Sau khi nhóm Thần tiên môn rơi xuống, trận cuồng phong quái dị cũng dừng lại, một hắc sắc thân ảnh xuất hiện lơ lửng phía ngoài quang cầu bảo hộ. Hắn vung tay lên, lập tức ngàn vạn hắc sắc quang mang hóa thành nghìn vạn quang nhận lượn một vòng rồi cấp tốc đánh về phía quang cầu.
Hắc sắc quang nhận tốc độ cực nhanh, bên trong còn ẩn chứa một cỗ lực lượng vô kiến bất tồi, từng trận sát khí hung hăng xuyên qua quang cầu bảo vệ đánh về phía nhóm Thần tiên môn. Nhóm Thần tiên môn đều cảm nhận được một cảm giác kinh khủng đang áp bách toàn thân, nhất thời toàn thân không thể nhúc nhích.
Mấy ngàn thần tiên này ai cũng là tinh anh thần giới, thế nhưng chỉ trong giây phút đều mất đi sức phản kháng khiến người khác khó có thể tin tưởng.
Quang cầu bảo hộ tiêu thất, chúng Thần tiên môn đều bị cỗ lực lượng cường đại này thôi động, không chống cự nổi đều ngã xuống mặt đất.
Ngũ linh tinh trận đang phát ra quang mang nhu hòa, tất cả giờ phút này dường như đã muốn dung hợp lại với nhau, thoạt nhìn phía trên ngũ linh tinh trận đã được bao phủ bởi một lớp ngũ thải quang mang. Tại trung tâm ngũ thải quang mang này đã không thể nào xác định được vị trí của Trần Nhược Tư, chỉ có thể thấy một đạo kim quang hình người đang ngồi, tư thái an tường, dường như hết thảy những gì xảy ra xung quanh đều không liên quan đến hắn.
“Không có khả năng, điều này không thể xảy ra. Chỉ với lực lượng một người làm sao có thể đồng thời hấp thu và dung hợp lực lượng của ngũ linh châu? Thật khó tin, thần tiên ơi là thần tiên, ta thật sự bội phục sức sáng tạo của các người. Chỉ tiếc các ngươi vẫn chậm một bước.” Minh vương tại không trung cao giọng nói.
Thanh âm hắn vang lên mang nhóm người Thần tiên môn đang ngây ngốc trở về với thực tại, nhưng vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt vẫn không hề tiêu thất. Bọn họ yên lặng không nói gì, chỉ là trong lòng thầm cầu nguyện sẽ phát sinh kỳ tích.
Chẳng biết bọn họ cầu nguyện như thế nào, nhưng lão thiên căn bản là không quan tâm đến. Lúc này bọn họ đã thấy Minh vương hóa thành một đạo hắc quang, cấp tốc bay về trung tâm Ngũ linh tinh trận.
Tâm tình chúng Thần tiên môn ngày càng gấp rút, bọn họ biết bây giờ đang là thời khắc quan trọng, chỉ cần Trần Nhược Tư bị ngoại giới quấy nhiễu một chút là lập tức sẽ bị lực lượng từ ngũ linh châu phản chế mất đi ý thức, cực kỳ nguy hiểm. Nhưng giờ phút này bọn họ không thể làm gì hơn, chỉ có thể nhìn hắc quang ngày càng tiến đến gần trung tâm ngũ linh tinh trận.
Yên tĩnh, tất cả mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, giờ phút này dường như hết thảy đều đình chỉ hoạt động, chỉ còn một mình đạo hắc quang kia là còn di động. Chúng thần tiên môn cũng ngưng thở, ngàn vạn ánh mắt trống rỗng bất lực đang nhìn theo hắc quang. Khoảng cách giữa hắc quang và trung tâm ngũ linh tinh trận ngày càng gần thì tâm trạng bọn họ cũng ngày càng đi xuống. Nhất thời hơn trăm người không chịu nổi áp lực, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, chậm rãi ngã xuống, nhưng đôi mắt vẫn trừng trừng, chết mà không cam lòng.
Vài giây sau, trên mặt đất hơn mười người đứng dậy, phát ra từng tràng cười bi ai, trong tiếng cười lại ẩn chứa bất an, nghi hoặc, lại có chút không cam tâm…, thật sự tất cả mọi người đều không dám tin, không cam lòng.
Bỗng nhiên hắc quang đang bay đến ngũ linh tinh trận bỗng vặn vẹo, từ đó lại bay ra vài đạo hắc nhận hướng đến những người đang cuồng tiếu. Tiếng cười chợt đình chỉ, máu tươi từ miệng phun ra, thân hình ngã xuống. Quả thật Minh vương đối với tiếng cười này cực kỳ chán ghét, bằng không giờ khắc này hắn cũng không rảnh tay đi giết người.
Minh vương lại hóa thành một đạo hắc quang tiến vào ngũ thải quang mang. Đám người kia sau lúc trước đã bị thương, giờ lại chịu thêm một chưởng của Minh vương, không chịu nổi sau khi phun ra một ngụm máu đều tuyệt khí.
Minh vương xuyên qua ngũ thải quang mang tiến vào cẩn thận tìm kiếm. Hắn biết trên Thánh sơn này một ngọn cỏ một mảnh đá cũng không được dùng pháp thật phá hỏng. Rốt cuộc ngoài cách giết người ở bên trong này hắn cũng không còn biện pháp khác.
Hắn sau khi ước lượng khoảng cách, không chút do dự huy chưởng đánh về phía Trần Nhược Tư. Thân hình hắn nhanh như thiểm điện, giây lát một chưởng đã xuyên qua ngực Trần Nhược Tư. Trần Nhược Tư cảm giác tựa hồ có một cỗ lực lượng quái dị theo vết thương trên ngực tiến vào thân thể mình. Hắn mở bừng mắt bắn ra hai đạo huyết hồn thần mang, so với ngũ thải quang mang thì cực kỳ quỷ dị, sau đó lại hé miệng phun ra một ngụm máu tươi khiến cho động tác Minh Vương ngừng lại một lát. Trần Nhược Tư cảm nhận được một cảm giác đau đớn chưa từng thấy phủ khắp toàn thân nhưng lúc này ý thức hắn vẫn như cũ cực kỳ thanh tĩnh, hắn dường như đã nghe được tại ngũ linh tinh trận, kim chúc ti tuyến đã phát xuất kim sắc quang mang, đang hướng hắn kêu gọi phóng thích lực lượng tu phục Thánh sơn.
Trần Nhược Tư không hề để ý đến cơn đau đang kéo tới, cũng không hề nghĩ đến sống chết bản thân. Giây phút này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, là dùng tu phục thần quyết, phóng xuất tất cả lực lượng trong cơ thể ra ngoài. Lúc này môi hắn khẽ động, chính xác là rất nhanh chuyển động. Hắn vừa niệm xong tu phục thần quyết đã cảm giác được thân thể mình dường như vừa bị vật gì đâm xuyên qua, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Trong lúc này, hắn cảm thấy toàn thân mình dường như phát ra quang mang, tất cả hướng đều hướng về ngũ linh tinh trận phía dưới.
“Ha ha ha”, bàn tay Minh vương sau khi xuyên qua người Trần Nhược Tư, cảm giác được trò chơi đã kết thúc, hắn rời khỏi ngũ thải quang mang cao giọng cười to.
Tiếng cười này mang theo bao nhiêu tia kiêu ngạo, bao nhiêu tia thù hận, thật khiến người khác sợ hãi!
Chúng Thần tiên môn đều biết ý nghĩa của tràng cười này, nhưng bỗng nhiên bọn họ không biết vì sao tâm tình lại trở nên nhẹ nhàng thoải mái, bình tĩnh dị thường.
Quang mang quanh ngũ linh dần dần biến mất, chung quang dần tối sầm lại. Lúc này mọi người đều cảm giác được, tất cả đã kết thúc, mọi cố gắng của bọn họ đã theo ánh sáng tiêu thất hết.
Bất chợt, kỳ tích, kỳ tích đã xảy ra.
Trần Nhược Tư ở giữa ngũ linh tinh trận, kim sắc quang mang phát ra tức tốc tiến về phía kim sắc ti tuyến, nháy mắt lại bị ngũ linh trận hấp thu. Toàn bộ ngũ linh tinh trận trong nháy mắt hấp thu kim quang hóa thành một màu kim bích sáng chói, khiến đám Thần tiên môn xung quanh chịu không nổi phải nhắm mắt lại. Mà kim sắc quang mang vẫn không hề đình chỉ, lấy ngũ linh tinh trận làm trung tâm nhanh chóng khuếch trương sang xung quanh.
Minh vương trơ mắt nhìn tất cả, trong lòng cực kỳ kinh hoảng, tâm tình hưng phấn nhanh chóng biến mất, cả ngời như rơi vào hố băng, toàn thân run run hạ giọng: “Không, tuyệt đối không có khả năng. Hắn rõ ràng đã chết, hắn phải chết rồi, như thế nào còn có thể phóng thích lực lượng? Không, ta không tin đây là sự thật.” Thân hình hắn lại cực nhanh hóa thành ngàn vạn hắc nhận đánh về thân thể Trần Nhược Tư.
Chúng Thần tiên môn đều kinh hãi trợn mắt há mồm, Điềm Hương Nhi các nàng khóc rống, giận dữ đứng lên, thanh âm các nàng không ai nghe rõ được. Các nàng lúc này chỉ muốn tiến đến cứu hắn nhưng toàn bộ lực lượng đều không thể sử dụng, các nàng lúc này cảm thấy mình thật vô dụng, trừ khóc lóc đứng nhìn ra thì không thể làm được gì.
Vô số hắc nhận xuyên qua thân thể Trần Nhược Tư, nhưng hắn vẫn không hề phát sinh dị trạng, vẫn sừng sững đứng yên, kim sắc quang mang hộ thể vẫn sáng ngời.
Minh vương tinh thần suy yếu, cười khổ: “Hắn là ai, như thế nào giết mãi không chết. Lão thiên, ngươi lại dùa giỡn với ta, tạo ra loại quái vật này đùa giỡn với ta.” Hắn vừa nói xong, toàn thân mất hết lực lượng, thân thể rơi xuống ngũ linh tinh trận, thân thể nhanh chóng biến mất, vĩnh viễn không tồn tại trên thế gian.
Chúng Thần tiên môn nơi này tất cả đều không cam lòng tin tưởng, nhưng tất cả những gì họ chứng kiến đều là sự thật.
“Hắn, hắn đã hồi phục trạng thái tinh thần linh hồn, hắn không chết, vĩnh viễn sẽ không chết.” Mộng Tuyết hưng phấn đứng lên, kích động nhìn Trần Nhược Tư trên ngũ linh tinh trận hét to. Trên mặt hắn lúc này vẻ đau đớn, thương tổn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nụ cười ngọt ngào.
Lời của nàng vừa xong, tại không trung vô số lượng điểm cấp tốc hướng về Thánh sơn, càng lúc càng đông, phút chốc đã che rợp bầu trời. Cảnh tượng lúc trước tại Thánh sơn lại tái diễn, bất quá lần này cùng lần trước có điểm bất đồng, lúc trước là tất cả quái thú, âm linh, yêu linh ma quỷ phá Thánh sơn thoát ra, lần này lại là bọn chúng bị bắt phải phản hồi Thánh sơn.
Chúng Thần tiên môn đứng lên, nhìn về không trung nở nụ cười vui vẻ, trên mặt xuân quang sáng lạn.
Tất cả đều đã trôi qua, tất cả đã kết thúc.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/ta-dao-tu-tien-luc/chuong-207-hoan-thanh-su-menh