ săn sóc khai tĩnh âm.

Chờ đến khi Quý Vô Tu tỉnh lại, mới phát hiện trời đã sáng trưng, y chậm rãi bò dậy, rũ đầu ngáp một cái, một đôi mắt ủ rũ mười phần.

Người bên cạnh nhịn không được bị manh đến mặt sung huyết, lại lần nữa cống hiến cho Quý Vô Tu không ít điểm bán manh.

Lúc này hệ thống lên tiếng nói: [Ký chủ, ngài hiện tại đã đạt được tích phân.

]

Quý Vô Tu đột nhiên ngẩng đầu, buồn ngủ hoàn toàn biến mất: "Thật sao?"

Giọng nói của hệ thống cũng có chút kích động: [Đúng vậy, tư thế ngủ của ngài hôm qua quá mức đáng yêu, khiến những người đó bị manh đầy mặt, cống hiến không ít điểm bán manh.

]

Quý Vô Tu lập tức vô cùng kính nể về vẻ bề ngoài của gấu trúc.

Một chủng tộc gấu trúc không cần dựa vào sức chiến đấu, chỉ cần dựa vào sự đáng yêu chinh phục thế giới quả nhiên không phải bình thường.

Buổi chiều, một bộ phận người mang theo thân thể mệt mỏi trở về, vẫn không thu hoạch được gì.

Lúc này Quý Vô Tu cảm thấy có hơi đói, nhưng giờ phút này là tình huống đặc thù, y lại không thể ra ngoài tìm ăn, chỉ có thể dựa vào bán manh để lấp đầy bụng.

Bò dậy, chạy tới trước mặt một người, mắt trông mong nhìn đối phương, vẻ mặt khát vọng.

Người nọ lập tức cứng đờ, đồ ăn trong tay cũng không biết nên buông, hay là tiếp tục bỏ vào miệng.

Quý Vô Tu nổi giận hận không thể lập tức cướp lấy đồ ăn trong tay đối phương.

[Tinh! Ký chủ —— ngài phải chú ý hình tượng, đừng thô bạo như vậy.

]

Quý Vô Tu chỉ có thể đè lại suy nghĩ này, mắt trông mong nhìn trái cây trong tay người nọ, yên lặng chăm chú nhìn, không làm gì cả.

Chưa tới ba giây, người nọ không chống lại được cái nhìn chăm chú thâm tình của gấu trúc, run rẩy đưa trái cây qua: "Ăn đi ăn đi, người đáng yêu người định đoạt.

"

Quý Vô Tu không chút khách khí tiếp nhận, mở ra cái miệng rộng ném vào trong, nhưng lại sợ khiến người trước mắt sợ, chỉ có thể gặm từng miếng nhỏ, cuối cùng lại cho người nọ một đôi mắt nhỏ mềm mại.

Người nọ ôm ngực, bị ánh mắt đáng yêu của gấu trúc đánh thẳng vào tim, cuối cùng không nhịn được vươn tay bắt đầu xoa lông, xoa từ đỉnh đầu tới sau lưng, cảm xúc mượt mà mềm mại, thiếu chút nữa khiến gã không kìm lòng nổi mà bế cục bông lên.

Sinh vật này cũng quá đáng yêu rồi.

[Tinh! Lông của ngài khiến trái tim của nhân loại trước mắt rung động, hận không thể đè ký chủ xuống hung hăng xoa vuốt một hồi, ngài đạt được + điểm bán manh.

]

Quý Vô Tu thiếu chút nữa bị sặc ho khan vài tiếng, phản ứng đầu tiên chính là mau chóng tránh xa người này.

Cho người sờ đã tốt lắm rồi.

Bây giờ còn muốn phát rồ đè y xuống xoa lông.

Quả thực quá đáng!

Càng quan trọng hơn là còn không trả tiền.

Căn cứ của gấu trúc ở địa cầu mỗi lần tiếp khách còn thu phí hơn tệ.

Quý Vô Tu yên lặng chửi thầm trong lòng, dù thế nào cũng không chịu cho người này tiếp tục xoa lông.

[Bộ dáng mất tự nhiên của ngài khiến trái tim của nhân loại trước mắt rung động, sinh ra suy nghĩ còn biết thẹn thùng nữa, thật đáng yêu, ngài đạt được + điểm bán manh.

]

Tâm trạng Quý Vô Tu lập tức trở nên phức tạp.

Xế chiều, tất cả mọi người trở về, sôi nổi lắc đầu, tỏ vẻ không tìm được con thú biến dị mạnh mẽ kia.

Hơn nữa càng ngày càng có nhiều người tới rừng rậm.

Tỷ lệ bọn họ tìm được cũng sẽ càng ngày càng nhỏ.

Chi bằng nhân lúc hiện tại chạy đi, không để những người khác nhìn thấy cục bông sinh ra ý xấu, muốn cướp đi.

Rất nhanh mọi người thu thập đồ vật, bắt đầu chuẩn bị rời đi.

Quý Vô Tu biết! ! mình lại phải đi.

Thừa dịp những người đó đều đang bận rộn, chỉ có một người đang ở gần đó canh y, Quý Vô Tu giả vờ chơi đùa, lăn lộn trên mặt đất, hoạt động một chút, cuối cùng nâng mông đi về phía trước, bỏ trốn mất dạng.

Một màn này xảy ra quá mức đột nhiên, khiến mọi người qua một giây mới phản ứng lại.

"Không tốt, nó chạy!" Không biết ai đột nhiên hô lên một tiếng.

Mọi người lập tức đuổi theo, rừng cây màu xanh lục, cái mông tròn không ngừng chạy xa kia cực kỳ nổi bật, khiến bọn họ không dễ dàng bị mất dấu.

Nhưng chưa kịp đuổi theo, cục bông kia đột nhiên quay đầu, bởi vì có quầng đen bao quanh mắt nó, nhìn không rõ ánh mắt giờ phút này.

Ngay sau đó, một trận trời đất quay cuồng đánh tới bất ngờ, thân thể lập tức không nắm giữ được thăng bằng, có người nhanh chóng đỡ lên thân cây, nhưng vẫn bị ngã nhào xuống đất, cực kỳ chật vật lăn lộn kêu gào, cảm giác chỉ hận không thể chết đi khi loại choáng váng này đến, khiến bọn họ không thể không nhịn được theo bản năng muốn quay đầu điên cuồng nôn mửa.

Cũng đúng vào lúc này, Quý Vô Tu thấy rõ những icon mờ ảo trên đỉnh đầu những người đó là gì.

Kia rõ ràng là icon đang quỳ xuống đất nôn mửa.

Hệ thống vào thời khắc này cũng lên tiếng nhắc nhở nói: [Đó là icon buff kỹ năng, nhưng bổn hệ thống kiến nghị ngài mau chóng chạy đi, bằng không thời gian giây sắp qua đi.

]

Quý Vô Tu lập tức bắt đầu chạy như điên.

Khi giây buff qua đi, những người đó rất nhanh liền liên tưởng tất cả những điều này chắc chắn là do sinh vật thoạt nhìn vẻ mặt vô tội, nhưng trên thực tế có thể là thú biến dị kia gây ra.

"Chết tiệt! Chúng ta lại bị khuôn mặt ngốc nghếch đáng yêu kia của nó đánh lừa! Nói không chừng nó không phải sinh vật bình thường, mà là thú biến dị.

" Có người nghiến răng nghiến lợi nói.

Nếu không không có cách nào có thể giải thích khi bọn họ đuổi theo sinh vật kia, vừa lúc liền bắt đầu đầu váng mắt hoa.

Chỉ có dị năng của thú biến dị, mới có thể gây ra những việc không thể tưởng tượng được này.

"Đừng nói nữa, còn không mau đuổi theo.

" Có người không quen tác phong thấy xong việc liền oán trách, lập tức bất mãn nói.

Một đám người lại lần nữa chạy đuổi theo như điên, Quý Vô Tu yên lặng đếm ngược giây, chờ thời gian hồi kỹ năng qua đi liền lập tức sử dụng [Sóng âm quá mạnh, không lắc lư sẽ bị ngã] với những người đó, sau đó tiếp tục nghiến răng chạy như điên.

Cứ như vậy qua gần mười lần sử dụng, cuối cùng Quý Vô Tu cũng bỏ lại được những người đó, kỳ thực nghiêm khắc mà nói, cũng không xem như bỏ lại.

Mà là những người đó cuối cùng không chịu nổi loại cảm giác này, lựa chọn từ bỏ.

Bởi vậy có thể thấy được xuất phẩm từ hệ thống rốt cục có bao nhiêu mạnh mẽ.

Quý Vô Tu dựa theo trí nhớ chạy về phía hốc cây, một đường chạy đi, y thường xuyên nhìn xem chỗ có người, liền lập tức xông lên làm cái gặp mặt bất ngờ, sau đó lại dựa vào giá trị đáng yêu thu hoạch điểm bán manh, cuối cùng lại chạy trốn.

Một đường trải qua, rất nhanh điểm bán manh của y tăng lên gần .

Nhưng thường xuyên đi bộ ven sông sông sẽ bị ướt giày, sóng gió qua lâu cũng sẽ gặp sét đánh.

Vốn dĩ Quý Vô Tu chỉ muốn lại bán manh một lần, như vậy y liền có thể thuận lợi tăng lên điểm bán manh để thăng cấp.

Nhưng ai mà ngờ lần gặp phải tiểu đội này, thực lực mạnh mẽ đến mức y dùng gần lần kỹ năng, cũng không thể bỏ rơi được.

Không những thế, những người đó ngược lại càng đuổi lại càng gần.

Quý Vô Tu phát khổ trong lòng, hối hận bản thân vì sao lãng phí nhiều thời gian như vậy, kết quả hiện tại thật sự sắp bị bắt bán đi.

Tiểu đội kia chỉ có người, mỗi người thoạt nhìn khá dễ ở chung, ai biết lại cực kỳ keo kiệt, y nỗ lực bán manh rất nhiều lần, cũng chỉ thu hoạch được điểm bán manh.

Chỉ có tám!

Xỏ lá nhất chính là —— y còn thiếu một điểm bán manh nữa là có thể thuận lợi thăng cấp!

Hệ thống cũng bị điểm bán manh này làm cho tức điên, nổi giận mắng: [Tiểu đội bốn người kia đều thờ ơ với ngoại hình gấu trúc ta tự mình nặn ra, vừa nhìn liền biết là loại người sống không có tình thú, không có tình yêu.

]

Quý Vô Tu một bên chạy một bên vội la lên: "Hệ thống ngươi có thời gian mắng chửi, chi bằng nghĩ xem ta nên làm gì bây giờ, cứ tiếp tục như này, ta sẽ thật sự bị bắt được.

"

Hệ thống lúc này cũng sốt ruột, nhanh chóng nghĩ ra máy phương án, không đợi nói ra hết với Quý Vô Tu, mấy người phía sau không biết ai đã điều khiển dị năng hệ mộc, trực tiếp thúc giục mặt đất sinh ra dây leo, khiến Quý Vô Tu bị vướng ngã trên mặt đất.

Bởi vì thân hình cục bông như trái bóng, bị bắt lăn về phía trước vài vòng, xụi lơ thành hình chữ đại (大) choáng váng, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Đám người nhìn chăm chú vào thân ảnh tròn vo kia, khóe miệng không biết như thế nào liền nhịn không được nhếch lên.

[Tinh! Bộ dáng lặn lộn đáng yêu không chút làm ra vẻ của ngài khiến tâm tình bốn người sung sướng, sinh ra ý nghĩ thứ này cũng thật ngốc nghếch đáng yêu, ngài đạt được + điểm bán manh.

].

Truyện Chữ Hay