“Thật sự đã chết rồi.. Khoé miệng Điền Vĩ cũng lộ vẻ giễu cợt: “Cậu ta cũng không phải nhân vật lợi hại gì, không phải chỉ dựa vào xuất thân tốt thôi sao??”
“Ha..” Kỷ Việt Sam cười lạnh: “Nếu chết thật, tôi cảm thấy nên đi khua chiêng gõ trống chúc mừng!”
“Anh Kỷ nói đùa rồi!” Điền Vĩ chần chừ một lát, cười nói: “Nếu anh Kỷ có tâm trạng, tôi thật sự muốn nói chuyện với anh một chút!”
Z A Z W n “Sao nào, nghĩ thống suốt rồi à?” Kỷ Việt Sam cười nhạo dò hỏi.
“Vốn tôi đã có ấn tượng tốt với anh Kỷ, là ba tôi cứ đòi tìm Đường Ân hợp tác, bây giờ cậu ta chết rồi, đương nhiên anh Kỷ là lựa chọn hàng đầu! Ba tôi lớn tuổi, không phân biệt rõ phải trái trắng đen, anh đừng chấp nhặt với ông ấy!” Điền Vĩ nói.
“Được! Tôi là thích loại người biết điều như cậu đấy, nhưng nhà họ Kỷ chúng tôi cũng không chuyên về buôn bán, điều này tôi nghĩ có lẽ cậu rõ!” Kỷ Việt Sam nhếch miệng: “Tôi chỉ chơi đùa bên mặt này thôi, nhưng giá cả cũng không thấp!”
“Giá có thể bàn! Có thể bàn!” Điền Vĩ cười gượng đáp lại.
“Được, đêm nay đến Thiên Thượng Nhân Gian, chúng ta nói chuyện kỹ lưỡng..” Kỷ Việt Sam cười lớn.
“Được, tôi đi qua ngay!” Điền Vĩ cúp máy, quay đầu nhìn thoáng qua phòng làm việc của ba mình, than khẽ bước.
Vào thang máy.
Chuyện của biệt thự Vân Đỉnh bắt đầu lan truyền đến từng ngóc ngách của Thượng Hải với tốc độ nhanh chóng.
Cho dù là người của gia tộc nào cũng đều lập tức nhận được tin. Tuy Đường Ân đáng để cả Thượng Hải quan †âm, nhưng thời gian anh ở đây quá ngắn, vẫn chưa gây ra ảnh hưởng lớn. Cho nên dù tin tức này vẫn luôn lên men nhưng cũng không gây ra xôn xao quá lớn, thậm chí chỉ xem như một đề tài để bàn tán thôi.
Đến gần đêm khuya, Đường Ân mới tỉnh lại.
Cảm giác đau đớn khắp người khiến anh hơi không chịu được, trên trán đã nhanh chóng thấm ướt một tầng mồ hôi.
“Đường Ân, đừng lộn xộn..” Kỷ Du Du ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Đường Ân nâng mắt, nhìn thấy Kỷ Du Du đỏ mắt, Tiểu Sầm Hạ cũng đáng thương nhìn mình.
Từ sau khi Đường Ân bị thương, hai người vẫn chưa từng rời đi, cũng chưa được nghỉ ngơi.
“Anh nhớ chỗ của Thiện Tuyết Chủ có phòng, em dẫn Sầm Hạ đi nghỉ ngơi trước đi!”
“Nhưng anh..” Kỷ Du Du hơi chần chừ.
“Anh không sao cả, đứa nhỏ quan trọng, hơn nữa ngày mai em còn phải đi học mà!” Đường Ân xụ mặt.
Kỷ Du Du cúi đầu: “Em không muốn đi học..”
“Như vậy sao được?” Đường Ân sờ đầu cô: “Đi về trước đi, anh còn có việc!”
Kỷ Du Du chần chừ rất lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Ân thấy cô rời đi mới nhẹ nhàng thở dài, anh không muốn khiến Kỷ Du Du dính phải những chuyện đẫm máu của nhà họ Đường một chút nào, cho nên không thể nói với cô chuyện muốn làm.
Kỷ Du Du dẫn Sầm Hạ rời đi rồi, Đường Ân mới đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Thiện Tuyết Chủ đang ngồi trên xe lăn bấm máy tính trước mặt.
Hàng chục chấm đỏ đang không ngừng chớp loé trên máy tính, từng tin tức cũng được tập hợp lại.
“Có thể xác nhận chuyện này có liên quan đến Đường Diểu! Trước khi anh đến, tổng cộng từng có ba người vào biệt thự Vân Đỉnh ở, một người là bà ba, một người là ông Miêu, một người khác là Đường Diểu..” Thiện Tuyết Chủ nhỏ giọng nói: “Bà ba không thể tham gia vào trong việc chia phe của các anh, ông Miêu cũng sẽ không làm chuyện như vậy, thế nên chỉ có thể là Đường Diểu thôi! Đoàn Cẩm Trình phối hợp với Đường Diểu xác định thời gian anh ở biệt thự Vân Đỉnh, sau đó chịu trách nhiệm làm nổ boml”
“Ừm!” Đường Ân nghiến răng, trong mắt tràn ra sát khí.
“Nếu không tính ông Hồ và Tứ Nương bị thương nặng, có tổng cộng một trăm hai mươi ba người chết!” Thiện Tuyết Chủ nhỏ giọng nói.
“Một trăm hai mươi ba người!” Đường Ân nghiến răng, trong lòng cũng đang nhỏ máu, đây là một trăm hai mươi ba mạng người, đều là người Ám Các đào tạo ra nhiều năm như vậy, không ngờ sau một trận nổ lại chết hết: “Bắt đầu từng bước xâm chiếm nhà họ Doãn và nhà họ Đoàn rồi chứ?”
“Bắt đầu rồi!” Thiện Tuyết Chủ nhẹ giọng nói.
“Được!” Đường Ân híp mắt, hít một hơi thật sâu: “Không tha cho một ai cải”
Thời hạn ba ngày đã trôi qua, nhà họ Đoàn và nhà họ.
Doãn chẳng những không giải thích còn có liên quan đến chuyện này. Nhất là Đoàn Cẩm Trình va chạm phía sau đoàn xe, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ ràng.bg-ssp-{height:px}
‘Việc từng bước xâm chiếm của Đường Ân cũng bắt đầu vào tối nay.
Một đêm này trôi qua rất nhanh với người của cả Thượng Hải.
Sáng sớm hôm sau, trong biệt thự nhà họ Doãn, Doãn Ngưng Phù thức dậy, cảm thấy cả người nổi lên một Tầng da gà. Đến bây giờ, chuyện làm với Đoàn Cẩm Trình hôm qua vẫn khiến cô ta cảm thấy ghê tởm, vội vàng xông vào trong phòng tắm bắt đầu xối nước lên người.
Cô ta cảm thấy thân thể này như bị người ta trét lên một Tầng ruồi bọ dơ bẩn vậy.
Khó khăn lắm mới tắm rửa xong, bóng ma tâm lý cũng giảm bớt rất nhiều, Doãn Ngưng Phù mới mặc quần áo.
vào, đi ra khỏi phòng của mình.
Một đường đến trên bàn cơm, nhìn thấy không có đồ ăn của mình, sắc mặt lại lạnh lẽo hơn.
“Đã cho người đi mua món cháu thích, có lẽ sắp về tới rồi!” Doãn Duệ Hàn nhỏ giọng nói.
Doãn Ngưng Phù liếc nhìn ông nội mình một cái, ngồi rên bàn không chút hứng thú gắp một miếng bánh mì nướng lên, nhẹ nhàng nhai nuốt một lát, cảm thấy vẫn không có mùi vị gì.
“Cuối cùng đã xác nhận được tin tức đêm qua chứ?”
Doãn Trạch dò hỏi.
Cả đêm nay ông ta không có cách nào ngủ ngon được, cứ nghĩ mãi đến chuyện biệt thự Vân Đỉnh kia. Cho dù kết quả ra sao cũng không phải tin tức tốt với nhà họ Doãn, cho nên phải tranh thủ thời gian sắp xếp.
“Vẫn chưa..” Doãn Ngưng Phù nhẹ nhàng đáp lại, nhưng thật ra sâu trong lòng lại cực kỳ khinh thường người ba này.
Doãn Trạch chần chừ một lát, nhẹ nhàng gật đầu.
Mười mấy phút sau, bữa ăn sáng kết thúc, Doãn Ngưng Phù vẫn không ăn được thứ mình muốn ăn.
“Có lẽ người ra ngoài mua đồ ăn bị kẹt xe, nếu không đã đưa đến từ lâu rồi!” Doãn Duệ Hàn thở dài nói.
Doãn Ngưng Phù không đáp lời, buông đũa xuống rời khỏi.
Không có thứ mình muốn ăn, vậy còn ăn cái gì?
Sau khi ra khỏi nhà ăn, Doãn Ngưng Phù lấy điện thoại gọi cho Đoàn Cẩm Trình. Ngày hôm qua Đường Ân có chết không, đến bây giờ cô ta vẫn chưa rõ ràng, cô ta rất hy vọng Đường Ân đã chết, mình cũng báo thù được cho.
anh trai Doãn Ngang.
út… một tiếng.
Điện thoại không gọi được.
Doãn Ngưng Phù thoáng sửng sốt nhìn màn hình điện thoại, phát hiện bên trên không có tín hiệu, cũng không có kết nối internet.
Đây là tình hình gì vậy?
Đường truyền xảy ra vấn đề à?
Doãn Ngưng Phù lầm bầm mảng một câu rồi xoay người trở về phòng, cũng không để tâm lắm.
Đến gần giữa trưa, cửa phòng bị Doãn Trạch gõ vang.
“Ngưng Phù, có lẽ đã xảy ra chuyện rồi..” Sắc mặt Doãn Trạch không được tốt lắm.
Doãn Ngưng Phù nhìn Doãn Trạch, ghét bỏ nói: “Ba, con rất nghỉ ngờ cuối cùng ba có phải người nhà họ Doãn không? Sao lại nhát gan thế? Có thể xảy ra chuyện gì được?”
“Con có gọi điện thoại được không?” Doãn Trạch lập tức dò hỏi.
Doãn Ngưng Phù thoáng sửng sốt, sau đó lấy điện thoại ra: “Không có tín hiệu..”
“Điện thoại trong nhà đều không gọi đi được! Sáng hôm nay người được phái ra ngoài mua đồ ăn đến bây giờ vẫn chưa về, hơn nữa không chỉ điện thoại không có tín hiệu và kết nối mạng, ngay cả điện thoại bàn cũng không thể gọi đi được..” Sắc mặt Doãn Trạch thay đổi, lầm bầm: “Xong rồi, chắc chắn là nhà họ Đường bắt đầu trả thù rồi!”
“Không thể nào!”Doãn Ngưng Phù tái mặt, run rẩy nói: “Sao bọn họ có thể dám trả thù?”