"Minh Tôn các hạ, ở trước mặt mọi người ngang nhiên ôm một nữ nhân, hơn nữa nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy là muốn phá hủy danh tiết của Nhị tiểu thư sao?
Thía tử Nam Cung Mặc nhìn chằm chằm Bắc Đình Hoàng, có thể tưởng tượng được dưới lớp mặt nạ kia là một nam tử có khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng. Hiện tại trong lòng như bị rắn độc cắn, cảm giác rất khó chịu.
Nữ nhân của mình lại núp ở trong lòng ngực người khác, cám giác trên đầu đội một cái mũ xanh thật lớn.
Nữ nhân này chết tiệt này thật đáng chết, từ lúc nào lại đi thông đồng cùng Minh vương?
" Như vậy thì sao! Thái tử đã lui hôn, ta cưới nàng làm Minh vương phi cũng rất thích hợp đi."
"Đừng quên, Mộc Lưu Nguyệt tiểu thư là con gái trọng thần, hôn sự của nàng chỉ có thể để hoàng thượng quyết định. Lại nói, coi như bản Thái tử có lui hôn, nạp nàng làm trắc phi thì có làm sao?"
Âm thanh thái tử Nam Cung Mặc tràn ngập mùi vị đắc ý.
"Nạp sườn phi?" Trong nháy mắt trên người Bắc Đình Hoàng tản mát ra luồng khí lạnh lẽo, tựa hồ có thể đem người đông cứng. ( Nhi: Trắc phi & sườn phi, thân phận giống nhau nha)
Hai bóng người một vàng, một đen, đều khiến người ta cảm thấy thật nổi bật.
Thân thể hai người không phân cao thấp, nhưng khí chất tuyệt nhiên lại bất đồng. Thái tử Nam Cung Mặc giống như một ngụy hoàng tử, mặt nạ Minh vương lại tựa như dòng máu Chân Long thật sự.
Trên người Minh vương tỏa ra hơi thở rất lạnh, không nói một câu.
Thái tử thấy vậy, cũng không muốn lãng phí lời nói liền ra tay tụ lại lam giai linh lực hướng Minh Tôn mà đánh. Nghe nói Minh Tôn rất thần bí, cường đại nhưng đến tột cùng tu vi thế nào thì không ai biết được.?
Lông mày nhỏ nhắn của Mộc Lưu Nguyệt hơi sa xuống, đường đường là thái tử điện hạ mà lại học cách đi đánh lén người khác.
Mộc Lưu Nguyệt khinh bỉ, nhưng cũng không lo lắng cho nam tử đeo mặt nạ bạc này!.
Không dưới một giây, Bắc Đình Hoàng vung cánh tay lên, thân thể thái tử như diều đứt dây bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Thái tử điện hạ Nam Cung Mặc không thể không phục. Tin đồn quả nhiên không phải giả, thù này hôm nay hắn sẽ nhớ kĩ.
Không quá một chiêu, thái tử liền bị đánh bại rồi.
Mộc Lưu Nguyệt ở một bên quan sát, lông mày nhỏ nhắn hơi co rút nhanh, nàng thế nào lại có cảm giác được vị nam tử đeo mặt nạ bạc này cố tình đem sự việc làm lớn ra.
Về sau trong Mộc phủ, quan hệ của nàng cùng thái tử chỉ sợ càng thêm phức tạp.
Mắt sáng như sao lóe lên, một tia suy nghĩ sâu xa hiện ra. Cho là Mộc Lưu Nguyệt nàng hiền lành nên dễ bị lừa, dễ bị bắt nạt sao?
Xem ra sau này đối với Minh vương cần phải giữ một khoảng cách an toàn, nam tử kia rốt cuộc là có tâm tư gì, đến bây giờ nàng vẫn suy đoán không ra!.
Sau một hồi suy nghĩ, Mộc Lưu Nguyệt cũng không tiếp tục suy nghĩ đến chuyện này, liền cất bước rời đi!.
" Người trong cuộc nhanh như vậy liền muốn lui ra ngoài rồi" Minh vương đang định bắt lấy cánh tay của nàng, Mộc Lưu Nguyệt liền trở tay ra một đòn với hắn, hai tay ra chiêu, tốc độ nhanh như chớp giật.
Sức lực kia tuy rằng không lớn, nhưng cũng rất lợi hại thu hướng tới, bất quá những động tác của Minh vương có chút quái dị.
Một chiêu, ép thẳng đến chiếc mặt nạ bạc trên mặt Minh vương, trên người hắn đột nhiên tỏa ra ánh sáng lạnh, nhưng nàng không để ý liền nhanh tay đem mặt nạ của hắn gỡ xuống lúc này, nhưng chưa kịp thực hiện lại bị tay hắn ngăn lại.
"Nữ nhân, ngươi thật là to gan."
"Nếu gỡ xuống, ngươi phải trả giá thật lớn, ngươi xác định muốn làm ở chỗ này sao!" Tiếng nói của hắn kề sát vào tai nàng, lộ ra loại khí chất trời sinh trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại thêm một chút hương vị mê hoặc.
Kì thực Bắc Đình Hoàng đang đưa lưng về phía mọi người, cho dù mặt nạ bị bỏ xuống, những người kia cũng không thể thấy được dung mạo của hắn.