“Cháu nói cái gì?” Hàn Kỳ mở to hai mắt.
Mắng Đường Ân?
Dựa vào thân phận địa vị của Hàn Kỳ bây giờ, khi nói chuyện với Đường Ân cũng vẫn phải duy trì tư thế cung kính, cô ta lại dám mảng người ta sao? Ngoại trừ loại người như Đồng Quân Hựu, đã từ bỏ Đường Ân, đứng về phía Đường Úy rồi mới bắt đầu vò mẻ chẳng sợ nứt. Nếu không ai dám đứng trước mặt cậu chủ lớn tiếng chửi thề mộtcâuchứ?
“Cháu… Cháu không biết anh ta là cậu chủ mà!” Hàn Tư Vũ cực kỳ ấm ức, cô ta thật sự không biết thân phận của Đường Ân Hàn Kỳ giơ tay lên tát cho Hàn Tư Vũ một cái: “Có phải đầu óc cháu chứa toàn phân không hả? Cho dù không phải cậu chủ, mà là bất kỳ một ai khác, cháu có thể mắng được sao? Cháu thật sự cho rằng mình vô cùng ghê gớm sao? Đúng không?”
Hàn Tư Vũ ôm mặt, khóc nức nở: “Bây giờ cháu sẽ đi xin lỗi, cháu thật sự sẽ đi xin lỗi!”
“Xin lỗi sao? Cháu cho rằng người ta sẽ quan tâm đến lời xin lỗi của cháu sao?” Hàn Kỳ gần như rống lên giận dữ: “Cháu lấy cái gì để xin lỗi? Hả? Người ta có thân phận gì, địa vị gì, cháu định đi xin lỗi sao?”
“Cháu…” Trong nhất thời, Hàn Tư Vũ mờ mịt.
Dùng cái gì để xin lỗi đây?
Đứng trên độ cao kia, cấp bậc kia, có thứ gì mà chưa từng nhìn thấy cơ chứ?
“Hôm nay may mản là cậu hai, nếu là những cô chủ cậu chủ khác, bây giờ không biết cháu đã chết bao nhiêu lần rồi!” Hàn Kỳ gõ trán cô ta: “Trong đầu cháu không biết đang suy nghĩ cái gì! Cô nói cho cháu biết, gần đây yên phận chút cho cô! Nhà chúng ta có thành tựu như bây giờ, đó là vì có gốc cây đại thụ như nhà họ Đường, chúng †a có thể hái quả trên cây này, thì phải cẩn thận bị cành cây của cái cây quất xuống! Cho dù quất trúng chúng ta, chúng ta cũng phải thịt nát xương tan!”
Hàn Tư Vũ thân thể run rẩy, hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Hàn Kỳ xoay người quay về phòng làm việc, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Tút tút tút…
Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, trong đó truyền đến giọng nói của lễ tân.
“Tổng giám đốc Hàn, đoàn xe đã rời đi rồi, tổng cộng có năm mươi sáu xe, trong xe đều chở đầy người…”
“Được, tôi biết rồi!” Hàn Kỳ hít sâu một hơi, dựa hẳn người vào ghế tựa.
Năm mươi sáu xe, bên trong chở đầy người sao? Như vậy cũng phải có đến mấy trăm người chứ?
Trong nhất thời Hàn Kỳ không rõ lắm, rốt cuộc Đường Ân này lấy nhiều người như vậy từ đâu.
Trang viên Vân Đỉnh.
Trang viên này cũng đứng đầu ở Ma Đô. Ban đầu khi thành lập tập đoàn Vân Đỉnh, nhà họ Đường cố tình xây dựng tòa trang viên này ở ngoại thành Ma Đô.
Trang viên này ngày thường vẫn để không, chỉ có người quan trọng nhất của nhà họ Đường đến đây, mới có thể đạt được tư cách vào sống ở nơi này.
Sau khi Đường Ân đến đây, hơn hai trăm người tản ra xung quanh, ở tầng một của trang viên, Nghiêm Ngũ dẫn theo hàng chục người canh phòng, mà trên tầng có một mình Hạt Tử đang bảo vệ.
Sau khi Đường Ân về đến trang viên Vân Đỉnh, tắm rửa sạch sẽ, khoác áo tắm màu trắng, ngồi trên ghế tựa trước cửa sổ.
Viên Chi Am thay quần áo, cung kính đặt ly rượu xuống bên cạnh Đường Ân, sau đó chậm rãi quỳ xuống, vuốt ve hai chân Đường Ân.
Viên Chi Am có thể cảm giác được, sau khi Đinh Huyên gặp chuyện không may, Đường Ân giống như biến thành người khác vậy. Nhất là sau khi đến Ma Đô, gương mặt kia của anh giống như vẫn luôn đè nén lửa giận.
‘Vừa nãy Đường Ân đã gọi điện thoại, đến bây giờ Đinh Huyên vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, đã thông báo tình trạng nguy kịch đến năm lần. Mẹ của Định Huyên cũng đã đến bệnh viện, sau đó liền ngất xỉu bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.
Nghĩ đến đây, Đường Ân đã không còn cách nào kiềm chế được lửa giận của mình nữa.
Viên Chi Am là người khôn khéo, cô ta có thể cảm giác được rõ ràng sự thay đổi tâm trạng của Đường Ân, khi Đường Ân tức giận, sức mạnh trên tay cô ta không khỏi buông lỏng hơn rất nhiều, toàn thân gần như dán lên người Đường Ân.bg-ssp-{height:px}
Đường Ân uống hết một ngụm rượu, sau đó một tay nắm chặt cằm Viên Chi Am, ép cô ta phải ngẩng đầu lên.
Viên Chi Am là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, tóc ngắn, gương mặt trắng nõn, đôi mắt kia giống như có thể câu được hồn phách con người. Nhất là thân hình cô ta, quả thật chính là một báu vật nhân gian.
Lúc này bị Đường Ân nâng cằm lên, cô ta có thể cảm giác được sức mạnh của Đường Ân, thân thể mơ hồ hơi run rẩy.
Hai người nhìn nhau khoảng một phút, Viên Chi Am há miệng liếm ngón tay Đường Ân.
“Tôi biết anh đang tức giận, cứ trút hết lên người tôi đi, tôi bäng lòng chịu đựng mà…”
Đường Ân bóp cằm cô ta, tuy lửa giận trong lòng đã không có cách nào kiềm chế được nữa, nhưng vẫn thở dài một hơi, không ra tay với Viên Chi Am.
Đường Ân đứng dậy xoay người đi về phía giường.
‘Viên Chi Am nhào lên đùi Đường Ân, ôm chân Đường Ân vào lòng: “Đường Ân, tôi không sao đâu…”
“Cút!” Đường Ân đạp Viên Chi Am ra rồi leo lên giường.
Viên Chi Am cúi đầu, cảm thấy trên người giống như có dòng điện, khiến cô ta suýt nữa kêu thành tiếng, nhìn Đường Ân nằm trên giường, cô ta liền đi đến cạnh giường, trải tấm thảm ra, cứ nằm dưới giường rồi ngủ như vậy.
Đây là một kiểu tâm lý vặn vẹo, nhưng đối với Viên Chi Am mà nói, dường như lại có cảm giác cực kỳ thỏa mãn, đến mức khiến cô ta không cách nào hít thở được.
Đường Ân không để ý đến Viên Chi Am, chỉ nằm trên giường, tự hỏi chuyện xảy ra ở Ma Đô chiều hôm nay.
Không chỉ một mình Đường Ân đang suy xét về vấn đề này, một số người trong vòng xoáy bão táp này cũng đang sứt đầu mẻ trán.
Nhà họ Doãn của tập đoàn Doãn Thị, lúc này đang đứng mũi chịu sào, vì bữa tiệc của Doãn Ngưng Phù kia, toàn bộ Ma Đô đều biết rằng Đường Ân đã đến rồi, hơn nữa còn quyết đoán đến vậy.
Trong trang viên của nhà họ Doãn, trên trán Doãn Ngưng: Phù băng kín băng gạc, trên mặt lộ vẻ dữ tợn.
Sắc mặt Doãn Trạch tái nhợt như sắp chết, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, tay chỉ vào Doãn Ngưng Phù: “Đồ nghiệp chướng này, rốt cuộc con định làm gì? Có phải con muốn làm ba tức chết không?”
“Ba…” Doãn Ngưng Phù ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Con nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc ba sợ anh ta cái gì? Nhà họ Doãn chúng ta ở Ma Đô cũng là nhà to nghiệp lớn, làm sao phải đi sợ hãi một Đường Ân? Lúc trước anh trai con chết, ba chẳng có chút suy nghĩ tìm cách báo thù nào, ba có còn là đàn ông nữa không?”
“Con…” Doãn Trạch tức giận đến mức nghẹn ở ngực.
Doãn Ngưng Phù đứng dậy: “Con thật thất vọng về ba!
Có phải ba lại định đối xử với con giống như anh trai con trước đây, phủ nhận quan hệ với con, không thừa nhận con là người của nhà họ Doãn không?”
“Con thì biết cái gì chứ?” Doãn Trạch giận dữ.
“Con biết cái gì à? Đương nhiên con biết hết, con biết Đường Ân này cũng chỉ có một cái mũi hai con mắt, anh †a cũng là người, không phải là thần… Doãn Ngưng Phù gầm lên giận dữ.
“Cho dù anh ta là con người thì cũng là người mà con không trêu chọc được! Ba nói cho con biết, mấy ngày.
gần đây con không được đi đâu hết, ba ngày nữa cùng ba đến trang viên Vân Đỉnh quỳ xuống xin lỗi…” Doãn Trạch chỉ cô ta.
“Không thể nào!” Doãn Ngưng Phù đứng dậy, chỉ vào Doãn Trạch: “Ba bỏ suy nghĩ này đi! Con nói cho ba biết, con có cách đối phó với Đường Ân, con cũng có cách bảo vệ được nhà họ Doãn, con lại càng có cách bắt Đường Ân phải đền mạng cho anh trai con… Lần này Đường Ân đến Ma Đô, đó là tình huống chết chắc không thể nghi ngời Các người nhát gan sợ phiền phức, nhưng lá gan của con không nhỏ!”
“Cháu có cách gì?” Lúc này, từ phía xa có một giọng nói trầm thấp vang lên. Chủ nhà của nhà họ Doãn, Doãn Duệ Hàn, ngồi trên xe lăn, được người ta đẩy từ bên ngoài sảnh lớn bước ra.