Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
AZ TRÊN SHOPPE ĐANG SALE TỤT QUẦN ĐẤY ANH CHỊ EM CÔ BÁC CÓ NHU CẦU VÀO MUA ĐI, TUI VỪA CHỐT HAI BỘ XONG~~~
Một đám lông xù xù thở ngắn than dài, vì mỹ thực không còn mà thở dài không thôi.
Lúc này mọi người cuối cùng mới nhận ra có gì đó sai sai.
Vì sao sau khi mở cổng vườn thú, đám thú biến dị này vẫn không chen chúc mà ra như trong tưởng tượng?
Thậm chí thoạt nhìn giống như không hề vui vẻ tí nào.
Có vẻ không hề hứng thú với thế giới bên ngoài.
Quý Vô Tu kéo ống quần Otis, ý bảo đi ra chỗ khác nói chuyện.
Sau khi tới góc không người, Otis mới hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Cục cưng nhỏ ngẩng đầu, dùng giọng sữa nói: "Chúng nó vì không được ăn mà khổ sở."
Otis: "......"
Thứ mà đám thú biến dị này theo đuổi, thật đúng là có một phong cách riêng.
Đối với điều này.
Quý Vô Tu tỏ vẻ: Ngươi vĩnh viễn cũng không biết một con thú biến dị vì ăn, sẽ trở nên thông minh như thế nào.
Đây là mị lực của mỹ thực.
Sau đó, Quý Vô Tu bắt đầu nói ra chân tướng sự tình cho Otis biết, cuối cùng tổng kết: "Chúng nó cực kỳ thích ăn ngon."
Otis mặt vô biểu tình nói: "Ta biết rồi."
Không hổ là một con thú biến dị đã từng ở trong vườn thú.
Vĩnh viễn chỉ nghĩ tới ăn.
Cũng không biết tính tham ăn này có bị lây hay không.
Nếu không vì sao đám thú biến dị đều béo lên mỗi ngày....
Đặc biệt là cục cưng nhỏ.
Lại càng béo đến không có hình thú.
Otis bế cục cưng nhỏ lên, nhéo gương mặt nó, đau đớn nói: "Ta thấy ngươi có lẽ nên giảm béo."
Quý Vô Tu: "......"
Ai dám ép mình giảm béo, đây là muốn mạng của mình.
Nhưng đối mặt với Otis thật lòng nghĩ cho mình, Quý Vô Tu chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Ta thấy chúng ta vẫn đi về trước thì hơn."
Otis: "......"
Sau khi quay về, Otis liền ra lệnh cho đám người hầu làm không ít mỹ thực phong phú, bày ở trên cỏ tùy ý cho đám thú biến dị ăn.
Một đám lông xù lúc đầu không hiểu gì.
Về sau lại không dám tin.
Sau đó bắt đầu hưng phấn chạy quanh đám người hầu, hưng phấn vẫy đuôi.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn được bưng tới, thậm chí còn hút hút nước dãi đầy khả nghi.
Toàn bộ quá trình vẻ mặt rất là phong phú.
Một đám người hầu: "......"
Vì sao cảm giác đám thú biến dị không hề quan tâm tới việc có được tự do một chút nào vậy.
Ngược lại càng để ý đồ ăn hơn?
Đây nhất định là ảo giác!
Sau khi tất cả đồ ăn được dọn ra, một đám thú biến dị lúc này mới ùa lên, chuyên môn chọn lựa những món mình thích.
Tiểu li miêu lấy thân thể nhỏ yếu xinh xắn, ôm chặt một chậu cá khô nhỏ, chỉ cần ai dám mơ tưởng tới tiểu các khô mỹ vị của nó, nó sẽ lập tức lấy móng vuốt lông xù tát cho một cái.
Tuy biết bị tiểu li miêu tát cũng không hề đau một chút nào.
Nhưng tuyệt đại đa số thú biến dị cũng không quá thích cá khô nhỏ đã lắm xương lại còn tanh này, hơn nữa chúng nó cũng rất thích tiểu li miêu, liền càng không muốn tranh đoạt thứ mà tiểu li miêu còn chưa thành niên yêu thích, liền đều thức thời tránh ra.
Nhưng tiểu li miêu vẫn cảm thấy không an tâm, sợ có người đoạt cá khô nhỏ mà mình thích, bắt đầu dùng hàm răng kéo cái chậu lớn ra sau, tận đến một góc khuất mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn một chậu tràn đầy cá khô nhỏ.
Tiểu li miêu dựng thẳng cái đuôi, hơi hơi run rẩy.
Tất cả những thứ này đều là của mèo!
Một đám lông xù xù ăn vô cùng vui vẻ.
Những lúc bình thường, làm gì được thoải mái ăn nhiều thứ ngon như vậy?
Đặc biệt là trăn biến dị, nó thấy được thịt chuột nướng dành riêng cho mình, hưng phấn không ngừng vẫy đuôi, cho dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng trước sau như một.
Bảo an có quan hệ cực kỳ tốt với trăn biến dị cười tủm tỉm vuốt trăn biến dị: "Xem ra ngươi thật sự rất thích ăn cái này."
Trăn biến dị bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng tầm mắt lạnh như băng nhìn mặt bảo an.
Trong thế giới của nó, vẫn không nhìn được khuôn mặt của nhân loại này.
Thậm chí không nghe thấy giọng nói của nhân loại này.
Chỉ có thể thông qua xương hàm dưới tiếp nhận tiếng động của thế giới bên ngoài.
Trăn biến dị thông qua tần suất chấn động trong tiếng nói của bảo an, phỏng đoán giọng nói của hắn tràn ngập dịu dàng, còn có thiện ý không thể che giấu.
Trăn biến dị không khỏi quấn lấy hắn, nhẹ nhàng cọ cọ nhân loại này.
Cũng muốn nhìn mặt ngươi một chút.
Trăn biến dị ghé sát trái tim bảo an, cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ, vô cớ sinh ra tia thương cảm.
Bảo an vuốt lớp vảy lạnh như băng của trăn biến dị, cực kỳ dịu dàng đặt nó lên trên đùi, lấy đũa gắp thịt chuột đưa qua: "Ăn cơm đi."
Trăn biến dị theo bản năng dùng chóp đuôi cuốn lấy cổ tay nhân loại, cố gắng há to miệng chờ đút.
Cũng chỉ vào lúc như này.
Nó mới có thể cảm thấy bản thân không phải động vật máu lạnh mà ai cũng sợ hãi.
Cũng có một trái tim đang đập rực lửa.
Sói bạc lặng lẽ ăn, ngay cả lúc này, cơ bắp của nó cũng căng chặt.
Thân là một con sói của băng tuyết, chính là phải lãnh khốc như vậy.
Về sau nó sẽ trở thành lang vương.
Nghĩ tới cảnh tượng mình thống lĩnh bầy sói bạc trong tương lai, sói bạc lập tức sinh ra cảm giác hào hùng vạn trượng.
Tận đến khi Otis tới.
Ánh mắt bễ nghễ của sói bạc lập tức biến thành hình thức vô hại, yên lặng cúi đầu ăn.
Nó chỉ là một con sói đáng thương và bất lực.
Người này ngàn vạn đừng tới đây tìm nó.
Chờ Otis đi qua, sói bạc thở phào nhẹ nhõm một hơi khó phát hiện.
Trong lòng không còn một chút ảo tưởng nào nữa.
Nó cứ yên lặng mà ăn đi.
Một đám lông xù vui sướng ăn uống, bụng tròn xoe nằm trên bãi cỏ, nằm ngang nằm dọc bắt đầu phơi nắng.
Loại hình ảnh này rất chấn động nhân tâm.
Khiến tất cả cảm xúc bất ổn đều bị thanh trừ sạch sẽ.
Mọi người không nhịn được dùng quang não quay lại cảnh này, chuẩn bị lưu lại mãi mãi.
Đột nhiên, có người nhìn quanh bốn phía, hỏi: "A, con thú màu đen trắng kia đâu?"
"Hình như bị nguyên soái Otis kéo đi rồi."
Mọi người nghe được lời này: "......"
Kéo......kéo đi rồi?
Bốn phía im ắng.
Một người đang lôi kéo một con thú biến trị tròn như trái bóng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đứng dậy đi."
Con thú biến dị kia vẫn nằm như xác chết, tứ chi mập mạp khua khoắng, quật cường nói: "Không dậy nổi."
Otis không thể nhịn được nữa, chỉ có thể ngồi xuống tại chỗ, ôm cục cưng nhỏ vào trong ngực, hỏi: "Việc của Triệu Lợi Binh, có phải ngươi làm không?"
Cục cưng nhỏ chột dạ run rẩy, ra vẻ trấn định nói: "Ngươi đoán sai rồi."
Otis xoa xoa trán, cảm thấy cực kỳ đau bi.
Cục cưng nhỏ này khi thì thông minh, khi thì giả ngu.
Có đôi khi không phân biệt được nó thật sự ngốc hay là giả ngốc.
Dù sao nó có thể không thầy dạy cũng biết, trực tiếp điều khiển máy bay chiến đấu từ khu A tới khu C.
Thậm chí thông minh tới mức có thể nói chuyện với con người, đôi khi còn rất mưu mô.
Otis có thể suy đoán cục cưng nhỏ trước mắt nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng tính cảnh giác cực kỳ cao, nếu không nó sẽ không làm ra việc sau khi chữa trị cho Triệu Lợi Binh xong, còn thông minh tiêu hủy người máy gia dụng.
Thậm chí còn tiêu hủy cả bo mạch chủ.
Khiến hắn dùng rất nhiều biện pháp cũng không tìm được tung tích của người máy.
Nhưng hiện tại, việc con thú biến dị này làm, tựa hồ càng lúc càng to gan, có vẻ....không kiêng dè mình.
Đôi mắt Otis bỗng nhiên dịu lại.
Hắn biết tất cả những thay đổi này là vì sao.
Hắn xoa xoa cục cưng nhỏ, nói: "Nghe này, ngươi có rất nhiều việc không muốn nói cho ta, nhưng có một số việc, ngươi cần phải nói cho ta."
Cục cưng nhỏ nhắm mắt giả chết không khỏi giật giật, tựa hồ đang đợi Otis nói tiếp.
"Thứ ngươi cho ta ăn hôm nay, rốt cục là gì?"
Cục cưng nhỏ bỗng nhiên mở mắt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Otis vài giây, hơi chột dạ nói: "Chỉ là.....một số thứ nhỏ mà thôi."
Otis cảm thấy đầu càng đau hơn.
Hắn biết ngay cục cưng nhỏ sẽ không ngoan ngoãn trả lời mà.
"Nghe này, việc này rất quan trọng." Vẻ mặt Otis càng thêm nghiêm túc nói.
Quý Vô Tu ngẩn người, hỏi: "Vì......vì sao?"
Ánh mắt Otis càng thêm sâu thẳm, kể cho cục cưng nhỏ nghe những chuyện liên quan tới vấn đề dị năng bạo động.
Thì ra.....
Dị năng bạo động, đã sớm trở thành cửa ải thăng cấp khó khăn nhất của tất cả các dị năng giả.
Một khi vượt qua được, liền có thể chân chính thăng cấp.
Trở thành dị năng giả cao cấp.
Nhưng một khi không chịu được, nhẹ thì dị năng biến mất từ đó sẽ trở thành phế nhân, nặng thì tinh hạch tự bạo, người cũng sẽ vì vậy mà chết.
Một đường thăng cấp này của Otis, cũng không thuận chèo mát mái.
Tuy gặp phải vài lần dị năng bạo động, nhưng đều thuận lợi vượt qua nguy hiểm, dần dần trở thành cường giả mà tất cả dị năng giả hiện giờ sùng bái nhất.
Nhưng đại đa số dị năng giả, đều rất khó chịu được ngưỡng cửa lên cấp .
Rất nhiều cường giả kinh diễm hậu thế, cơ hồ đều bị kẹt ở ngưỡng cửa cấp mà chết.
Có dị năng giả cấp cho rằng mình không thể vượt qua nguy cơ, liền quyết định tới khu không người trấn thủ trùng động.
Mà Otis, vừa lúc kẹt ở ngưỡng cửa lên cấp .
Nếu là trước kia, hắn sẽ giống như cha mình, lựa chọn đi tới khu không người trấn thủ trùng động.
Nhưng hiện tại hắn có vướng bận.
Hắn muốn bảo vệ cục cưng nhỏ.
Cho nên mới điều tất cả người hầu đi, tắt tất cả người máy trí năng, một mình một người chuẩn bị vượt qua khủng hoảng dị năng bạo động.
Nhưng......hắn thất bại.
Tận đến khi cục cưng nhỏ xuất hiện, phá vỡ cái định luật này.
Khiến hắn thuận lợi trở thành dị năng giả cấp .
Nhưng hiện tại, vẫn còn rất nhiều dị năng giả, bị chết khi dị năng bạo động.
Quá nhiều người, rất khó chịu đựng những đau đớn như tra tấn của dị năng bạo động, không ít người thậm chí vì vậy mà lựa chọn cái chết, để cầu giải thoát.
Đây cũng là lý do vì sao tuy số lượng dị năng giả nhiều, nhưng lại rất ít khi xuất hiện cường giả.
Sau khi nghe xong, mặt Quý Vô Tu đầy thổn thức.
Otis xoa cục cưng nhỏ, nói: "Cho nên, rốt cục ngày hôm qua ngươi cho ta ăn cái gì?"
Quý Vô Tu nghĩ nghĩ, nói: "Thứ ngươi ăn, là dị năng của ta."
Nói như vậy cũng không sai.
Dù sao khoa học kỹ thuật hiện tại căn bản không thể phục chế ra vật phẩm của hệ thống.
Cho nên cũng coi như là dị năng của mình.
Otis nghe vậy, giống như không hề bất ngờ, vỗ vỗ cục cưng nhỏ: "Ta đã biết, ngươi đi chơi đi."
Quý Vô Tu mờ mịt a một tiếng, hỏi ngược lại: "Không cần ta hỗ trợ sao?"
Otis lập tức trở nên trầm mặc, sau một hồi mới nói: "Chuyện này ngươi không thể nói cho bất cứ người nào, ta sẽ để Triệu Lợi Binh giữ kín như bưng."
Quý Vô Tu sửng sốt, ngập ngừng nói: "Ngươi không muốn cho người khác biết ta có thể giải quyết vấn đề dị năng bạo động sao?"
Otis đứng lên.
Ánh sáng khiến cho thân ảnh hắn càng cao lớn, cũng lại khiến vẻ mặt của hắn bị giấu trong bóng tối.
Người đàn ông bình tĩnh hỏi ngược lại: "Giải quyết vấn đề này, cần ngươi trả giá cực lớn đúng không?"
Quý Vô Tu ngẩn người, chần chừ gật đầu: "Đúng vậy."
Thứ này ít nhất cũng cần gần . điểm bán manh.
Đặc biệt là dị năng giả cao cấp, thì lại cần càng nhiều điểm bán manh để đổi vật phẩm tương ứng với cấp bậc.
Y cùng lắm chỉ có thể trợ giúp một vài người giải quyết nguy cơ thôi.
Cả thế giới nhiều người như vậy, phải lãng phí bao nhiêu điểm bán manh của y chứ.
Huống chi, y còn cần điểm bán manh để thăng cấp.
Otis xoay người đi về phía trước, hoàng hôn khiến bóng dáng hắn kéo dài ra.
Quý Vô Tu không khỏi theo sau, và hỏi: "Vậy thì sao?"
Otis dừng bước, quay đầu nhìn vào mắt quả cầu lông.
Vẻ mặt nó thoạt nhìn ngây thơ non nớt, khiến trái tim con người phải tan chảy khi nhìn vào.
Nhưng càng như vậy, tâm trạng của Otis lại càng nặng nề.
Cục cưng nhỏ này, vì để càng nhiều người thích nó, sẽ vắt hết óc suy nghĩ biện pháp tranh thủ tình cảm.
Nhưng, có thể bại lộ bất cứ sức mạnh nào, lại chỉ có duy nhất chuyện này không thể bại lộ.
Dù sao đại đa số dị năng giả đều sẽ gặp phải vấn đề dị năng bạo động.
Hắn sẽ không để cục cưng nhỏ trả giá cực lớn để đi cứu mọi người đâu.
Đôi mắt Otis trầm trầm, thúc giục cục cưng nhỏ: "Đi theo."
Quý Vô Tu nhanh chóng đuổi theo.
Mặt trời chiều ngả về tay, bóng dáng nhân loại và quả cầu béo dần dần trùng lên nhau.
Vào giữa đêm, tất cả thú biến dị đều trở về khu vực của từng con để ngủ.
Sói bạc lãnh khốc nhìn băng nhận hùng, cực kỳ tức giận vẽ một đường thẳng trên mặt băng, tỏ vẻ bên này là địa bàn của mình, bên kia là địa bàn của băng nhận hùng.
Băng nhận hùng mặt đầy mờ mịt.
Sói bạc buồn bực tru lên một tiếng.
Con gấu ngốc này quả thực quá ngu ngốc!
Ngày hôm sau.
Quý Vô Tu ngáp một cái, đôi mắt buồn ngủ mông lung.
Chờ tới khi mở mắt nhìn thấy một đám lông xù xù vây quanh, lập tức ngã ngửa ra thành hình chữ X.
Mặt đầy rối rắm.
Con thú biến dị này thật là quá xấu.
Quý Vô Tu: "......"
Thẩm mỹ của đám thú biến dị này quả thực không bình thường!
Tiểu li miêu không khỏi cúi đầu nhìn bản thân, buồn rầu không thôi.
Nó phát hiện mình chỉ cần dùng thân thể béo xù này đi bán manh, liền sẽ khiến cho tất cả nhân loại yêu thích, còn sẽ thuận tay cho cá khô nhỏ để dỗ dành mình.
Phải biết rằng khi mình gầy trơ xương, sẽ không có được đãi ngộ như vậy.
Nhưng dáng người bụ bẫm, đúng là rất xấu.
Nhìn bộ dáng con thú biến dị kia là biết.
Tiểu li miêu rơi vào rối rắm, do dự bồi hồi giữa trở nên xấu và các khô nhỏ.
Quý Vô Tu vỗ vỗ ngực, phát ra tiếng kêu nghi vấn với tất cả thú biến dị.
Mà tiếng kêu này cũng sẽ tự động thay đổi thành ngôn ngữ thông dụng, khiến tất cả thú biến dị đều có thể nghe hiểu những lời này.
Đám thú biến dị ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Cho dù không nghe hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng ở chung thời gian dài như vậy, cũng đủ để chúng nó giao tiếp đơn giản thông qua ánh mắt và động tác.
Lần này chúng nó tới đây, là có việc muốn hỏi con thú biến dị này.
Bởi vì con thú biến dị này gần gũi với nhân loại nhất, cũng là con thú biến dị duy nhất có thể nghe hiểu tiếng người.
Trong đó, báo đốm có tuổi lớn nhất ngao một tiếng.
—— Vì sao cổng không bị đóng lại?
Đôi mắt báo đốm tràn ngập nghi vấn.
Có lẽ nó đã đoán được câu trả lời
Nhưng lại vẫn không thể tin được nhân loại sẽ lựa chọn tin tưởng chúng nó, trả lại tự do cho tất cả thú biến dị.
Cho nên nó đi tìm Quý Vô Tu, muốn xác nhận chuyện này.
Quý Vô Tu nhìn lướt qua tất cả thú biến dị, nói cho chúng nó cổng vườn thú từ nay sẽ không đóng lại nữa.
Tất cả thú biến dị có thể tự do hoạt động trong trang viên, sẽ không có nhân loại cấm chúng nó đi lại.
Một đám thú biến dị trừng lớn mắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Tràn ngập khó tin.
Tiểu li miêu đột nhiên phát ra tiếng kêu meo meo đầy hưng phấn, nó đã sớm muốn đi tới chỗ giấu cá khô nhỏ từ lâu rồi!
Nơi đó nhất định sẽ có rất nhiều các khô nhỏ để ăn.
Khi tất cả thú biến dị còn chưa phản ứng lại được, tiểu li miêu dựng thẳng cái đuôi, vèo một cái lập tức biến mất, hiển nhiên định đi tìm nơi có cá khô nhỏ.
Nhưng để đề phòng, Quý Vô Tu vẫn căn dặn tất cả thú biến dị: Khi không bị nhân loại tấn công, tuyệt đối không được tấn công bọn họ.
Tất cả thú biến dị vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Đùa à, những nhân loại đó bình thường yếu ớt như vậy.
Đừng nói là chủ động tấn công, tất cả thú biến dị khi tiếp xúc với những nhân loại này, thậm chí còn không dám cả thở mạnh, sợ không cẩn thận thổi chết bọn họ.
Toàn bộ quá trình đều phải thật cẩn thận che chờ.
Hơn nữa, những nhân loại yếu đuối đó còn cho đồ ăn ngon.
Chúng nó mới không ngốc mà đi tấn công những nhân loại đó đâu.
Rất nhanh, đám thú biến dị lập tức giải tán.
Thoạt nhìn giống như muốn đi tìm thế giới mới ở trang viên.
Quý Vô Tu ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ.
Sói bạc nằm bò ở bên cạnh, tựa hồ không hề hứng thú với thế giới bên ngoài vườn thú.
Triệu Lợi Binh từ nơi xa đi tới, đi tới gần sói bạc, xoa xoa trán nó: "Chào buổi sáng."
Ánh mắt sói bạc lạnh lùng nhìn Triệu Lợi Binh, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Triệu Lợi Binh bất đắc dĩ nhún vai, thật cẩn thận chọc chọc Quý Vô Tu thoạt nhìn như đang ngủ, không khỏi lại lần nữa cống hiến điểm bán manh.
Quý Vô Tu mở mắt ra, giọng sữa yếu ớt nói: "Có chuyện gì sao?"
Triệu Lợi Binh yên lặng che ngực, tỏ ra bình tĩnh nói: "Không có việc gì."
Nhưng trong lòng lại điên cuồng cống hiến ba lần + ++ liên tiếp.
Quý Vô Tu: "......"
Được rồi, nếu đối phương không muốn nói, Quý Vô Tu cũng không định truy vấn, tiếp tục híp mắt tiếp tục ngủ.
Triệu Lợi Binh thấy thế, lập tức tay chân nhẹ nhàng bò dậy, kết quả đi chưa được bao xa lại đụng phải quân y đang đi tới nơi này, Triệu Lợi Binh lên tiếng chào hỏi.
Quân y dừng lại, cười cười, hỏi: "Nhìn thấy tiểu li miêu không?"
Triệu Lợi Binh lắc đầu nói: "Không nhìn thấy."
Quân y gật gật đầu: "Vậy ta tìm ở vườn thú xem sao."
Triệu Lợi Binh mau chóng gọi lại quân y, hỏi: "Mấy ngày nay có phát sóng trực tiếp nữa không?"
Quân y nghĩ nghĩ, liền quay lại trao đổi kỹ càng với Triệu Lợi Binh.
"Trong thời gian này, nhận thức của thế giới bên ngoài với thú biến dị càng ngày càng tốt, ta cảm thấy lúc này có thể triển lãm những thay đổi trong vườn thú nhiều hơn." Triệu Lợi Binh nói ra suy nghĩ của mình.
Quân y thầm chấp nhận: "Ngươi nói đúng, hơn nữa việc cổng vườn thú được mở ra, cho phép thú biến dị tự do hành động, cũng là một điều đáng để tuyên truyền."
Triệu Lợi Binh càng nói càng kích động: "Vậy ta đi xin chỉ thị từ nguyên soái Otis."
Quân y gật gật đầu: "Được, chờ nguyên soái đồng ý, chúng ta phải lên kế hoạch cho chuyện này, sau đó lại kể lại chuyện của băng nhận hùng và hổ biến dị."
"Không sai!" Triệu Lợi Binh kích động nói: "Ngươi cùng đi với ta đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Hai người vừa mới xoay người, liền thấy quả cầu lông ngồi ở chỗ kia, mặt cực kỳ ngoan ngoãn.
Cũng không biết đã ngồi ở chỗ này bao lâu.
Triệu Lợi Binh cứ cảm thấy có điểm không ổn.
Từ sau khi biết con thú biến dị này biết lái máy bay chiến đấu, còn có thể một mình đấu với sâu biến dị cấp , thì không bao giờ dám tùy tiện sờ đầu nó nữa.
Nhưng vẻ ngoài của nó thực sự quá đáng yêu.
Mỗi lần Triệu Lợi Binh đều sợ hãi bản thân không quản được bàn tay tội lỗi này của mình, se làm ra việc không thể cứu vãn.
Quân y lại không nghĩ nhiều như vậy, cho dù biết con thú biến dị này rất lợi hại, nhưng ở trong mắt cậu, con thú biến dị này vẫn là ấu tể dịu dàng trước kia, anh đi qua, vô cùng tự nhiên xoa đầu thú biến dị, cười tủm tỉm nói: "Có việc tìm chúng ta phải không?"
Triệu Lợi Binh hoảng sợ nhìn quân y, cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhưng con thú biến dị kia vẫn ngoan ngoãn như cũ, nhìn chằm chằm Triệu Lợi Binh.
Quân y hiểu rõ, ngồi dậy nhún vai với Triệu Lợi Binh: "Xem ra nó là tới tìm ngươi."
Triệu Lợi Binh cười khan vài tiếng.
Quân y lại lần nữa sờ sờ thú biến dị, xua tay với Triệu Lợi Binh: "Ta đi tìm tiểu li miêu trước, lát nữa gặp lại."
Triệu Lợi Binh cứng đờ gật đầu, tận đến khi quân y hoàn toàn rời đi, anh mới nuốt nước miếng hỏi: "Tìm....tìm ta có chuyện gì?"
Ai ngờ con thú biến dị kia lại thở dài, vẻ mặt ra vẻ tang thương thoạt nhìn tràn ngập tâm sự.
Đây nhất định là con thú biến dị có tâm sự.
Triệu Lợi Binh lập tức trào ra tò mò, thật cẩn thận hỏi: "Rốt cục là có chuyện gì?"
Tuy anh có chút sợ hãi con thú biến dị này, nhưng trong lòng cũng không sợ hãi nó.
Bởi vì mấy tháng trước, con thú biến dị này đã từng cứu anh.
Phần ân tình này, vô luận thế nào anh cũng sẽ không quên.
Con thú biến dị kia lại lần nữa thở dài một hơi, nói: "Ngươi biết không, ta là một con gấu trúc có ước mơ."
Vẻ mặt Triệu Lợi Binh lập tức cứng đờ, giống như bị sét đánh trúng.
Cái....cái quần què gì vậy?
Anh có chút không hiểu con thú biến dị này đang nói gì.
"Ngài cứ nói thẳng ra đi, rốt cục muốn ta làm cái gì?" Triệu Lợi Binh khô khan nói.
Con thú biến dị kia vỗ vỗ bả vai Triệu Lợi Binh, một bộ ngươi rất biết điều: "Khi ngươi phát sóng trực tiếp, nhớ rõ cho ta lên sóng nhiều một chút."
Triệu Lợi Binh: "......"
Điều nguyên soái Otis nói quả nhiên là sự thật.
Nó đúng là rất thích thể hiện.
Liều mạng muốn toàn thế giới yêu nó.
"Ta biết rồi." Triệu Lợi Binh nở nụ cười cứng ngắc gật đầu.
Sau đó, Triệu Lợi Binh lập tức nói chuyện này cho Otis, giờ phút này Otis đang ở căn cứ quân sự xử lý chuyện quan trọng, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Ngoài khu O ra, ngươi có thể phát sóng trực tiếp ở trong trang viên, không cần kiêng dè quá nhiều."
Triệu Lợi Binh ngẩn người, bản năng nói: "Ta đã biết nguyên soái."
Ngày này.
Trên mạng tinh tế vẫn truyền lưu câu chuyện có liên quan tới con thú biến dị kia.
Video nó dùng sức mạnh của bản thân đấu với sâu biến dị cấp vẫn treo ở đầu đề của các trang web, chỉ cần có thể lên mạng, lập tức sẽ nhìn thấy video này ngay ở trang bìa.
Hiện giờ, cho dù là người ở xóm nghèo, cũng đều biết câu chuyện về con thú biến dị này.
Biết nó đánh bại sâu biến dị đáng sợ.
Cơ hồ trở thành thần tượng của rất nhiều trẻ nhỏ ở xóm nghèo.
Mỗi đứa trẻ thậm chí còn khát vọng có thể giống như nguyên soái Otis, có thể có một con thú biến dị lợi hại như vậy, không bao giờ còn sợ bất cứ kẻ nào bắt nạt mình nữa, càng không cần lo lắng bị sâu biến dị tấn công.
Mà đúng lúc này, một phòng phát sóng trực tiếp được vạn chúng chú mục, lặng lẽ phát sóng trực tiếp.
Vô số người đã sớm theo dõi phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi dũng mãnh tiến vào, chuyện làm đầu tiên là lập tức bình luận, để biểu đạt nỗi kích động trong lòng mình.
[A a a a a cuối cùng cũng chờ được phát sóng trực tiếp, khiến ta kích động đến mức thiếu chút nữa đánh rơi quang não!]
[Tất cả video trên mạng ta đều xem rồi, hàng đêm ta hút thú biến dị tới nỗi mất ngủ sắc mặt tiều tụy, hiện tại cuối cùng cũng được nhìn thấy video mới, vui sướng phát khóc!]
[Chủ phòng, mau cho chúng ta nhìn thú biến dị, nó hiện tại thế nào?]
Cho dù nguyên soái Otis đã từng thông báo trên mạng tinh tế, con thú biến dị này ngoài việc hơi béo cần phải giảm béo ra, thân thể kỳ thực cực kỳ khỏe mạnh.
Nhưng mọi người vẫn rất lo lắng.
Phải biết rằng đó chính là sâu biến dị cấp , thú biến dị sao có thể không tổn hao gì sau khi chiến đấu với đối phương chứ.
Đối mặt với người xem lo lắng cho thú biến dị, Triệu Lợi Binh cũng không nóng nảy nói: "Đợi chút, ta điều chỉnh lại màn ảnh."
Một đám người sôi nổi tỏ vẻ không cần vội!
Dù sao lâu như vậy còn chờ được, cũng không kém một chốc lát này.
Màn hình đong đưa một hồi, cuối cùng màn ảnh cũng đứng lại.
Những ngọn núi xanh mướt và thảm cỏ xanh mượt điểm xuyết những bông hoa.
Phong cảnh thoạt nhìn rất hợp lòng người.
Mọi người: "......"
Mấy thứ hỏng bét này có gì đẹp.
Đúng lúc này, một con báo đốm đột nhiên hiện lên, biến mất ở cuối.
Một đám người: "......"
Quần đều cởi, mà chỉ cho xem một tí như vậy?
Đối mặt với sự bất mãn của người xem, Triệu Lợi Binh lau mồ hôi, nói: "Hiện tại muốn phát sóng trực tiếp thú biến dị không dễ dàng như trước kia."
Mọi người hoàn toàn không biết gì về trang viên lập tức nổi lên tò mò.
[A a a a chẳng lẽ có bát quái?!!!]
[Chủ phòng, xảy ra chuyện gì? Làm ta sốt ruột quá!]
Bình luận hiện lên chớp nhoáng trong một giây, sau đó lập tức bị bình luận mới thay thế.
Cho dù Triệu Lợi Binh còn luống cuống tay chân như trước kia, nhưng vẫn không luyện được kỹ năng có thể nắm bắt chính xác được một câu hoàn chỉnh trong đống bình luận dày đặc của các chủ phòng khác.
Đương nhiên, những chủ phòng này chỉ trả lời những người xem đập tiền cho họ.
Nhưng Triệu Lợi Binh phát sóng trực tiếp cũng không phải vì lợi nhuận, cho nên anh cơ hồ đối xử bình đẳng với tất cả người xem, liền lựa chọn mấy câu hỏi vừa vặn mình nhìn tới để trả lời.
"Nguyên soái Otis của chúng ta mở cổng vườn thú ra, hiện tại tất cả thú biến dị sẽ không chỉ ở bên trong vườn thú, mà còn có thể chạy lung tung khắp trang viên, ta cũng rất khó tìm thấy chúng nó."
Lời này vừa nói ra, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lại lần nữa bùng nổ.
Từng bình luận điên cuồng đổi mới.
Nhanh tới nỗi không kịp đọc.
Triệu Lợi Binh toát cả mồ hôi nói: "Mọi người nói từ từ, đừng nhanh quá, ta không đọc được bình luận nào cả."
Tất cả người xem cũng biết như vậy không phải cách tốt, có người dứt khoát bỏ tiền mua bình luận hiệu ứng đặc biệt, hỏi: [Các ngươi không sợ thú biến dị sẽ tấn công người thường sao?]
Lời này cũng là lời đại đa số người xem muốn hỏi.
Mặc dù thú biến dị có tốt có xấu.
Có thú biến dị còn bảo vệ con người.
Nhưng trong lòng của tuyệt đại đa số người, vẫn có chút không thể chấp nhận được khái niệm này.
Không quá dám tin tưởng nguyên soái Otis thế mà dám mặc kệ cho những con thú biến dị đó tự do hoạt động.
Dù sao trong trang viên có không ít người thường.....
Nếu xảy ra chuyện gì không hay thì phải làm sao?
Triệu Lợi Binh không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: "Ta dẫn các ngươi đi xem thú biến dị."
Bình luận vẫn đang điên cuồng đổi mới.
Loại hành vi lớn mật quá mức vượt quy định này, thực sự khiến không ít người xem cảm thấy bị chấn động mãnh liệt.
Triệu Lợi Binh vừa quay chụp, vừa liên lạc quân y dò hỏi đối phương đang ở đâu.
Sau khi quân y nói ra địa chỉ, liền vội vàng cắt đứt.
Bên kia tựa hồ đã xảy ra chuyện gì đó bất ngờ.
Triệu Lợi Binh vội vàng chạy tới nơi.
Mà quang não sớm bị treo trên người robot trên không trung, tự động đi theo phía sau Triệu Lợi Binh một đường trôi nổi.
Thậm chí còn tự động chụp ảnh, và phóng to màn ảnh, để hình ảnh càng thêm rõ ràng ổn định.
Quân y giờ phút này vừa bực mình vừa buồn cười, xách theo tiểu li miêu, đầu ngón tay chọc chọc đệm thịt cuộn tròn của nó: "Mũi của ngươi sao lại thính như vậy? Xa như vậy cũng có thể tìm tới?"
Tứ chi và cái đuôi của tiểu li miêu cuộn tròn như quả bóng, lỗ tai chột dạ đựng đứng lên, con ngươi đen nhánh tròn xoe biểu hiện giờ phút này nó đang ở trong trạng thái khẩn trương hưng phấn.
Triệu Lợi Binh vừa lúc đi tới, nhìn thấy quân y liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Quân y nhấc tiểu li miêu tới: "Tự ngươi nhìn xem."
Triệu Lợi Binh nhìn sang, lập tức dở khóc dở cười.
Thì ra tuy tiểu li miêu bị quân y túm trong tay không thể động đậy, nhưng miệng nó vẫn ngậm chặt con cá khô còn lớn hơn cả thân thể của nó.
Quân y lại đung đưa tiểu li miêu trong tay, càng bất đắc dĩ nói: "Hơn nữa hoàn toàn không bị rơi ra."
Cũng không biết nó ngậm con cá to này như nào mà không rơi.
Triệu Lợi Binh nghẹn cười không thôi, xoa xoa đầu tiểu li miêu: "Sao nó chạy tới đây được?"
Tuy nơi này cách vườn thú không xa, nhưng đối với tiểu li miêu chưa bao giờ rời khỏi vườn thú mà nói, cư nhiên có thể tìm thấy chỗ ở của quân y, quả thực không thể tin nổi."
Quân y lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Nhưng tiểu li miêu không hề để ý tới cuộc đối thoại của hai người này.
Bởi vì giờ phút này nó đang đắm chìm trong cảm giác ngập tràn vui sướng, khó có thể tự kiềm chế.
Thật không dám tin nó sẽ nhìn thấy một con cá khô to như vậy.
Còn to hơn cả mình.
Còn nhiều thịt hơn cả mình.
Ăn vào nhất định rất ngon.
Tiểu li miêu càng nghĩ càng kích động, càng ngậm chặt cá khô trong miệng không chịu buông ra.
Quân y thấy thế, không khỏi lắc đầu, càng thêm bất đắc dĩ.
Vốn cá khô này làm là để cho tiểu li miêu.
Bên trên còn rắc một ít bạc hà mèo, tự nhiên sẽ càng khiến tiểu li miêu yêu thích hơn.
Quân y đặt tiểu li miêu xuống đất, vỗ vỗ mông nó: "Đi đi, mang theo cá khô của ngươi đi đi."
Tiểu li miêu nhanh chóng kéo theo cá khô còn to hơn cả mình, đi được ba bước dừng lại kéo một cái, cuối cùng trốn vào trong một góc bắt đầu vừa lăn lộn vừa kêu meo meo đầy hưng phấn, liếm một ngụm cá khô lại lần nữa hưng phấn meo meo meo.
Mà một màn này đều bị quang não lơ lửng trên không trung ghi lại hết.
Thậm chí vì để chụp rõ hình ảnh tiểu li miêu ăn cá khô, máy móc trí năng lập tức bay tới một góc, tiến hành quay chụp cận cảnh tiểu li miêu.
Tiểu li miêu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đồ vật biết bay kỳ lạ này, dùng thịt lót phấn nộn đè lại thứ này không ngừng đánh giá.
"Meo?"
Tiểu li miêu nghiên cứu vài giây, sau đó phát hiện thứ này chẳng vui chút nào liền buông máy móc ra tiếp tục vui sướng liếm cá khô.
Nhưng bình luận lại đắm chìm trong cảm giác suиɠ sướиɠ của thịt lót phấn nộn, giống như điên cuồng hít bạc hà mèo.
[Trời ạ! Thịt lót đáng yêu quá! Phấn phấn nộn nộn, hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài lãnh không của tiêu li miêu một chút nào!]
[Lúc này mới gọi là tương phản đến đáng yêu!]
[Thật muốn bị tiểu thịt lót dẫm mặt, cho dù dẫm một chút cũng được!]
[Ta đã chụp hình!!! Đắm chìm trong hút mèo khó có thể tự kiềm chế!]
[Các ngươi hút mèo thì cứ hút đi, vì sao phải biếи ŧɦái như vậy? Không giống ta, ta chỉ hút cũng không chụp hình!]
Lúc này, Triệu Lợi Binh đang nói chuyện với quân y.
Dò hỏi đám thú biến dị còn lại đi đâu rồi.
Quân y nói: "Quản gia vừa mới đem quyền hạn giám sát trang viên cho chúng ta, chúng ta có thể dùng cái này để tìm những thú biến dị khác."
Triệu Lợi Binh nói: "Được, chúng ta mang chúng nó về trước, trời cũng sắp tối, không thể để chúng nó quấy rối khắp nơi được, ảnh hưởng đám người hầu nghỉ ngơi."
Anh cần phải thay nguyên soái Otis chăm sóc tốt cho đám thú biến dị này.
"Cũng có thể để Triệu Bân và Triệu Kiều An hỗ trợ, bọn họ vẫn luôn rảnh rỗi mà." Quân y đề nghị nói.
Hai người thương lượng xong, liền lập tức tản ra từng người bận việc.
Đám thú biến dị đối mặt với lãnh địa chưa từng đặt chân tới bao giờ, có vẻ phá lệ cẩn thận lại tò mò.
Giống như bà ngoại Lưu vào Đại Quan Viên, nơi này ngửi ngửi, nơi đó nghe nghe, nhìn cái gì cũng thấy hiếm lạ.
Đặc biệt là con hỗ nghịch ngợm nhất kia, thích nhất là bới bới những thứ mới lạ.
Thậm chí còn thiếu chút nữa làm móng vuốt bị thương.
Nhưng như vậy cũng không thể ngăn cản chúng nó muốn tìm tòi nghiên cứu những thứ chưa biết.
Một đường đi đi dừng dừng, lão hổ cảm thấy có chút đói bụng, ánh mắt tựa hồ nhìn thấy một bóng người, liền lập tức chạy tới, dùng móng vuốt lớn nhẹ nhàng cào cào hầu gái, động tác cẩn thận không chịu được.
Hầu gái xoay người, sau khi nhìn thấy thú biến dị hung dữ sợ tới mức thiếu chút nữa hét toáng lên, cũng may cô rất nhanh liền phản ứng lại đây là lão hổ trong vườn thú, hoàn toàn không đả thương người.
Cô vỗ vỗ ngực ngồi xổm xuống, thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu xoa đầu lão hổ, hỏi: "Ngươi thiếu chút nữa làm ta sợ muốn chết."
Lão hổ chột dạ ngao một tiếng.
Hầu gái nhớ rõ con hổ này.
Nó là con lương thiện lại dễ bị bắt nạt nhất trong đám thú biến dị.
Cô suy đoán nói: "Có phải ngươi đói bụng đúng không?"
Lão hổ nhẹ nhàng ngao một tiếng, mặt đầy chờ mong nhìn hầu gái.
Hầu gái cười tủm tỉm lấy ra thịt khô: "Ăn đi, đều là của ngươi."
Trong quá trình lão hổ ăn ngấu ăn nghiến.
Phía sau lưng hầu gái lại lần nữa bị chọc chọc.
Cô quay đầu, một con sói bạc lãnh khốc ngồi ngay ngắn ở đó, bễ nghễ nhìn cô, móng vuốt nhẹ nhàng chỉ chỉ thịt nướng lão hổ đang ăn, cực kỳ rụt rè ngao một tiếng.
Hầu gái: "......"