Trong một căn phòng nào đó ở nhà họ Đoàn, Đoàn Cẩm Trình nằm trên sofa, một tay lắc lư ly rượu, nhìn chằm chẵm hình ảnh camera trên vách tường.
Đây là camera theo dõi xung quanh nhà họ Đoàn, có thể nhìn thấy tình hình xung quanh.
Trong video, xung quanh nhà họ Đoàn có tổng cộng bốn chiếc container, những chiếc container này không có khác biệt gì lớn, chỉ giống như đúc xe chở hàng bình thường, sẽ không dẫn đến sự chú ý của Bất kỳ ai.
Đoàn Cẩm Trình không cho là vậy, anh ta biết bốn chiếc xe này chắc chắn không đơn giản.
“Vô tuyến điện có thể làm nhiễu sóng Sao?” Đoàn Cẩm Trình lấy điện thoại ra nhìn dấu không có tín hiệu bên trên, cong môi giêu cợt: “Trò trẻ con? Đường Ân, đây là hành động của mày sao? Đúng là khiến người ta cảm thấy buồn cười!”
Bốn chiếc xe này là thứ chặn tín hiệu điện thoại, cho dù là vệ tỉnh điện thoại hay tín hiệu mạng, mấy chiếc xe này đều có thể chặn lại hết.
“Cậu chủ… Người đi ra ngoài đều không trở về, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi!”
Một vệ sĩ đi vào từ ngoài cửa, nói với Đoàn Cẩm Trình.
Anh ta cong môi cười kỳ dị: “Vậy sao, thế cứ ở lại trong nhà đã, đồ ăn vẫn đủ dùng! Chỉ cần hôm nay tôi không báo cáo tình hình ở đây chắc chản sẽ có người hiểu rat”
. có cần để ý nhà họ Doãn không?” Vệ sĩ dò hỏi.
Sắc mặt Đoàn Cẩm Trình lập tức lạnh xuống: “Nhà họ Doãn? Vì sao phải quan tâm đến nhà họ Doãn? Bọn họ có chết hay không liên quan gì với chúng ta? Đừng nói cậu cảm thấy hôn ước kia đã khiến tôi phải mạo hiểm giúp nhà họ Doãn nhé?”
“Không có ạ!” Vệ sĩ vội cúi đầu.
Đoàn Cẩm Trình cười lạnh một tiếng, thu lại đôi chân đang bắt chéo, xoay người đi về phòng: “Cái nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì câm miệng cho tôi!”
“Vâng!” Vệ sĩ đầu.
Đoàn Cẩm Trình đi thẳng về phòng, trên mặt vẫn mang vẻ giễu cợt: “Đường Ân à Đường Ân, mày đúng là mạng lớn đấy! Nhưng mày làm ra chuyện này có ảnh hưởng gì với Đoàn Cẩm Trình tao đâu chứ? Thứ nhu nhược không có chút quyết đoán… Sớm muộn gì cũng phải chết thôi!”
Đoàn Cẩm Trình hơi khinh thường hành động của Đường Ân.
Lúc này, Đường Ân đã rời khỏi Ám Các.
Ám Các có thể là một nơi trốn tránh tạm thời, nhưng tuyệt đối không thể làm nơi ở lại của Đường Ân.
Anh biết, mình có thể để lộ tung tích, nhưng tuyệt đối không thể để lộ Ám Các. Đây là át chủ bài lớn nhất của anh, cũng là nơi nòng cốt chứa đựng tất cả bí mật của anh.
Sau khi ra khỏi Ám Các thì chạy thẳng đến một căn biệt thự khác.
Trên trán Đường Ân quấn băng gạc, ánh mắt nhìn rất sắc bén, Hạt Tử lái xe, còn Viên Chi Am thì ngồi bên cạnh anh.
“Theo chỉ thị của anh, tôi đã tiếp quản chuyện của Tập đoàn Thượng Thanh rồi, nhưng khi nãy lúc liên lạc với Tập đoàn Thượng Thanh đã xảy ra chút vấn đề” Viên Chi Am nhỏ giọng nói.
“Vấn đề gì?” Giọng nói của Đường Ân rất lạnh lùng.
“Tập đoàn Thượng Thanh có vẻ rất hờ hững với thảo luận của tôi, dường như không hề kích động như trong tưởng tượng!” Viên Chi Am trả lời.
Đường Ân nhướng mày: “Không sao, hôm nay cô đi thăm hỏi Tập đoàn Thượng Thanh một chút, sau đó đến cao ốc Vân Đỉnh gặp Hàn Kỳ! Cụ thể nên hành động thế nào cứ quyết định theo suy nghĩ của cô, nếu Tập đoàn Thượng Thanh tỏ vẻ quá kháng cự thì cứ trực tiếp loại trừ ra khỏi kế hoạch!”
“Vâng!” Viên Chi Am nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Ân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe chạy thẳng đến dưới lầu Tập đoàn Thượng Thanh bèn để Hạt Tử thả Viên Chi Am xuống, sau đó lại rời đi.
Lần này, đích đến của Đường Ân rất rõ ràng.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại bên ngoài biệt thự nhà họ Doãn.bg-ssp-{height:px}
Đường Ân dẫn đầu xuống xe, Hạt Tử ở bên cạnh cũng đi †heo sau giơ ô che nắng cho anh.
Hai người đứng cách biệt thự nhà họ Doãn không xa, có thể nhìn thấy toàn cảnh ở đây, vẻ mặt tươi cười.
“Là Đường Ân..”
Bên trong biệt thự nhà họ Doãn, sắc mặt Doãn Trạch thay đổi nhìn bóng người phía xa, sợ tới mức không ngừng run rẩy.
Đường Ân chưa chết!
Quả nhiên cậu chủ nhà họ Đường này chưa chết, chỉ bị thương thôi, nhưng dã thú sao khi bị thương mới là hung ác nhất.
“Đường Ân đến rồi đúng không? Em đã biết cậu ta sẽ đến mà, các người sớm đi xin lỗi thì sẽ có tình huống như bây giờ sao?” Doãn Canh điên cuồng hét lên: “Bây giờ thì hay lắm, người ta đã chặn trước cửa nhà rồi, các người còn cách gì nữa?”
Doãn Duệ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt ở xa kia, vẻ mặt hơi phức tạp. Bốn mươi năm trước nhà họ Đường chia phe, Doãn Duệ Hàn đã đứng cùng phe với ông nội của đứa nhỏ này, tuy lúc ấy ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng, nhưng một lần quyết định này đã khiến cuộc sống sau này của ông ta phất lên.
Đường Ân đến rồi!
Người của nhà họ Đường đến rồi!
Lúc này, người trong biệt thự nhà họ Doãn đều bắt đầu sợ hãi.
“Sợ cái gì? Có gì phải sợ chứ? Cậu ta có gan xông vào sao?” Doãn Ngưng Phù ra vẻ bình tĩnh quát to: “Cho dù cậu ta đứng bên ngoài thì có thể làm gì? Dựa vào cái gì chúng ta phải sợ cậu ta?”
“Không sợ? Người đi ra ngoài đều chết hết rồi, cháu còn nói không sợ? Có bản lĩnh thì bây giờ cháu đi ra ngoài đi?” Doãn Canh gào thét.
Doãn Ngưng Phù nghiến răng: “Có Đoàn Cẩm Trình, chắc chắn chúng ta sẽ không sao hết!”
Doãn Duệ Hàn ngẩng đầu nhìn Doãn Ngưng Phù ở bên cạnh, ông ta biết cô ta cũng không thể chắc chắn cuối cùng Đoàn Cẩm Trình có thể giúp hay không. Huống hồ là một trong ba gia tộc lớn ở Thượng Hải, nếu trông cậy tất cả mọi chuyện vào người khác mới là ngu xuẩn thật sự.
“Doãn Trạch!” Doãn Duệ Hàn quát khẽ một tiếng.
Doãn Trạch bước ra, sắc mặt khó coi.
“Mang đồ ba đưa cho con ra ngoài nói chuyện với Đường Ấn, cứ nói nhà chúng ta từng có quan hệ với nhà họ Đường..” Doãn Duệ Hàn nhỏ giọng nói.
“Nói chuyện gì? Hoàn toàn không cần nói!” Doãn Ngưng Phù cười lạnh: “Cứ để cậu ta đứng bên ngoài đi! Cậu ta cho rằng đứng ở đó có thể khiến chúng ta sợ à? Mơ mộng hão huyền! Nếu là cháu, bây giờ cháu đã tìm tay súng bắn chết cậu ta rồi, tránh để cậu ta đứng bên ngoài khiến người ta ghê tởm, giống hệt như con gián..”
“Doãn Ngưng Phù, cháu thế này là muốn hại chết nhà họ Doãn chúng ta, cuối cùng cháu có âm mưu gì?” Doãn Canh gào thét.
Doãn Ngưng Phù liếc ông ta, quay đầu đi về phòng, trong ánh mắt tràn đầy châm chọc.
Đây cũng là đàn ông sao?
Trong ấn tượng của Doãn Ngưng Phù, loại người hoảng hốt hoang mang, không có chủ kiến này hoàn toàn không phải đàn ông!
“Ba, ba không dạy dỗ nó sao? Nếu còn tiếp tục như thế, nhà họ Doãn chúng ta sẽ thật sự xong luôn đó!” Doãn Canh quay đầu lại nhìn chăm chăm Doãn Duệ Hàn.
Doãn Duệ Hàn im lặng rất lâu, ngẩng đầu nhìn Doãn Trạch.
“Được, con… con đi ngay!” Doãn Trạch nuốt một ngụm nước miếng, đáy lòng vẫn hơi bối rối.
Lúc này, cho dù Doãn Trạch có chút to gan cũng đã bị cách của Đường Ân làm trở nên bối rối từ lâu.
“Ba, ba mau xem đi!“ Doãn Canh đột nhiên kêu to.