Mộc Hải Minh á khẩu không trả lời được. Không ngờ rằng phế vật này bỗng chốc đã trở thành đấu giả bốn sao rồi.
Tại thế giới cường giả vi tôn này, chỉ chú trọng thực lực. Mộc nhị tiểu thư trời sinh liền xấu xí, tuệ căn cũng là số không, đổi lại người khác cũng sẽ không chú ý đến nàng.
Cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi.
"Nguyệt nhi à, trên người các ngươi đều chảy dòng máu của cha, cho dù lúc nhỏ các ngươi có thành kiến cũng không nên thủ túc tương tàn. Bàn tay hay mu bàn tay đều là da thịt cha cho. Ngươi chịu nhiều đau khổ cha cũng biết, trời sinh ngươi không có tuệ căn, đây là phép tắc sinh tồn của cường giả, ngươi không nên trách người làm cha này a!."
Mắt lạnh nhìn bộ dáng giả dối của Mộc Hải Minh, giả nhân giả nghĩa, chỉ một chút nữa nàng không kiềm được mà ói ra rồi.
Rất nhanh, Mộc Hải Minh ra lệnh: "Người đến! Đem đại tiểu thư trở về phòng, đi gọi dược sư đến đây."
"Cha, người không thể dễ dàng tha cho Mộc Lưu Nguyệt." Mộc Lan Tuyết bị thương rất nặng nhưng cũng không quên nhắc nhở Mộc Hải Minh phải xử phạt Mộc nhị tiểu thư.
"Mau trở lại phòng đi." Mộc Hải Minh hừ lạnh một tiếng, bộ dáng như thế còn chưa đủ mất mặt sao.
"Tuyết nhi, Tuyết nhi của ta!"
Tô Mai tuy đã hơn ba mươi, nhưng trên khuôn mặt kia hiếm có một vết nhăn nào, y phục lụa mỏng màu đỏ càng làm nổi bật vóc người đẹp đẽ khiến người ta hứng thú, hơn nữa hai mắt đẫm lệ mung lung tạo cho lòng người thương tiếc, khó trách địa vị đương gia chủ mẫu của nàng lại chắc chắn như vậy.
"Mau tìm đại phu, nếu mặt lưu lại sẹo sẽ không tốt"
"Thái tử điện hạ." Mộc Lan Tuyết nhanh mắt liếc tới một thân ảnh màu vàng, trong lòng vui vẻ, lớn tiếng kêu lên.
Trong mắt Thái tử Nam Cung Mặc hiện ra một tia phức tạp, cuối cũng hắn hiện thân.
Ánh mắt thái tử Nam Cung Mặc đảo qua trước mắt Mộc Lưu Nguyệt, khi thấy được dung nhan khuynh thành của nàng, làm cho hắn có chút ngạc nhiên. Vốn chỉ là muốn đi ra gần sảnh một chút, dù sao mục đích hôm nay là kéo trung thần về phía mình.
Hiện tại trong triều đình đang tồn tại ba cỗ thế lực, trừ mình ra, ngoại trừ thần thần tướng, còn có một cỗ là thế lực đến từ Minh vương, sâu không lường được.
Lôi kéo nhiều hay ít người, nếu có chúng thần nhân dân ủng hộ, có lẽ ngày hắn bước lên ngai vị cũng không còn xa.
Mộc Lan Tuyết không quan tâm vết thương trên người, cách đó không xa hướng phía thái tử đi tới, ủy khuất mà kêu một tiếng: "Mặc ca ca!."
Thái tử Nam Cung Mặc gật đầu một cái, sắc mặt hơi hòa hoãn, xem như là đáp lại Mộc Lan Tuyết. Mộc Lan Tuyết cố ý quay đầu đưa mắt nhìn Mộc Lưu Nguyệt, khóc lóc kể lể "Mặc ca ca, là Mộc Lưu Nguyệt muốn hại ta, không chỉ đẩy ta xuống nước, hơn nữa còn làm tổn thương mặt của ta."
Trên mặt Mộc Lan Tuyết đều là một mảnh điềm đạm đáng yêu, mà trong con ngươi của Mộc Lưu Nguyệt hiện lên một tia lạnh nhạt trào phúng, không vì cái gì khác, chỉ vì ba chữ phát ra trong miệng Mộc Lan Tuyết "Mặc ca ca".
Lúc này người chung quanh càng lúc càng nhiều, đương nhiên ở đây cũng không hiện ra cơ sở ngầm của trọng thần trong triều.
Mà Nam Cung Mặc dù sao cũng là thái tử, thân phận đặt tại nơi này, một tiếng "Mặc ca ca" của Mộc Lan Tuyết không phải là làm cho thái tử điện biến đổi thân phận sao?
Cân nhắc một chút nặng nhẹ, Thái tử hướng về Mộc Lưu Nguyệt lạnh giọng mở miệng nói: "Ngươi vì sao muốn đẩy tỷ tỷ ngươi xuống nước, tại sao muốn đả thương nàng. Không phải chỉ là mắng ngươi vài câu, chẳng lẽ vì nàng đoạt đi thân phận thái tử phi của ngươi, tuổi còn nhỏ làm sao lại như thế, thật không thể tha được"
Trong phút chốc, kí ức của Mộc Lưu Nguyệt trở về lần nữa, từng cơn đau nhức tê tâm liệt phế cũng thuận theo đó mà tới.
"Ngươi tại sao muốn trộm đồ!"
"Đánh..."
"Cho nàng một ít giáo huấn."
Tất cả những hình ảnh bị làm nhục trước kia đều là nguyên chủ phải nhận lấy hết. Tất cả đều làm lòng nàng chua xót đầy nước mắt.
Ánh mặt trời như mặt nước lạnh lẽo, trên cây lá rụng theo gió bay đi, rơi đầy hồ nước.